Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 51




Vì không biết bơi nên khi ngã xuống, An chới với múa máy lung tung làm Khoa hốt hoảng lao xuống cứu, cũng may là chỉ mới uống nước chưa bị gì nghiêm trọng nếu không chắc cậu hối hận cả đời quá.

-Khoa xin lỗi, An có sao không?

-Khoa đáng ghét, có biết người ta sợ lắm không hả?..khụ…khụ….

An khóc nấc lên nghẹn ngào làm Khoa cảm thấy hối hận vì hành động dại dột của mình vừa rồi. Cậu ôm lấy An dỗ dành.

-Khoa sai rồi, nín đi Khoa thương

-Không sao là tốt rồi, lần sau đừng có nghịch dại nữa nha con. Lau khô cho con bé rồi thay quần áo ra không thôi cảm lạnh đó. Ba mẹ đi qua cậu một xíu.

Mẹ Khoa đưa cho Khoa cái khăn, dặn dò cẩn thận rồi hai người mới đi ra ngoài.

Khoa bế An vào trong nhà, nhẹ nhàng lấy khăn lau người cho cô.

-An thay quần áo kẻo cảm lạnh nha.

Khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời, vừa sợ lại vừa giận chuyện lúc nãy nên An cứ thút thít khóc không thèm nói chuyện với Khoa để hành hạ cậu lại cho biết, cái tội làm người ta suýt chết đuối.

-Giận Khoa hả?

-…

-Hay bây giờ Khoa nhảy xuống hồ bơi lại cho huề nha, miễn sao An hết giận là được.

-Hâm. Trời tối thế này tắm cho bệnh à?

Mắng xong quay qua thấy cái mặt biết lỗi tội nghiệp của Khoa làm An bật cười, thế là huề. Thật ra An biết Khoa cũng chỉ hù cho vui thôi chứ làm sao dám đẩy cô xuống hồ được, chẳng qua là do sự cố ngoài ý muốn thôi nên cũng không thể trách cậu ấy.

-Lạnh không? Khoa dịu dàng.

-Đồ đáng ghét nhà cậu, lần sau mà còn vụ này nữa là tôi sẽ cho cậu lên bàn thờ ngồi cho biết.

An hăm dọa, dạo này không hiểu sao cứ thích hung dữ với cậu ta vậy không biết, hay là do Khoa hiền hơn nên được dịp làm tới luôn. Nói thật chứ đôi lúc cũng thấy mình có chút thiếu nữ tính, nhưng bẩm sinh nó là như vậy rồi, muốn thay đổi cũng chẳng có cách nào nên bỏ mặc luôn.

-Ai đời con gái mà nói chuyện thô lỗ dữ vậy trời, Khoa mà lên bàn thờ thì An cũng nằm kế bên à.

-Bỏ đi cưng, cưng lên đó thì chị sẽ lo cho cưng một cuộc sống đầy đủ, hàng ngày có ăn thịt gà chị sẽ để dành cho cưng cái pho câu, ăn cá sẽ để cho cưng xương, ăn trái cây sẽ để vỏ, ăn thịt nạt để thịt mỡ cho cưng. Thấy ai thương cưng bằng chị không?

An vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ vào mặt Khoa, cái con nhỏ láo cá này bữa nay ăn nói ghê gớm thật. Đang định quay qua cãi tay đôi một trận thì điện thoại An reo, không biết cô nói chuyện với ai mà ngọt ngào khủng khiếp, đã vậy còn dạ dạ thưa thưa ngọt xớt nữa chứ.

Khoa đưa cái mặt một đống ra nói chuyện.

-Ai gọi thế.

-Bạn.

-Đừng có mà xạo, bạn gì mà anh anh em em ngọt ngào như vậy.

Tên này đúng là vô duyên nhất thế giới, người ta nói gì kệ họ, tự dưng quan tâm rồi bày đặt làm mặt ngầu nữa chứ.

-Bạn không được gọi anh em à, vô duyên nhợ, thôi chở bạn An về ngày mai người ta còn đi cà phê nữa.

