Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 35




Gần đến ngày thi cử mà Khoa chẳng lo lắng gì hết, cứ như là nắm chắc phần rớt trong tay rồi nên mới không chịu học hành vậy đó.

-Chăm chỉ học hành giùm cái ba, tôi không muốn mang tiếng là không biết giúp đỡ bạn bè đâu.

Ngồi trên xe Khoa chở đột nhiên nghĩ đến chuyện học hành nên An nhắc nhở. Hôm nay mẹ Khoa nấu món ngon nên gọi An qua ăn tối cho vui nhà vui cửa.

-Không thích.

An nhìn cái mặt không quan tâm của Khoa mà muốn đấm cho một cái dễ sợ.

-Nói lại một lần nữa coi. An giơ nắm đấm lên hăm dọa.

-Có ai dạy đâu mà học, không lẽ Khoa ngồi học một mình. Hay tụi mình cùng học đi.

Khoa quay lại nhìn An chờ đợi, không biết học chung với Khoa có được không nữa, lỡ như cãi nhau chí chóe từ đầu buổi đến cuối buổi thì làm sao mà học. Nhưng mà bây giờ bỏ mặc cậu ấy cũng thấy áy náy nữa, suy nghĩ một hồi cuối cùng An quyết định cho Khoa về với đội của Chi, quá hợp lý luôn.

Nghe An nói Khoa từ chối ngay lập tức, cậu chỉ muốn học với An thôi chứ người khác thì không bao giờ.

-Túm lại là Khoa muốn gì hả?

-Đơn giản, 1 là học chung với An, 2 là không học.

-Vậy thi rớt luôn đi nha.

An không thèm quan tâm nữa xem Khoa làm thế nào, người ta chỉ muốn tốt cho mà còn không biết điều, cứ thích đòi hỏi vô lý, bực bội.

Tới nhà Khoa, vẫn mang tâm trạng bực bội đó nên An không thèm nói chuyện với Khoa một tiếng nào.

-Lâu rồi con mới qua nhà bác đó, ăn nhiều một chút.

Mẹ Khoa liên tục gắp thức ăn cho An, từ lâu bà đã xem An như con gái mình rồi nên rất yêu quý cô.

-Dạ, con cảm ơn bác.

Không khí bữa ăn diễn ra khá thoải mái cho đến khi bác trai lên tiếng hỏi An.

-Thằng Khoa nhà bác dạo này học hành có đỡ hơn miếng nào không con?

Chuyện gì đến sẽ đến, Khoa biết đêm nay mình lại nghe bài ca không bao giờ ngưng của ba mẹ rồi, thế nào mà nhỏ bạn này không nhân cơ hội trả thù Khoa chứ.

An bỏ chén xuống, lễ phép trả lời.

-Dạ, Khoa ở lớp ngoan, lễ phép, chăm học, được thầy cô giáo khen ngợi và bạn bè quý mến lắm ạ.

Vừa mới uống ngụm nước chưa kịp nuốt Khoa đã phun hết ra, mà khổ nỗi vì đang hướng về An nên bao nhiêu nước phun thẳng vào mặt cô luôn. Phải chi không có người lớn ở đây An đã xử đẹp Khoa rồi nhưng mà nói gì thì nói cũng phải nể mặt ba mẹ Khoa nên cô nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt, thái độ điềm tĩnh của An làm Khoa thoáng rùng mình, thế nào mai mốt cũng bị trả thù cho coi.

-Xin lỗi con gái, cái thằng này mất lịch sự dễ sợ.

Mẹ Khoa liếc con trai một cái cảnh cáo.

-Dạ không sao đâu bác, con bị Khoa chơi vậy hoài nên quen rồi.

-Cái thằng này, lớn rồi mà nghịch dơ vậy hả, lần sau nó mà làm lần nữa cứ nói bác xử nó cho.

Khoa nhìn qua An tức tối, thế mà nhỏ bạn vẫn rất tỉnh, đây là lần đầu tiên cậu mất lịch sự vậy, còn bình thường toàn An phun vào mặt cậu thôi mà bây giờ nói chuyện cứ như là đúng rồi vậy đó.

-An nè, hai bác có chuyện muốn nhờ con. Sắp thi đến nơi rồi mà thằng Khoa cứ cà rỡn hoài bác lo lắm, con giúp bác kèm cặp nó học với được không?

Không ngờ ba mẹ lại có thể hiểu ý Khoa vậy, khỏi phải nói cậu vui thế nào. Nhìn qua cái mặt đắc ý của Khoa, An nhẹ nhàng.

-Dạ, chuyện này con đã nói với Khoa rồi nhưng cậu ấy không chịu học ạ, bữa thì trốn, bữa thì chỉ ngủ rồi bắt rắn bắt chuột phá không cho con học, nên chắc con không dám nhận đâu ạ.

Mém xỉu với con nhỏ này, sao mà bịa chuyện y như thật vậy nè. Khoa gân cỗ lên lại nhưng mới vừa mở miệng nói “Con không có…” thì đã bị ba cắt lời ngay.

