Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 107: Phiên ngoại: Lý Hoài




Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Tin Nhiếp Bất Phàm có thểsinh con truyền đến tai Lý Hoài. Đây là do Lý Dực không nhịn nổi nữa mà mangtheo hai hài tử song sinh trở về khoe với gia phụ.

Lý phụ vừa nhìn thấy hai đứatrẻ khả ái này, lửa giận cùng với oán niệm trước đây tức thì tan thành mây khói, thậm chí còn bảo, “Ngươi có rảnh thì dắt tức phụ trở về xem thử. ”

Lý Hoài cũng khó có thể kìmnén xúc động trong lòng. Thừa dịp Lý phụ và Lý Dực thuận hòa vui vẻ, hắn liền bỏlại mọi việc, lặng lẽ cưỡi ngựa tốc hành một ngày một đêm chạy tới Kê Oa thôn.

Còn chưa tới thôn, hắn đãnhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Nhiếp Bất Phàm, vừa mệt mỏi vừa vội vàng nói, “BấtPhàm, sinh cho ta một đứa đi!”Nhiếp Bất Phàm có chút ngâyngốc, một lúc lâu sau mới nói, “Xấu Xa, ngươi hiện nay đã là gia chủ của Lýgia, hà tất còn muốn ta vì ngươi sinh tử. ”

“Đúng, ta kế thừa sản nghiệpLý gia, tương lai sẽ thú thê sinh tử. ”

Lý Hoài ánh mắt long lanh nói, “Nhưng tavô cùng muốn có một đứa là hài tử của ngươi. ”

Nhiếp Bất Phàm trầm mặc.

“Thỉnh ngươi đáp ứng!” LýHoài giống như cần khẩn. Kẻ kiêu ngạo như hắn, thế mà cũng có lúc phải van xinmột người?Nhiếp Bất Phàm chậm rãivươn tay vỗ lên mặt đối phương, lại bất thình lình mạnh tay véo một cái, hừ hừ cườinói, “Nhóc con, mới một thời gian không gặp, ngươi cư nhiên đã học được cách dụdỗ con nhà người ta rồi, có tiến bộ. ”

“Ngươi!” Lý Hoài nổi giận, trừng mắt nhìn người kia. Dòng cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong lòng hắn cư nhiên lại bị tên kia nháy mắt dập tắt.

“Ha ha ha. ”

Nhiếp Bất Phàmcười lớn, sau đó thong thả bỏ đi.

“Này, ngươi rốt cuộc có đápứng hay không?Ta mặc kệ, cho dù ngươi không nguyện ý, ta cũng quyết không bỏqua. ”

Ân, đây mới là tác phong củaXấu Xa. Cái bộ dạng bi tình như tiểu tức phụ vừa rồi của hắn, thực sự lànhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Ba ngày, Lý Hoài chỉ cho bảnthân mình ba ngày.

Ba ngày này, hắn nghe theokhát vọng của chính mình, cùng người kia triền miên quấn quýt, chơi đùa ầm ĩ, nháo đến tốt tăm cả đất trời. Hắn yêu thích vẻ tiêu sái của Nhiếp Bất Phàm, yêuthích sự tự do nơi Kê Oa thôn hoang dã, yêu thích cảm giác vui vẻ lúc đến vàluyến tiếc nhung nhớ lúc rời đi.

Vành tai cọ cọ vào tóc đốiphương, Nhiếp Bất Phàm nói, “Xấu Xa, mệt mỏi thì cứ tới đây, ta chịu vất vả mộtchút kể cho ngươi vài câu chuyện xưa, ngươi sẽ dễ ngủ. ”

Lý Hoài tựa đầu vào cổ ngườikia, lẩm bẩm, “Nghe ngươi kể chuyện, có khi còn giảm thọ mất vài ba năm. ”

Bất quá, tên này hiếm thấymà được một lần ôn nhu nhu như vậy, cho nên hắn yên lặng đón nhận.

Thời gian vui vẻ qua đi rấtnhanh, ba ngày thoáng cái đã trôi hết, Lý Hoài không chút do dự mà dứt áo rađi, thậm chí cũng không cáo biệt Nhiếp Bất Phàm một tiếng. Hắn sợ rằng chỉ cần ởlại thêm một khắc, bản thân mình sẽ luyến tiếc không nỡ rời đi.

Hắn không biết ba ngày nàycó thể làm cho Nhiếp Bất Phàm hoài thai hay không, nhưng hắn thân là gia chủ Lýgia, lại đang ở vào thời điểm then chốt tiếp nhận gia nghiệp, không thể lãngphí quá nhiều thời gian. Trong nhà còn một đống sự vụ chờ hắn xử lý, và cũngcòn một đoàn người đang chăm chăm tìm cách đối phó với hắn.

Thực là hâm mộ ca ca, có thểđi đến là dứt khoát, trong khi chính hắn đây lại không cách nào bỏ xuống những gánhnặng trên vai.

Một năm sau, Lý Dực mang vềmột tiểu nam hài. Ngay thời điểm Lý Hoài ôm lấy tiểu sinh linh vào trong ngực, cảm nhận hơi thở ấm áp của nó, tức thì nhịn không được mà lệ nóng tràn mi.

Bất Phàm, cảm tạ!Từ nay về sau, hắn sẽ toàntâm toàn ý làm một Lý gia gia chủ, thú thê sinh tử, kéo dài hương hỏa tổ tiên, gạt bỏ mọi vướng bận trong lòng.

Mặc dù không thể cùng ngườikia trọn đời chung sống, nhưng hắn sẽ mang theo phần hạnh phúc này đi hết mộtkiếp nhân sinh. Nếu thượng thiên chiếu cố, đợi sau này khi hắn về già, biết đâucòn có thể ở bên người nọ, cùng nhau bước xuống suối vàng.

Bất quá, Lý Hoài vẫn là xemnhẹ một vấn đề trọng yếu, hài tử của Nhiếp thôn trưởng như thế nào có thể an phậnthủ thường?Cho dù không phải là Hỗn Thế Ma Vương, khẳng định cũng là có tiềmchất khiến người ta một đời tan nát. Nhân sinh của Lý Hoài tuyệt đối sẽ không lặnglẽ yên bình và đơn điệu mà trôi qua…—