-Đi cà phê nữa á? Tình tứ đến mức độ này luôn à?

-Kệ tôi, người ta đi hẹn hò, chẳng lẽ hẹn ở nhà Khoa. Nhiều chuyện. Có chở tôi về không thì bảo?

Khoa miễn cưỡng lấy xe ra chở An về, trong lòng vẫn vô cùng bực bội. Trước giờ An thân với Khoa nhất, cái gì cũng nói cho người ta nghe, tự dưng hôm nay lòi đâu ra một tên nữa, còn cà phê cà pháo, nói chuyện ngọt như mía lùi mới điên chứ. Một mình Khoa xài chưa chán hay sao mà còn đòi hẹn hò với người khác, không có vui xíu nào đâu nha.

Ngồi sau xe Khoa, An vừa lạnh vừa buồn cười, đâu ra cái người như con nít nói gì cũng nghe vậy không biết.

-Ngày mai bạn Khoa qua chở đi hẹn hò, còn nữa, vào nhà thay quần áo ướt ra, ngủ không được đạp chân ra kẻo cảm lạnh đó biết chưa?

Khoa nói luôn một lèo nhưng không đợi An trả lời bỏ về mất tiêu, thật không hiểu nổi cái tên này nữa, An lắc đầu chịu thua đi vào nhà.



Sáng, cảm thấy trong người có chút mệt mỏi không muốn ra khỏi nhà xíu nào nhưng đã lỡ hẹn rồi nên An phải lết xác đi, cũng may còn có bạn Khoa tốt bụng qua chở.

-Cảm ơn Khoa nha, về cẩn thận.

Dặn dò Khoa xong An vào quán, Phong đã ở đó chờ sẵn từ khi nào rồi. Phong là con nuôi của ba, làm việc ở ngoài miền Trung. Hôm nay sẵn tiện công tác vô đây rồi gặp ba mời đám cưới luôn.

Thấy An đến Phong mừng lắm, hai người cũng có gặp nhau mấy lần nên cũng có thân chút chút.

-Anh Phong đến lâu chưa?

-Anh cũng mới đến, dạo này Thái An càng lớn càng xinh ra đó nha.

Hai anh em nói chuyện vui vẻ trong khi chờ đợi ba đến, Phong vô tư bẹo má An, còn An cũng nghịch ngợm chọc phá lại Phong mà không hề biết rằng có người đằng sau đang nóng hừng hừng trong người.

Chở An đến nơi, Khoa cứ bồn chồn không yên nên đi theo An vào quán, kiếm cái bàn khuất tầm mắt cô ngồi theo dõi tình hình. Trời ạ, cái tên đeo mắt kính này thì có gì hấp dẫn đâu mà An thích chứ, muốn thì mai mốt cậu sẽ kiếm một đôi rồi đeo cho mà ngắm, đã vậy còn cười tít mắt, nắm tay nắm chân nữa chứ. Thật hết chịu nổi hai người này rồi, chọc cho người ta tức điên mới chịu chứ gì.

Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, Khoa chạy cái ào qua bàn An làm cô vô cùng ngạc nhiên., chẳng phải nãy đã tạm biệt rồi sao giờ lại xuất hiện ở đây nữa chứ.

-Sáng em vội vàng quá để quên cái áo ngực ở nhà anh, anh có mang theo để ngoài xe cho em đó, nhớ sau này tối cởi ra sáng phải mặc vào nha chưa.

Khoa nói y như thật làm An trợn mắt ngạc nhiên không nói thành lời, cái tên biến thái này bữa nay bị trúng gió hay sao mà nói chuyện điên rồ phá đám người khác vậy không biết, mất hết hình tượng trong sáng của người ta rồi, điên chết mất.

-CẬU BỊ HÂM HẢ?

Không để ý đến vẻ mặt tức giận của An, Khoa bước tới ôm eo cô rồi quay sang nói chuyện với Phong như tâm sự giữa hai người đàn ông thực thụ.

