Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 77




Đưa An về nhà, mãi đến khi cô bình tĩnh hơn mới có thể nói cho Thái biết mọi chuyện.

-Ba em bị bệnh đang ở trong bệnh viện, hai ngày nữa sẽ phẫu thuật.

-Sao? Bệnh tim của ba lại tái phát à?

Thái hơi ngạc nhiên khi nghe An nói, nhưng anh biết chuyện này cũng là bình thường đối với những người bị bệnh tim mạch như ba, chỉ là không nghĩ lại trở nặng nhanh như vậy thôi.

-Anh Thái, có khi nào ba sẽ bỏ em mà đi không? Em sợ lắm.

Thái nắm tay An an ủi., anh cố lấy giọng bình tĩnh để An yên lòng chứ bản thân cũng biết những ca phẫu thuật tim thế này thì cũng không thiếu trường hợp không qua khỏi.

-Ba sẽ không sao đâu, tin anh nhé.

Có lời nói của Thái, An cũng yên tâm phần nào.

-Chuyện của em và Khoa sao rồi? Gia đình cậu ấy có còn phản đối nữa không?

An đưa tay lên quệt nước mắt rồi nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt xa xăm đến nao lòng.

-Bọn em chia tay rồi, bây giờ em thấy mình thật nhẹ nhàng.

Thái nhìn vào gương mặt phảng phất ưu tư của An mà xót xa, anh biết cô đang nói dối, rõ ràng đang rất đau mà có thể nói mình nhẹ nhàng được sao.

Anh từng nghe An tâm sự nên biết rất rõ cô yêu cậu ấy nhiều thế nào, có những nỗi đau không nói ra nhưng nhìn vào mắt người ta sẽ hiểu.

Không hỏi thêm điều gì nữa, Thái ôm lấy An để giúp cô xoa dịu những vết thương lòng. Nếu không phải có lý do gì to lớn, An sẽ không quyết định như vậy, cô đủ trưởng thành để đưa ra sự lựa chọn đúng đắn cho mình. Anh sẽ tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra để có thể giúp đỡ cô gái đáng thương này.



Thái về rồi, An mới mở điện thoại lên, cô không thể yên lặng mãi vì nếu không liên lạc được Khoa sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ.

Khoa gọi cả trăm cuộc, nhắn cả chục tin nhắn, đọc xong tin nhắn mà nước mắt An không ngừng rơi.

An biết cô làm vậy hơi vội vàng nhưng không còn cách nào khác, cô không thể kéo dài dây dưa thêm cuộc tình không có kết quả này được.

- “Tất cả mọi chuyện là do em không chung thủy, Đức quá tốt nên em không thể nào không yêu anh ấy được. Anh cứ hận em đi, hận bao lâu cũng được, hi vọng anh sẽ tìm được một người con gái yêu anh hơn em”.

Tin nhắn gửi đi mà lòng An se thắt lại, cô không đủ can đảm để nhận cuộc gọi từ Khoa vì sợ khi nghe giọng nói ấm áp của Khoa cô sẽ xiêu lòng.

Ở bên kia bờ đại dương, Khoa cũng không khỏi bần thần khi đọc tin nhắn của An, nếu có thể cậu rất muốn được mặt đối mặt để nói chuyện rõ ràng với cô. An sẽ không bao giờ vì người đàn ông khác mà đối xử với cậu như vậy được.

- “Anh không tin là em không còn yêu anh. Chẳng lẽ em quên hết những gì chúng ta đã nói với nhau sao, em đã từng nói sẽ không bao giờ giấu giếm anh điều gì mà, em không còn tin tưởng vào anh nữa sao?”

- “Em xin lỗi nhưng người em yêu hiện tại là Đức, chúng mình vẫn là bạn anh nhé”

-“Anh không tin em lại dễ dàng vứt bỏ những kỷ niệm giữa hai đứa mình như thế, có phải em có nỗi khổ gì không thể nói ra phải không? Là do ba mẹ anh ép em là chuyện đó phải không?”

-“Không liên quan đến ai khác hết, chỉ là em không muốn níu kéo khi trái tim em đã hướng về người khác. Anh hãy xem như tình yêu giữa chúng ta chưa từng tồn tại, cũng đừng làm phiền em nữa vì em sợ Đức sẽ ghen. Xin lỗi anh thật nhiều”.

-“Anh không tin, em từng nói sẽ chờ anh về mà.”

