Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 36




Đèn trong rạp tắt hết, An cảm thấy có chút rợn người, Thái khoái chí vội lợi dụng choàng tay qua vai cô, giọng nói sặc mùi tán gái.

-Sợ hả Thỏ, có anh đây không có gì phải sợ hết.

Khoa ngồi nhìn chằm chằm hai người này, rồi bực bội rướn người qua gạt tay Thái ra.

-Dê nhà ai đi lạc bắt về nhốt hết vô chuồng đi nha.

Khoa nói mặc Khoa, Thái xích người qua hướng An, đầu nghiêng quá ghế cô làm Khoa bực bội không có cách nào tập trung được, nhưng chỗ yên tĩnh nên cũng không dám làm liều.

Chi cũng giả vờ sợ sệt quay sang ôm lấy cánh tay Khoa, rồi lúc cao trào còn vòng tay qua ôm cả eo, Khoa không thoải mái nhưng cũng không biết làm sao để đẩy cô bạn ra nữa.

Nhìn qua bên cạnh thấy Thái nắm tay An tình tứ lắm. Thật ra bộ phim cũng chẳng có gì là quá sức rùng rợn, chỉ là có mấy tình huống bất ngờ làm người xem giật mình mà thôi. Âm thanh ma mị chói tai trong phim làm An cảm thấy đau đầu, cô vốn đã bị thiếu máu não nên lâu lâu lại bị đau như thế.

Khoa không nói không rằng, lập tức đứng lên kéo tay An ra ngoài trước sự ngơ ngác của mọi người.

-Cậu làm gì thế? Thái giữ chặt tay An lại.

-Anh không thấy An mệt à?

Trong rạp tối quá Thái không để ý đến, chỉ có Khoa luôn hướng tầm mắt về phía An nên có thể nhận ra những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Khoa quan tâm từng chút một nên khi An mệt mỏi, đau ốm hay buồn phiền cậu đều đoán ra được, 3 năm trời thân thiết chẳng nhẽ một xíu chuyện cỏn con thế này Khoa lại không nhìn biết được sao.

Thái nhìn thấy Khoa dẫn An ra cũng vội đi theo, còn lại một mình Chi cũng bỏ ghế ra ngoài, trong lòng có một chút đố kỵ với sự quan tâm của Khoa dành cho nhỏ bạn của mình.

-Khoa chở An về.

Ánh mắt Khoa nhìn An âu yếm khiến bao người tan chảy, Thái lúc này mới để ý đến gương mặt nhợt nhạt của An nên lo lắng.

-Em sao vậy An?

-Đau đầu chút thôi. Xin lỗi đã làm lỡ mất buổi xem phim của mọi người, em về trước ạ.

An đi theo Khoa về. Còn lại Chi và Thái, hai người với cùng một nỗi đau khi lựa chọn yêu đơn phương một người.

Chở An về nhà, Khoa nhìn cô nghiêm nghị.

-Lần sau bị cái gì phải nói biết chưa, lỡ xỉu trong rạp thì ai mà khiêng nổi?

-Khoa cứ làm như An nặng cả tạ vậy đó.

Khuôn mặt nghiêm túc của Khoa làm An buồn cười, cái bệnh này có chút xíu mà Khoa làm như ghê gớm lắm vậy đó.

-Nói gì cũng cãi, bị đau đầu mà cũng ráng đi chơi.

-Tại Chi nói Chi buồn nên An đâu nỡ từ chối đâu.

-Đồ ngốc. Vào nhà ngủ sớm đi, cấm thức thêm một giây nào nữa đó.

An vào nhà với tâm trạng thoải mái, càng ngày An càng thấy Khoa quan tâm mình nhiều hơn thì phải, phải chăng vì sắp kết thúc năm học nên Khoa mới có cảm giác luyến tiếc như vậy.

….

Hôm sau, vừa mới đi học về Thái đã xuất hiện trước cửa nhà, anh ra hiệu cô lên xe làm cô thắc mắc.

-Đi đâu thế?

-Đến bệnh viện tôi kiểm tra xem cô bị gì.

-Không đi đâu, chỉ là thiếu máu não thôi mà.

-Tôi bảo lên là lên.

-Không.

-Muốn chết hả?

-Em không muốn đi thật mà, Thái đừng có ép em được không?

Nhìn cái mặt An thấy thương quá nên Thái cũng không ép cô nữa, sau này cưới về sẽ đè đầu ra khám luôn một thể vậy.

