Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 65: Công thủ liên minh




Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Nhiếp Bất Phàm phát hiện bản thân đang nằm trên giường của chính mình, thân thể nhẹ nhàng sạch sẽ, ngoại trừ một chút đau nhức ra thì không có khó chịu nào khác.

Ánh nắng từ song cửa sổ hắt vào, Vương Thi Thiện đang ngồi ngay ngắn đọc sách ở bên cạnh. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn tựa hồ phản quang thành một quầng sáng ảo diệu, giống như Phật quang soi rọi chúng sinh.

Nhiếp Bất Phàm lười biếng nói, “Vương Ngũ huynh, là ngươi mang ta về?”

Vương Thi Thiện tùy tiện gật đầu.

“Vậy là chuyện xảy ra tối hôm qua ngươi cũng thấy?” Nhiếp Bất Phàm nheo mắt.

Vương Thi Thiện lại gật đầu.

Nhiếp Bất Phàm bỗng chốc ngồi dậy, bất mãn nói, “Vậy ngươi vì sao không đến cứu ta?”

“Các ngươi chiến đấu đến hoàn toàn quên cả bản thân, ta hình như không nên xuất hiện. ”

“Cho nên ngươi trốn ở một góc nhìn từ đầu đến cuối?”

“Cũng không nhìn từ đầu đến cuối, nửa đêm ta nhảy lên nóc nhà đếm sao. ”

“Đếm sao?” Nhiếp Bất Phàm híp mắt, lên án nói, “Ngươi chẳng lẽ không nên xông vào phòng bắt gian, thuận tiện mắng ta phóng đãng vô sỉ hoang dâm trụy lạc không biết lễ tiết sao?”

“Thực ra, ” Vương Thi Thiện khép lại quyển sách, ngữ khí bình thản, “Ta vẫn cảm thấy có một danh hiệu rất thích hợp với ngươi. ”

“Là cái gì?”

“Nghiệt chướng. ”

“…”

Nhiếp Bất Phàm vùi đầu trong chăn. Có đôi lúc hắn thực sự cảm thấy khả năng kiểm soát dục vọng và cảm xúc của Vương Thi Thiện đã đạt tới cảnh giới tinh túy và hoàn mỹ, thời điểm cần thanh tâm tuyệt không phát dục, thời điểm cần thú hóa tuyệt không thỏa hiệp, thời điểm cần bỏ mặc tuyệt không can thiệp, thời điểm cần phá giới tuyệt không do dự.

Sống cũng thật là tiêu sái!Nhiếp Bất Phàm âm thầm cảm thán.

Trận chiến ác liệt tối qua thật sự là nghĩ lại mà kinh, cứ coi như chưa từng phát sinh là tốt nhất, nếu như Lý Dực biết được mình thông đồng với đệ đệ của hắn, hắn còn không phát cuồng hay sao?

Đáng tiếc Nhiếp Bất Phàm vẫn là không thể thuận lợi che giấu vết tích gây án của hắn, Kê Oa thôn nơi nơi chốn chốn đều là tai vách mạch dừng…

Đám người Lý Dực ở trong thành Khê Sơn ôm cây mà không thấy thỏ đến, lập tức biết Nhiếp Bất Phàm lại trốn thoát rồi. Cũng may bọn họ nhận được thư do Thiên nữ nhờ phi kê (gà bay) truyền đến, nói Nhiếp Bất Phàm đã về Kê Oa thôn rồi, bọn họ do đó vội vã trở về.

Vừa thấy mặt tên kia, Lý Dực liền hùng hổ phóng tới, và Nhiếp Bất Phàm đương nhiên là co giò bỏ chạy. Dù tốc độ chạy của hắn không thể bằng Lý Dực một thân võ nghệ, nhưng là hắn có đàn gà yểm trợ che chắn. Thoáng cái chỉ thấy một đống gà từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao bọc lấy Nhiếp Bất Phàm cả dưới đất lẫn không trung, không chỉ xung quanh hắn mà cả trên đầu hắn cũng phủ đầy gà, toàn thân không khác gì một đóa cúc hoa kiêu ngạo bung nở.

Lý Dực không có chỗ đặt chân, chỉ có thể bắn ánh mắt hung tàn xuyên qua bức tường gà.

“Đi ra!” Lý Dực lạnh giọng quát.

“Không. ” Nhiếp Bất Phàm vùi mình giữa đám gà, thò mặt qua một kẽ hở nhìn về phía Lý Dực, nhăn nhó làm mặt quỷ.

Lý Dực khóe miệng giật giật, không biết nên cười hay nên tức giận.

Động tĩnh này của bọn họ khiến cho những người khác trong Kê Oa thôn tò mò vây xem. Nhưng là những người này phần lớn đều mang theo tâm tình vui sướng khi thấy người gặp họa.