-Anh thông cảm nha, bạn gái em nó lúc nào cũng đãng trí vậy đó, người cứ dở dở ương ương nên lúc nào cùng đòi đi xem mắt hết.

Phong nhìn là hiểu ngay ý đồ của tên nhóc này, chắc nghĩ anh đang hẹn hò với cô bé nên ghen tuông chứ gì, đã vậy anh sẽ chọc cho tới luôn.

Nhìn An với ánh mắt vô cùng trìu mến, Phong ngọt ngào đến nỗi ngay cả An cũng giật mình không biết chuyện gì đang xảy ra luôn.

-Không sao đâu, tôi biết bé An đãng trí lâu rồi, hôm bữa ngủ với tôi em ấy còn ném cái quần trong của tôi đi đâu tìm không thấy nữa mà em yêu ha.

-HẢ???

An được thêm một phen rối bời với hai người này, sao lại hùa nhau vấy bẩn tâm hồn trong sáng của cô chứ.

Còn Khoa thì khỏi phải nói, hai mắt rực lửa, miệng lắp bắp không nên lời, nếu ông Tân không đến kịp chắc xảy ra cuộc chiến giữa hai người đàn ông rồi.

-Xin lỗi ba qua trễ, có Khoa ở đây nữa hả? Ngồi xuống đi con.

Khoa miễn cưỡng ngồi xuống cạnh An, ánh mắt nhìn cô đầy căm hận.

-Hôm qua con đã nói chuyện với ba rồi đó, con gửi thiệp mời ba với bé An đến dự đám cưới của con.

-Ai chứ đám cưới của con ba nhất định phải đến chứ, chỉ có mỗi đứa con nuôi thôi mà.

Bây giờ Khoa đã hiểu được lý do của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, trời ạ, xấu hổ muốn độn thổ luôn cho rồi. Mà cũng tại An nữa, ai bảo cứ úp úp mở mở làm cậu hồi hộp rồi lao vào phá đám, tình hình này chắc bị An chửi cho một trận te tua luôn, không ổn rồi đại dương ơi.

Cúi gầm mặt suốt buổi trò chuyện, Khoa không dám nhìn mặt Phong vì vẫn còn quê cái vụ hồi nãy, đã vậy thỉnh thoảng Phong còn đá mắt chọc quê cậu nữa chứ.

-“Thằng nhóc này có vẻ thích em lắm đó, hốt cậu ta luôn đi nha”.

Trước khi về Phong thì thầm vào tai An làm cô đỏ mặt, gì mà thích thú ở đây, cơ mà hôm nay thấy Khoa lạ lắm, hình như cố tình đến phá buổi “xem mắt” của mình thì phải, chẳng lẽ Khoa thích mình thật sao.

Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, trước tiên là phải làm mặt giận với tên này mới hả dạ được.

-Ba quay lại chỗ làm đây, hai đứa về cẩn thận nha.

Đợi ba đi rồi, An mới bắt đầu xử tội Khoa, cô nhìn Khoa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

-Nói đi, muốn bôi nhọ An đúng không? Nếu Khoa cứ phá đám vậy hoài làm sao có ai chịu rước An hả? Bạn bè mà không chịu để người ta làm ăn là sao?

-Không ai chịu rước thì lúc đó Khoa sẽ hi sinh đời trai để hốt đống xí quách này về chịu chưa?

-Điên rồi đó nha.

-Khoa xin lỗi mà, Khoa dẫn đi ăn kem chuộc tội nha, năn nỉ An luôn đó.

Thấy Khoa nài nỉ ghê quá, định bụng sẽ chửi cho một trận te tua nhưng cứ hễ nhìn cái mặt đó lại không thể nào giận được, sao dạo này mình lại dễ tính dã man vậy không biết.

-Đi thôi.

An đứng lên đi trước Khoa vội lẽo đẽo chạy theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm có mấy chữ mà cứ lặp đi lặp lại hoài “Đừng giận mà”, “An cười một cái đi”, “Khoa xin lỗi”. Đấy, chỉ có vậy thôi mà nói mãi không dứt phiền chết được.

….