Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 56




Khi Diêu Thủ Nghĩa vội vàng bước vào hậu viện, Cẩm Dạ đang nằm ở tháp trúc trong lương đình, chuôi ngọc quạt tròn bị bẻ thành hai đoạn, một đoạn đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, còn nàng phe phẩy chiếc quạt ngắn củn còn lại, trong lòng tràn đầy hờn dỗi, không biết nên phát tiết như thế nào, nghe thấy tiếng bước chân nàng quay đầu, sau khi thấy rõ người tới nàng liền nâng dậy thân mình nói: “Lão Diêu, sao đầu đầy mồ hôi thế kia, có việc gì vậy?”

“Thiếu phu nhân, thiếu gia…… ngài……” Vì tình thế cấp bách ông cư nhiên lắp ba lắp bắp.

Cẩm Dạ ngồi dậy, nhíu mày: “Làm sao vậy, lão Diêu, có chuyện gì thì nói ra, ấp a ấp úng làm gì.”

“Thiếu gia bị người ta bắt nạt !” Diêu Thủ Nghĩa nghẹn đỏ mặt, cuối cùng nói được một câu đầy đủ, sau đó bức thiết nhìn đối phương chằm chằm: “Người mau đi xem một chút đi.” Tuy rằng thiếu phu nhân nhìn qua có vẻ yếu không thể ra gió, dù có ra thật cũng chẳng sử dụng được gì, nhưng tốt xấu nàng là người trong lòng của thiếu gia, có nàng ở đó, ít nhất trong lòng thiếu gia sẽ dễ chịu một chút.

“Bị bắt nạt?” Cẩm Dạ nghe thấy như lọt vào trong sương mù, ở trong mắt nàng, thằng nhãi Nghiêm Tử Trạm này khôn khéo hơn người, cả bụng ý nghĩ xấu, thân là Tể tướng địa vị cao, ngoại trừ khuyết điểm không có võ công, gần như không chê vào đâu được. Nếu muốn hắn chịu thiệt, trừ phi đụng tới trường hợp không đúng dịp, ví dụ như, gặp phải ai đó không biết thân phận hắn lại là võ lâm cao thủ đồng thời còn gây sự bừa bãi…… Điều kiện tiên quyết chính là Tích Kì không ở bên cạnh.

“Là thật!” Thấy cô gái trước mắt có vẻ mặt hoài nghi, Diêu Thủ Nghĩa gấp đến độ giậm chân: “Có một nha đầu điêu ngoa gây sự ngoài cửa, hình như tìm Cửu Vương gia trả thù ……”

“Nếu là kẻ thù của Cửu Vương gia, vậy sao lại liên lụy đến phu quân?” Cẩm Dạ khó hiểu, theo đạo lý mà nói, người nào đó cũng không phải loại anh hùng hảo hán bằng hữu gặp nạn thì mình xuất thủ tương trợ, huống chi, Trì Nguyệt Hằng chắc hẳn không được coi là bằng hữu của hắn mới phải.

Nhưng nói đi phải nói lại, về phẩm hạnh của lão nô này trong Nghiêm gia, nàng luôn rõ ràng, làm việc ổn trọng tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, ít khi có lúc đại loạn đầu trận tuyến, có thể làm cho ông ấy nôn nóng như vậy, tất là chủ tử Nghiêm phủ gặp chuyện không hay……

Vừa nghĩ như vậy, Cẩm Dạ không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng sửa sang lại váy áo rồi lập tức đứng dậy: “Đi.”

Hai người hấp tấp chạy đến tiền thính, từ xa đã nhìn thấy trên đại môn nước sơn màu đỏ dựa một bóng dáng xanh đen, hơi cúi thắt lưng tay ấn bụng, dường như bị thương.

Lòng Cẩm Dạ lạnh ngắt, bước chân nhanh hơn, Diêu Thủ Nghĩa đi theo phía sau, chỉ chỉ vài nha hoàn đứng xem náo nhiệt, cả giận nói: “Một đám đứng đó làm gì, chuẩn bị nước ấm và kim sang dược ta dặn chưa, còn không mau đi!”