-“Đúng, em đã nói vậy nhưng lời nói và con tim không cùng một hướng anh có hiểu không? Anh có biết em đã cô đơn như thế nào khi anh ở nơi xa xôi ấy không? Những lúc em buồn, anh không đến, lúc em cô đơn, anh không ở bên cạnh, anh có biết cái cảm giác có người yêu cũng như không khi nhìn người ta tay trong tay hạnh phúc trên đường không? Chỉ có Đức, anh ấy luôn xuất hiện khi em cần, anh ấy chấp nhận hi sinh vì em, anh ấy không bao giờ từ chối giúp đỡ em, nếu là anh, liệu anh có thể từ chối một người tốt yêu thương mình hết mực như thế không? Em đã chán ghét cuộc sống chỉ có một mình cô đơn lạnh lẽo. Mình đã hết duyên thì đừng nên níu kéo nữa anh nhé, hãy cho nhau lối đi riêng để cả hai đều cảm thấy nhẹ nhàng”.

Hai người nhắn tin cho nhau mà lòng vô cùng đau đớn. Khoa không muốn tin An thay đổi chóng vánh như vậy, nhưng cậu ở xa như thế, không thể bên cạnh và chăm sóc cho cô được nên việc cô cảm động với một người đàn ông khác cũng là chuyện hết sức bình thường mà thôi.

Người ta yêu nhau, lấy nhau về, ràng buộc nhau bằng những đứa con xinh xắn mà còn có thể ngoại tình, còn có thể ly hôn được thì huống gì Khoa và An chỉ là yêu nhau thì chuyện này có lẽ sẽ chẳng quá lạ lẫm.

Chi đã từng nói rất nhiều về chuyện của An và Đức, nhưng lúc ấy Khoa yêu An nhiều đến mức chẳng thèm quan tâm đến những lời nói kia. “Không có lửa thì sao có khói”, nếu hai người họ không có gì với nhau tại sao mọi người lại nói ra vào chuyện này nhiều lần như thế.

Nếu như An thật sự không thể chờ đợi được Khoa thì đời quả thật rất nực cười. Cô đã từng nói có thể chờ cậu bao lâu cũng được miễn sao cậu trở về, nhưng bây giờ khi đoạn đường dường như ngắn đi thì lòng cô cũng thay đổi.

Những lời yêu thương, những sự quan tâm, những cái ôm hôn, những giọt nước mắt ngày xưa có nghĩa gì cơ chứ, tất cả cũng không bằng một người mới quen chẳng bao lâu sao.

Yêu xa – một điều mà nhiều người cho là không tưởng nhưng hai người đã cùng ước hẹn, đã cùng nói sẽ chứng minh cho mọi người thấy khoảng cách chẳng thể nào thay đổi được tình yêu của nhau, ấy thế mà bây giờ có thể nhẫn tâm nói lời chia tay như thế.

Cậu có gì không tốt, cậu đã làm gì sai sao lại dễ dàng đến với người đàn ông khác chứ.

Còn nếu An có điều gì khổ tâm thì phải nói cho cậu biết, chẳng phải hai người đã từng nói sẽ không có bất cứ bí mật nào với nhau sao.

Không chấp nhận được sự thật, Khoa vẫn kiên trì nhắn tin cho An nhưng thứ cậu nhận được chỉ là những lời nói vô tình, sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của An. Cho dù Khoa có níu kéo như thế nào đi chăng nữa thì An vẫn một mực chia tay, cô thật sự muốn kết thúc cuộc tình này sao.

Khoa đau lòng lắm, cậu không muốn làm khó cô bởi không yêu thì không nên níu kéo, miễn cưỡng vốn chẳng mang lại hạnh phúc. Bao nhiêu tình cảm bấy lâu nay, những kỷ niệm, những thăng trầm mà hai người đã trải qua cứ lướt qua tâm trí cậu, ước gì cậu có thể ở bên cạnh cô, được ôm cô như ngày xưa dù cho đó là lần cuối cùng đi chăng nữa thì cậu cũng muốn được thực hiện.

Trải qua bằng ấy thời gian, Khoa nhận ra không ai có thể thay thế được vị trí của An trong trái tim mình, dù cho cô có phản bội cậu hay không thì cậu vẫn không thể quên được cô. Nhờ có cô mà cậu trở nên lương thiện, nhờ có cô mà cậu biết tình yêu là gì và nhờ có cô mà cậu biết mùi vị của hạnh phúc

Càng yêu, Khoa càng buồn. Buồn vì người con gái cậu yêu thương hơn cả bản thân lại bỏ rơi mình vì một người đàn ông khác. Buồn vì mình không đủ khả năng để níu chân người yêu.

Nơi góc tối, những giọt nước mắt hiếm hoi của người đàn ông rơi xuống, chưa bao giờ Khoa thấy nhớ An như lúc này, nỗi nhớ mà suốt đời này cậu sẽ chẳng thể nào vơi đi được.