Ngồi nói chuyện với An một hồi mà tâm trạng Thái vẫn còn lơ lửng chuyện lúc sáng. Ba mẹ anh lại ép buộc anh cưới Thùy An vì danh dự của gia đình, không thể nào cả hai gia đình đã tính toán hết mọi chuyện đùng một cái anh nói hủy là hủy được.

Anh mệt mỏi với những mối quan hệ phức tạp của người lớn, tại sao anh yêu một người mà không thể tiến đến với người đó chứ. Ba mẹ Thái tuyên bố rằng nếu anh có ý định đến với Thái An thì sẽ từ mặt anh luôn, vì việc bỏ cô chị vì yêu cô em là chuyện không ra thể thống gì cả.

Nhìn thấy nét mặt suy tư của Thái, An quan tâm.

-Hôm nay anh Thái sao thế? Có chuyện gì à?

-Anh buồn.

-Sao lại buồn.

-Tại em không nghe lời làm anh buồn.

-Vậy anh cứ tiếp tục buồn đi hen.

Thái mỉm cười trước sự vô tư của An, anh không thể nói tâm sự của mình ra cho cô nghe được bởi không muốn nụ cười hồn nhiên kia phải vướng nỗi muộn phiền, không muốn nhìn cô áy náy vì chuyện tình cảm của chị gái mình.

Anh nhận ra càng ngày mình càng yêu mến cô gái nhỏ bé này nhưng còn gia đình thì sao, liệu một ngày nào đó ba mẹ sẽ chấp nhận sự lựa chọn của mình không?

Anh yêu An và muốn ở bên cạnh cô, rồi nếu đến một ngày anh chinh phục được trái tim cô nhưng lại nhận được sự phản đối khốc liệt từ gia đình lúc đó anh phải làm sao? Anh thật sự không muốn cô gái này phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, anh sợ chính bản thân mình lại đem cô vào mớ hỗn độn của mình rồi cuối cùng người chịu tổn thương không ai khác ngoài cô.

Anh cũng chẳng biết bây giờ mình phải quyết định như thế nào mới ổn thỏa cho bản thân và gia đình nữa?



Mấy ngày gần thi, An tập trung cao độ vào việc học nhưng cũng không quên kèm cặp Khoa học hành. Mỗi lần qua bên nhà học chung là ba mẹ Khoa chuẩn bị nhiều thứ lắm, nào là bánh, trái cây, nước cam…cho hai đứa, thật là sung sướng chết mất.

-An ơi, An học tiếp nha, Khoa ngủ một xíu rồi học tiếp, buồn ngủ quá.

-Ừm.

Tưởng đâu An sẽ cho một bài ca vọng cổ nhưng nào ngờ cô lại tốt bụng đột xuất quá nên Khoa yên tâm nằm dài dưới đất ngủ.

Được đúng 1 phút, An chạy ra cửa gọi mẹ Khoa hốt hoảng.

-Bác ơi, Khoa bị gì đó Bác, tự nhiên đang học bạn ấy lăn đùng ra ngất dưới sàn, con không biết Khoa bị sao nữa.

Lo lắng, mẹ An chạy lên phòng mở cửa thì phát hiện thằng con quý tử đang nằm dưới sàn, nhìn qua là biết ham ngủ chứ ngất gì ở đây.

Bà nhéo tai Khoa làm cậu đang thiu thiu ngủ giật mình thức giấc.

-Ơ, mẹ…

-Học hành kiểu gì vậy hả? Con bé đã có lòng tốt giúp đỡ học hành mà còn bày đủ trò, muốn cái gì đây hả?

Khoa hậm hực nhìn qua An, chắc con nhỏ này lại chơi xỏ mình nữa đây, thảo nào lúc đó dễ dàng cho mình ngủ như vậy.

Mẹ vừa ra ngoài, Khoa lao tới chỗ An mắng vốn.

-Ê bà kia, chơi tôi hả?

-Ừm, đó mới chỉ là cảnh cáo, đừng bao giờ ngủ khi học với tôi biết chưa hả?

Cuối cùng cũng chịu thua, Khoa đành phải nghiêm túc học, có buồn ngủ cũng phải chống mắt lên mà học.

Kỳ thi trôi qua khá thuận lợi, nhóm An đứa nào cũng làm bài tốt nên đi ăn mừng đến tối mới chịu về.