Thấy tổng quản xưa nay hòa ái tỏ ra lạnh thấu xương như thế, bọn nha đầu khiếp sợ, chớ có lên tiếng nhanh chóng tỏa ra bốn phía.

Cẩm Dạ túm lại một hạ nhân chạy qua bên cạnh nàng, thấp giọng phân phó vài câu rồi khẽ nâng làn váy đi về phía trước, có chút vội vàng, mất đi vẻ tao nhã ngày thường. Nàng cũng không hiểu đến tột cùng vì sao mình hoảng hốt, chỉ hơi hối hận vừa rồi cùng lão Diêu lãng phí thời gian nói chuyện vô nghĩa, lẽ ra nàng đã tới sớm, chẳng phải sao.

Đợi đến đi tới trước mặt hắn, mới phát hiện tình huống nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng, hai chữ “bắt nạt” trong miệng Diêu Thủ Nghĩa quả thật quá mức không rõ ràng, nàng có thể nhìn thấy máu tươi tràn ra, gần như tong tong nhỏ xuống đất, nở rộ một mảnh đỏ sẫm.

“Nàng tới làm gì? Chẳng phải sớm bảo nàng trở về phòng sao.” Nghiêm Tử Trạm quay đầu lại, khẩu khí nghe qua dường như có chút hờn giận.

Cẩm Dạ sửng sốt, không rõ lửa giận của hắn từ đâu mà đến, nhưng cái miệng bất mãn của đối phương vẫn như cũ chọc giận nàng, nàng có lòng tốt làm trọn nghĩa vụ quan tâm của thê tử, ai ngờ hắn lại hắt vào đầu nàng một thùng nước lạnh, thật là giận quá.

“Ta đến xem chàng đã chết chưa.” Lửa giận bốc lên, nàng cũng đành phải vậy, cúi người đi qua bên tai hắn dật ra lời nói ác liệt: “Có điều xem ra, hình như chàng vẫn rất sinh long hoạt hổ.”

Nghiêm Tử Trạm liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Nhờ phúc của nàng.”

Cẩm Dạ cắn chặt quai hàm, một bụng hỏa, cái này gọi là gì chứ! Nàng bực bội muốn quay đầu rời đi, nhưng thoáng nhìn dáng vẻ hắn trắng bệch nghiêm mặt lại cố nén đau, nàng không thể nào cất bước nổi. Ánh mắt hạ xuống, đảo qua bàn tay hắn đặt trên bụng, phần da thịt không có vải che khuất có thể nhìn thấy rõ ràng, miệng vết thương kia khá dài, da thịt huyết nhục mơ hồ.

Roi?

Nàng sợ run một chút, sắc mặt ngưng trọng điểm huyệt cầm máu trên người hắn, lập tức nhẹ giọng phân phó với Diêu Thủ Nghĩa bên cạnh: “Lão Diêu, ông đỡ phu quân trở về phòng.”

“Nàng muốn làm gì?” Nghiêm Tử Trạm dùng sức túm chặt tay nàng, nói từng chữ một: “Giao cho Tích Kì xử lý.”

Cẩm Dạ hí mắt: “Nếu Tích Kì ở đây, sao chàng lại bị thương?” Nói xong nàng đẩy ra tầng tầng thị vệ che trước người, bên ngoài cũng không có quá nhiều người xem náo nhiệt, có lẽ do cố kỵ danh hào tướng phủ, sợ gặp phải phiền toái. Cẩm Dạ đứng trên thềm đá, liếc mắt một cái đã phát giác ra bóng dáng màu đỏ nổi bật, là đại tiểu thư Biện gia, tay cầm roi dài, tư thái kiêu căng, bất đắc dĩ biểu tình lại có chút sợ hãi, cùng với tư thế oai hùng hiên ngang này không hề thích hợp.