-Còn cãi nữa hả? Từ giờ trở đi con bé nói gì phải nghe biết không?

Rồi ông quay sang An ngọt ngào.

-An nè, con giúp bác kèm nó học với nghe, con cứ chọn thời gian rồi bác kêu nó chở con qua đây, lúc đó có hai bác nó chẳng dám lỳ nữa đâu.

Khoa tức muốn xì khói, nghĩ sao lật lọng tráo trở thế không biết, rõ ràng cậu đòi học chung mà An không chấp nhận bây giờ mở miệng ra nói ngược lại, có cơ hội cậu sẽ trả thù cho biết.

Ngồi trên xe Khoa chở về mà An cứ tủm tỉm cười suốt làm Khoa cảm thấy nóng trong người.

-Vui lắm hả?

-Ừm.

-Cười người hôm trước hôm sau người cười.

-Ừm.

-Điên với An mất thôi, hãy đợi đấy.

-Ừm.

Định bụng quay lại cãi tiếp nhưng nghĩ lại cuối cùng cũng được học chung với An nên cũng thỏa lòng mong ước rồi.

Thật ra là do cái tính lười biếng thôi chứ không phải là Khoa học tệ, nhưng nhờ vậy mới có người kèm cặp chứ, nghĩ đến chuyện sắp được học chung với An làm Khoa cảm thấy vô cùng phấn khích.



Hôm đó ở nhà rảnh rỗi, Chi rủ An đi xem phim. Vừa chuẩn bị ra khỏi nhà thì Thái chạy tới, anh tỏ vẻ không vui khi thấy An ăn mặc đẹp ra ngoài.

-Ba ở trong nhà á, anh vô chơi với ba nha, em đi xem phim với bạn.

An vô tư bỏ mặc Thái ở lại làm anh có chút bực, chắc lại đi chơi với thằng nhóc con đó chứ gì. Anh vội kéo tay An lại.

-Anh cũng muốn đi.

-Em đi với bạn anh đi làm gì?

An hơi ngạc nhiên với đề nghị của Thái, không lẽ anh cũng có hứng thú đi chơi mấy chỗ như vậy, hay là lần trước đi chơi thấy hợp quá nên ghiền rồi.

-Anh định qua chở em đi xem phim, mà trùng hợp em cũng đi nên tụi mình đi chung luôn.

-Nhưng…

-Nhiều chuyện quá, anh đi phần anh, em đi phần em, vé ai người nấy mua, anh tốt bụng chở đến đó rồi mà còn ý kiến ý cò gì nữa.

Hơi ngờ ngợ nhưng có người chở đi cũng thích nên An leo lên xe đi với Thái luôn.

Đến nơi đã thấy Khoa với Chi đứng chờ sẵn rồi, thì ra Chi muốn đi chơi với Khoa nhưng sợ cậu không đi nên mới phải rủ thêm An.

Nhìn thấy Thái, Khoa tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

-Anh ta cũng đi xem phim à?

-Rạp chiếu phim của nhà cậu hay sao mà tôi không được xem hả?

Thái cũng chẳng mấy vui vẻ khi nhìn thấy Khoa, cũng may An cản lại nếu không hai người này mà cãi nhau thật thì mất mặt chết.

-STOP. Muốn cãi thì đứng đây cãi, tôi với Chi vào trong đây.

Thế là hai tên nhìn nhau hậm hực nhưng cũng đi theo hai người con gái. Chợt nhớ ra điều gì đó, An quay lại hỏi Chi.

-Chi mua vé xem phim gì thế?

-Phim ma.

Vừa nghe tới chữ ma là An thấy toát mồ hôi rồi, ngày xưa đâu có sợ dữ dằn vậy đâu, cũng tại tên Thái chết bầm đó chứ không ai khác hết.

An giả vờ cúi xuống ôm bụng, mặt nhăn nhó y như thiệt.

-Aida, đau bụng quá, mọi người ở lại xem nha, An về trước.

Nhưng vừa quay mặt đi đã bị Khoa lôi người lại.

-Diễn hơi bị sâu đó, đi thôi.

Bị mấy người đó phát hiện cười cho một trận, An quê ơi là quê đành lết theo bọn họ vào rạp.

Chi và An ngồi giữa còn hai người kia ngồi hai bên, Chi khá hài lòng với cách xếp chỗ ngồi của mình.

Trong khi chờ đợi, Chi nhìn thấy ánh mắt Khoa cứ hướng về phía An mặc dù Chi ngồi giữa cản trở, cậu tự nhiên đút bắp rang cho An ăn, còn đụng chạm tay chân chọc An nữa. Tại sao hai người đàn ông lại quan tâm đến cô bạn mình như vậy, mình vốn dĩ cũng đâu có thua An mặt nào đâu, càng nghĩ Chi càng cảm thấy khó chịu trong lòng