Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 97




Hôm ấy chở An đi làm như thường lệ, vừa đi Khoa vừa huýt sáo ra vẻ phấn khích làm An thắc mắc, có gì vui mà trông mặt Khoa nham nhở thế không biết.

Không chỉ có vậy, đến nơi Khoa còn mở cửa cho An rồi khom người xuống lịch sự làm cô nổi cả da gà, chắc lại sắp bày trò nữa đây mà.

An vội nắm tay Khoa kéo vào trong.

-Sáng nay anh uống nhầm thuốc à?

-Đâu có, tại nghĩ đến sắp tới sinh nhật em rồi nên anh vui.

-Có liên quan hả?

-Anh giỡn thôi, hồi tối xem hài đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười.

Cái lý do chẳng hợp lý xíu nào nhưng thôi kệ, con người mỗi ngày ai cũng có 15 phút không bình thường mà.

An không có việc gì làm nên lôi hết cái này đến cái kia ra ngắm nghía, công nhận cô dâu nào lên hình cũng xinh hết trơn à. Không biết sau này mình mặc đồ cưới có đẹp như họ không ta.

-Em yêu, anh có chuyện này muốn nhờ em.

Khoa từ đằng sau bước tới ngồi bên cạnh, mặt mũi rất nghiêm túc nên An cũng không nghi ngờ gì hết.

-Chuyện gì vậy anh?

-Cửa hàng của anh muốn chụp một số ảnh mẫu để quảng cáo áo cưới, mà bây giờ thuê người đắt tiền quá với lại không ai xinh bằng em hết nên anh muốn nhờ em làm người mẫu giúp anh.

Nghe Khoa nói, An thoáng chút bối rối. Cái mặt nghiêm túc thế kia chắc là không lừa mình rồi, nhưng cô làm sao đủ can đảm mà chụp ảnh này nọ, lỡ lên hình xấu chẳng phải hư mất tiêu chương trình quảng cáo của Khoa hay sao.

An từ chối.

-Thôi, em thấy anh có quá chừng người đẹp sao anh không chọn họ? Em mắc cỡ lắm.

-Có gì đâu mà mắc cỡ, chụp ảnh cưới chứ có phải chụp ảnh nude đâu mà. Mấy người kia đẹp thật nhưng không ai đẹp bằng con heo của anh hết.

Vừa nói chuyện Khoa vừa bẹo má An làm cô đỏ mặt trông xinh khủng khiếp, chỗ đông người mà làm những hành động như vậy người ta cười chết.

Mà phải công nhận hôm nay Khoa lạ lạ làm sao ấy, cô không chụp thì chọn người khác, nhân viên ở đây đều chân dài, xinh đẹp hết mà không chịu, có khi nào tai nạn vừa rồi ảnh hưởng nghiêm trọng đến não của cậu không biết.

An đưa tay lên rờ rờ trán Khoa rồi nhìn cậu dè chừng.

-Anh hôm nay bị làm sao thế? Trước giờ toàn chê em xấu sao tự dưng bây giờ khen em đẹp hả? Có ý đồ đen tối gì phải không?

Khoa kéo tay An xuống giận dỗi.

-Em không chịu thì thôi anh gọi Thư qua cũng được, mà nói trước là chụp hình này phải nắm tay, ôm eo, rồi còn hôn nữa nên em đừng có ghen nha.

Tự nhiên nghe nhắc đến Thư là An cảm thấy không vui rồi, chụp hình chứ có phải đóng phim đâu mà tình tứ. Nhớ lại lúc trước còn trong bệnh viện hai người đó ôm hôn loạn xạ với nhau là An không chịu nổi rồi.

-Không được, anh chọn người mẫu nam khác đi.

-Ơ, em này ngộ nhỉ, nhà có sẵn không làm lại đi thuê người khác có phải tốn chi phí không đáng sao.

-Nhưng mà….

Thấy cái điệu bộ ghen tuông của An là Khoa biết ngay con mồi của mình sắp sập bẫy rồi, cậu khoái chí lấy điện thoại ra gọi cho Thư.

-Em ngồi đây đợi anh đi chở Thư nha cục cưng.

-Anh không được chụp với Thư, để em chụp với anh.

Hết cách, An đành phải đồng ý, chỉ là chụp hình thôi mà có gì đâu khó khăn chứ. Thà khổ xíu còn hơn nhìn Khoa với Thư đứng chung, hai người đó biết đâu lại làm trò gì sau lưng mình thì sao.

- Đồng ý ngay từ đầu có phải tốt hơn không, đi vào trong đợi mẹ anh đến trang điểm cho.

Khoa bẹo má An rồi cúi xuống hôn lên trán cô một cái, An cảm giác hình như có vài ánh mắt tò mò của nhân viên đang nhìn hai người thì phải.

An ngạc nhiên nhìn xung quanh.

-Sao lại là mẹ trang điểm?

-Tại mẹ anh sợ xuống tay nghề nên muốn luyện lại đó mà, mình vô chọn áo cưới đi em.

Cảm thấy ngờ ngợ nhưng lỡ nhận lời rồi đành phải làm thôi chứ sao. Khoa dắt An đi chọn áo cưới, cái nào cũng đẹp, cũng lộng lẫy làm An choáng ngợp. Cô nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui một hồi cuối cùng ngồi phịch xuống ghế không chọn nữa.