“A, là tỷ!” Biện Lam vươn dài cổ gọi to về phía Cẩm Dạ, nói xong lại hung tợn trừng mắt một vòng thị vệ chung quanh đang chậm rãi tới gần, lưu loát vung roi: “Các ngươi cách bà cô xa một chút!”

Bọn thị vệ xanh mặt, bất đắc dĩ lui về phía sau vài bước, kỳ thật đám đàn ông này căn bản đều là người võ nghệ cao cường, nhưng binh khí của Biện Lam linh mẫn ngoài ý muốn, ngay cả lực sát thương cũng cao hơn roi bình thường rất nhiều, thoáng bị roi đảo qua đã da tróc thịt bong, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể uất ức đứng nhìn.

Cẩm Dạ áp chế cảm xúc đang sôi trào, chậm rãi phe phẩy quạt tròn, gió lạnh nổi lên cũng không thể làm dịu đi nửa phần cơn tức, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái không biết tai vạ đến nơi, chỉ cảm thấy tức giận trào lên trong lòng. Chưa nói tới chuyện ra mặt thay hắn, nàng có cảm giác vật sở hữu của mình bị người khác xâm phạm……

“Nghiêm phu nhân, an tâm chớ nóng.” Đột nhiên có một bàn tay ngăn trước mặt.

Cẩm Dạ ngẩng đầu, ánh vào mi mắt là một gương mặt tuấn lãng, nàng không chớp mắt đi sát qua người hắn, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nghe nói là Vương gia rước lấy phiền toái, vì sao không tự mình giải quyết?”

“Là bổn vương sơ sẩy.” Trì Nguyệt Hằng lắc đầu, đi nhanh tiến lên, một phen túm cổ tay nàng: “Có điều Nghiêm phu nhân này, đây chính là cửa tướng phủ, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm lắm đấy.” Hắn có ý chỉ bảo, nếu ngày hôm sau kinh thành truyền ra phu nhân Tể tướng ở trước cửa nhà mình ra tay quá nặng, đến lúc đó toàn bộ Nghiêm gia tất nhiên không thể nhìn thấy ánh sáng.

Cẩm Dạ dừng lại, sau một lúc lâu mới mỉm cười: “Thể xác và tinh thần của ta đều biết đúng mực, không nhọc Vương gia lo lắng.” Nàng đến gần vòng vây, đẩy ra vài người gần nhất, thản nhiên nói: “Các ngươi đi xuống cả đi.”

Thị vệ chần chừ: “Thiếu phu nhân, này……”

“Đi xuống! Ta xử lý.” Ngữ khí Cẩm Dạ mạnh hơn.

Mọi người gục đầu xuống, yên lặng thối lui.

Biện Lam vui sướng: “Ta biết tỷ tỷ khác bọn hắn mà, tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ, tuy rằng ta nhất thời xúc động đả thương phu quân của tỷ, nhưng, nhưng ai bảo hắn tự chủ trương che trước tên háo sắc kia, roi của ta không có mắt, tất nhiên không rụt lại được.”

“Tên háo sắc?” Cẩm Dạ quay đầu, liếc mắt Trì Nguyệt Hằng.

Biện Lam gật đầu: “Chính là tên Cửu vương gia không biết chui ra từ chỗ nào ấy, ai biết là thật hay giả……”

“Ngươi đi theo ta.” Cẩm Dạ ngắt lời nàng, dẫn đầu đi trước, Biện Lam chần chờ một chút, sau đó cuộn roi đi theo.

Trì Nguyệt Hằng không cam lòng, ở phía sau kêu to: “Nghiêm phu nhân, chớ để nha đầu điêu ngoa thương tổn mệnh quan triều đình này chạy thoát.” Rõ ràng hắn bị lãng phí thời gian buổi trưa nhàn nhã, hiệu cầm đồ cũng không thể về, ngay cả tên Nghiêm Tử Trạm khó hầu hạ này cũng bị thương, lúc trước không muốn bại lộ thân phận mới tìm mọi cách nhường nhịn nàng, ai ngờ lần này nàng dám to gan lớn mật theo dõi hắn, nếu không cho nàng nếm thử sự lợi hại của hắn sợ là sẽ khó lường .