-Cái nào cũng đẹp, em không biết chọn cái nào hết à, anh chọn cho em đi.

-Ngồi đây đợi anh một xíu nha.

Khoa đi một xíu quay lại với ai chiếc váy thật lộng lẫy, một cái màu trắng và một cái màu đỏ đưa cho cô.

-Vào trong trang điểm rồi thay chiếc màu trắng trước nha.

-Phải mặc thật hả anh?

-Tôi đánh cho bây giờ chứ ở đó còn hỏi, đi nhanh lên cho tôi.

An không dám cãi ngậm ngùi đi vào trong thử. Không biết cô có đẹp thật không mà mẹ Khoa vừa trang điểm vừa tấm tắc khen mãi.

-Con trang điểm lên trông xinh thật đấy, bác nhìn còn mê chứ đừng nói là thằng Khoa.

-Bác nói làm con ngại quá.

Nghe mẹ Khoa khen, An đỏ mặt ngượng ngùng, cảm giác cứ như cả hai rất thân thuộc với nhau vậy.

-Bác nói thật đấy. Sau này cưới về, thằng Khoa có ăn hiếp con thì nói bác xử nó cho nghe. Những chuyện trước kia cho bác xin lỗi…

Không hiểu sao nghe tới đây nước mắt An lại rơi xuống. Cô nghĩ về thời gian trước khi bị ba mẹ Khoa cấm cản quyết liệt nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có ngày họ lại đối xử tốt và bênh vực cô.

Chuyện đến quá bất ngờ nên cho đến bây giờ An vẫn chưa thể tin được đây là sự thật, cô có cảm giác bà nói chuyện giống như mẹ chồng dặn dò nàng dâu của mình.

-Sao lại khóc, trang điểm mà khóc sẽ trôi hết son phấn đó. Đứng lên bác giúp con thay váy cưới.

Mẹ Khoa thật dịu dàng, có thể có được một người con dâu như thế này bà còn mong mỏi gì hơn nữa chứ. Con trai sau này có thể giao cho An, còn vợ chồng bà sẽ sống một cuộc sống nhàn nhã bên cạnh con cháu là quá hạnh phúc rồi.

Vừa thay xong váy cưới Khoa cũng vừa đẩy cửa bước vào, cậu trợn tròn mắt khi nhìn thấy cô gái trước mặt, thật sự rất xinh đẹp. Đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn cậu ngại ngùng, chiếc váy trễ vai làm lộ bờ vai thon trắng không tì vít, tất cả những nét trên cơ thể của cô đều thật hoàn mỹ không chỗ nào chê được.

-Anh…

Khoa ngất ngây trước vẻ đẹp kiều diễm ấy, phải đến khi An lên tiếng gọi cậu mới giật mình choàng tỉnh.

-Hôm nay em xinh lắm, y chang một cô công chúa “heo” xinh đẹp.

-Nhưng cái này có hơi hở không anh? Em ngaị quá.

An lấy hai tay che đằng trước ngực, Khoa mỉm cười kéo tay cô xuống.

-Không sao, anh thấy rất đẹp. Lần đầu tiên anh thấy cô dâu xinh đẹp như thế này đó.

-Anh đúng là nịnh nọt.

Bây giờ mới có dịp nhìn kỹ Khoa, cậu thật lịch lãm trông bộ vest hiện đại, tóc được vuốt keo cẩn thận trông cứ như diễn viên Hàn Quốc vậy đó.

Cái cảm giác trong người An lúc này rất hồi hộp cứ y chang cô đang bước vào đám cưới thật sự.

Khoa dắt tay cô đến phòng chụp ảnh, từng động tác của cậu rất tự nhiên đến nỗi An cũng bị cuốn theo, trong đầu không còn nghĩ chỉ là một buổi chụp ảnh chiếu lệ nữa. Khoa galang lắm, chốc chốc cậu lại sửa tóc cho An khi bị rối, nâng váy cho cô khi đi lại, rồi rót nước cho cô uống, thỉnh thoảng lại còn hỏi han mấy câu đại loại như “Mệt không em, hay mình nghỉ xíu nha”, hay “Em đói không, anh ra lấy đồ ăn cho nha để lại đau bao tử đó”, Khoa còn không ngừng nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm ngập tràn yêu thương làm nhân viên trong tiệm cũng thầm ghen tỵ.

-Xong rồi, chúc cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc.

Anh thợ chụp ảnh lên tiếng kết thúc buổi chụp, An mệt mỏi nóng bức nên cũng không quan tâm gì lắm đến những lời nói xung quanh.

Còn Khoa thì lạ lắm, cứ nhìn cô cười khúc khích mãi thôi, chẳng hiểu lại bày ra trò gì nữa.

Mỗi lần ngẫm nghĩ về chuyện sáng nay, không hiểu sao hai má An lại ửng đỏ, chỉ là chụp ảnh mẫu thôi có phải thiệt đâu mà sao cô lại cảm giác nó chân thật đến thế, chắc là do Khoa diễn sâu quá nên mới có cảm giác này thôi.