“Cửu Vương gia để ý như vậy, không bằng ngài đến giải quyết việc này đi.” Lúc sắp quặt vào ngõ nhỏ Cẩm Dạ chậm rãi dừng bước.

Trì Nguyệt Hằng nhìn cây roi dài trong tay Biện Lam, cười đến miễn cưỡng: “Không cần, bổn vương tin tưởng Nghiêm phu nhân.”

.

Ngõ nhỏ này đi sâu vào là ngõ cụt, không ít chạc cây cổ thụ hai bên đầu tường vươn vào, che đi không ít ánh nắng, cũng khiến cho ánh sáng so với bên ngoài âm u hơn.

Khuôn mặt Biện Lam toét ra nụ cười ngọt ngào, đi theo phía sau líu ríu: “Tỷ tỷ, tỷ muốn dẫn ta đi đâu thế, từ ngày ấy ở Nghê Thường các, không được gặp lại tỷ tỷ, ta còn muốn tỷ tỷ chỉ điểm cho ta nhiều hơn một chút.”

“Chỉ điểm cho ngươi?” Cẩm Dạ thình lình xoay người, dương tay vung ra một cái tát, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta sẽ tận tình chỉ điểm cho ngươi.”

Biện Lam không phòng bị, bị tát vừa vặn, vì đối phương không khống chế lực, làn da mềm mại của nàng ta nhanh chóng nổi vệt hồng, thân thể cũng suýt mất cân bằng, chật vật bám lấy tường, nàng phẫn nộ vung roi quát: “Cô làm gì đấy!”

Cẩm Dạ bĩu môi: “Không cần lãng phí sức lực, ngươi biết ngươi không đánh được ta.”

“Ta…… Ta……” Biện Lam tức đỏ mắt, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám động thủ với nàng, nàng là đứa con gái duy nhất trong nhà, phía trên có bảy ca ca, từ khi ra đời đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, đã bao giờ chịu khuất nhục như vậy. Nhưng theo như lời đối phương, nàng không phải đối thủ của nàng ta, lúc trước ở Nghê Thường các nàng cũng đã biết chênh lệch giữa hai người, bây giờ cho dù trong tay có vũ khí cũng không nhất định đánh thắng được.

Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng, vị đại tiểu thư chỉ biết kiêu ngạo ngang tàng này bị tức khóc, như một đứa trẻ giậm chân: “Ta muốn hớt cho cha ta, đến lúc đó phái cao thủ lại đây, các ngươi cứ chờ đấy!”

Cẩm Dạ châm chọc cười, lười tốn võ mồm với nàng ta, mũi chân mượn lực đạp lên tường gạch, xoay người định vươn tay chụp lên vai Biện Lam, sắc mặt nàng ta trắng nhợt, gập thắt lưng né qua, bất chấp tất cả, nhấc cao chân chạy ra phía ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Ta sẽ không bỏ qua cho cô, mệt ta gọi cô một tiếng tỷ tỷ, đồ đàn bà chanh chua……” Còn chưa chạy ra được vài bước, trong tay đã không còn gì, cúi đầu nhìn lại, chiếc roi đặc chế kia đã rơi vào tay người khác.

“Trả lại cho ta!” Biện Lam luyến tiếc bảo khí này, dừng cước bộ.

Cẩm Dạ ác ý cong môi, nhanh chóng tới gần nàng ta, sau đó cầm roi vung lên, tiêu sái quay hai vòng, cuối cùng cổ tay rung lên, cây roi gào thét lướt qua tai Biện Lam, đâm thủng bức tường phía sau.

Rầm rầm, đá vụn rơi xuống như bột phấn.

Biện Lam mở to mắt, số chết trừng mắt cô gái thon gầy cao hơn nàng nửa cái đầu, trong lòng hối hận không thôi, sớm biết như thế, sẽ không chọn lúc này tìm đến tên háo sắc kia, chọc giận hắn còn được, lại còn chọc giận nữ chủ nhân tướng phủ, thật đúng là khó giải quyết.

Cẩm Dạ mỉm cười: “Muốn so roi với ta à, ta thấy có vẻ ta vẫn giỏi hơn một chút.” Nói xong sắc mặt phát lạnh, hung hăng vung tiếp một cái tát nữa, vẫn đánh cùng một chỗ, gương mặt thanh thoát trời cho trong nháy mắt sưng lên.

Biện Lam ôm quai hàm, nghiến răng nghiến lợi: “Mụ đàn bà đanh đá này, cô đúng là mụ đàn bà đanh đá.”

“Một cái tát kia, là đánh thay phu quân ta, cái tát này, là đánh cho chính ngươi.” Khi Cẩm Dạ nói chuyện, còn thổi thổi lòng bàn tay, hôm nay quả thật nàng hơi nóng tính, bỏ qua chuyện Nghiêm Tử Trạm bị thương, nha đầu Biện gia này hoàn toàn vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng, làm nàng khó có thể khắc chế vì nàng ta mà dạy dỗ một phen.

“Không tới phiên cô giáo huấn ta!” Biện Lam rống to, trong mắt còn sũng nước mắt, quật cường không chịu lăn xuống.

Cẩm Dạ cười lạnh: “Ta thấy ở trong mắt ngươi, khắp thiên hạ cũng chẳng có ai đủ tư cách giáo huấn ngươi, không khó đoán ra, nói vậy ngươi có cặp cha mẹ từ nhỏ đã tình nguyện thu dọn cục diện rối rắm cho ngươi, gặp phải họa lớn họa nhỏ đều có thể thay ngươi giải quyết……”

“Đúng vậy thì sao? Ngươi ghen tị với ta chắc.” Biện Lam vung nắm tay nhỏ.

Cẩm Dạ không nói, sau một lúc lâu lại đột nhiên cười khẽ: “Ta nghĩ, cuối cùng có một ngày, Biện gia sẽ bị hủy hoại trong tay ngươi.” Nói xong, nàng chậm rãi túm roi, trả nó cho đối phương: “Cầm lấy, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Biện Lam dùng sức túm chặt, ngơ ngác nhìn bóng dáng của nàng một lúc lâu, bỗng nhiên đuổi theo, kéo lấy tay áo nàng cả giận nói: “Những lời cô nói có ý gì, dựa vào đâu mà nói ta sẽ hủy Biện gia?”

“Ta lười nói với ngươi.” Cẩm Dạ tránh thoát tay nàng, không quay đầu lại đi về phía trước, không có ý muốn giải thích.

Biện Lam không buông tha, nhanh chóng tiến lên ngăn cản đường đi của đối phương: “Cô không nói rõ ràng, ta sẽ không cho cô đi.”

Cẩm Dạ rốt cục không còn kiên nhẫn, đưa tay đẩy nàng ta ra: “Còn phải nói? Đến tột cùng trong đầu ngươi nghĩ gì, bảng hiệu tướng phủ lớn như vậy, ngươi không nhìn thấy, bên hông Cửu Vương gia rõ ràng có ngọc bội hoàng gia, ngươi cũng không nhìn thấy. Ngươi cho rằng Biện gia các ngươi có thân phận gì, có thể đấu với tể tướng quyền khuynh hướng dã sao, có thể thắng nổi Vương gia phụ chính một tay che trời sao, ta nên cười ngươi quá hồn nhiên, hay là quá ngu muội? Ngươi có biết không, chuyện hôm nay, chỉ cần Cửu Vương gia tâu với Hoàng Thượng, Biện gia các ngươi sẽ có kết cục như thế nào.”

“Ta……” Biện Lam cắn chặt môi, bắt đầu không khống chế được nước mắt.

Cẩm Dạ lắc đầu: “Thu hồi sự kiêu căng điêu ngoa của ngươi lại, tự giải quyết cho tốt.”