Lúc này, Trương Quân Thực đi tới, bất đắc dĩ khuyên nhủ, “Ra đi, Lý huynh sẽ không làm gì ngươi. ”

Nhiếp Bất Phàm liếc Lý Dực, từ đầu đến chân đều lộ ra một vẻ không tin, chỉ tay nói, “Ngươi xem mặt mũi hắn thế kia, con mắt trợn ngược, sát khí đằng đằng, có chỗ nào giống ‘sẽ không làm gì’?”

Trương Quân Thực và tất cả những người còn lại đồng loạt quay về phía Lý Dực.

Lý Dực biểu tình cứng đờ, bắp thịt run run, hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng điều chỉnh lại nét mặt. Hắn tận lực thể hiện sự hòa nhã, “Được rồi, vừa nãy dọa ngươi thôi, ta còn có thể làm gì ngươi sao?”

Nhiếp Bất Phàm vẫn một mực hoài nghi, “Bộ dáng của ngươi y như một con cọp cái. ”

Lý Dực lại muốn bạo phát, Trương Quân Thực vội vàng ngăn lại, nói với Nhiếp Bất Phàm, “Đừng gây rối, mau ra đây. Đếnkhi mặt trời xuống núi(*), ngươi còn có thể trốn bên trong đó cả đời sao?”

(* Khi mặt trời xuống núi, gà sẽ về chuồng đi ngủ, không còn che chở cho Tiểu Bất Phàm T__T)Nhiếp Bất Phàm lại lủi lủi vào đống gà, hừ hừ vài tiếng, động cũng không động.

Trương Quân Thực lôi kéo Lý Dực, một mặt đi về phía phòng ngủ của Nhiếp Bất Phàm, một mặt nói, “Chúng ta ở trong phòng chờ ngươi, ngươi chơi chán thì trở vào. ”

Nhiếp Bất Phàm thấy bọn họ thực sự rời đi liền khoát tay một cái, đàn gà lập tức giống như nước triều rút xuống, rất nhanh khiến hắn lộ diện ra bên ngoài.

Hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, xa xa nhìn mặt trời ngả về Tây, tự tạo cho mình một bầu không khí u sầu đầy nghệ thuật…

Lý Dực đang lúc đi tới cửa phòng Nhiếp Bất Phàm thì bắt gặp Lý Hoài đang đứng một bên, biểu tình hoảng hốt.

“Hết bệnh rồi?” Lý Dực hỏi.

Lý Hoài gật đầu, thấp giọng đáp, “Đã không còn đáng ngại. ”

“Vậy là tốt rồi. ” Lý Dực không nói gì thêm, đang định cất bước thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Hoài.

Lý Hoài bị nhìn, tự nhiên thấy có phần kinh hãi, vội nói, “Ta về phòng trước. ”

“Đợi đã. ” Lý Dực quát, “Bệnh của ngươi như thế nào mà khỏi?Khỏi lúc nào?”

Vừa rồi khi hắn gặp qua đám người Tư Thần Vũ và Thẩm Mộ Nhiên, rõ ràng bọn hắn còn mang bệnh trạng, Lý Hoài không thể nào lại khỏe lại nhanh hơn bọn hắn.

“Ta… ta ngày hôm qua đã có chuyển biến tốt. ” Lý Hoài ánh mắt dao động, trong đầu không tự chủ mà tái hiện lại hết thảy những chuyện đã phát sinh tối qua, cho nên trên mặt có chút nóng.

“Như thế nào chuyển biến?” Thanh âm Lý Dực ngày càng lạnh lẽo.

Lý Hoài cúi đầu không đáp, không ngừng cân nhắc nên dùng loại cớ gì để thoát thân.

Ai ngờ lúc này trên đỉnh đầu truyền đến một tràng cười lanh lảnh, “Khách khách khách, ta biết, hỏi ta hỏi ta. ”

Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con gà trống ngũ sắc đang đứng trên nóc nhà nghiêng đầu nhìn bọn họ, đích thị là Anh Hùng.

“Nói xem, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Lý Dực khoanh tay chờ đợi.

Lý Hoài sắc mặt khẽ biến, cực lực mà trừng mắt nhìn nó.

Anh Hùng không coi ánh mắt sắc như dao của Lý Hoài ra gì, ngữ điệu giống như hát, hưng phấn nói, “Kê ca xuất mã, một mình chấp hai, dạ chiến xưng hùng, ngươi gục hắn vong. ”

Nó khua môi múa mỏ, một cánh chỉ vào Tư Thần Vũ đang từ xa đi tới, một cánh chỉ vào Lý Hoài xanh mặt đứng ở bên này.

Có đôi khi thật sự phải công nhận, con gà biến dị biết nói này rất con mẹ nó có tài!

Mọi người đều là sắc mặt quỷ dị, ngoại trừ Lý Dực còn có Tư Thần Vũ cũng đang lửa giận đùng đùng. Tối hôm qua Nhiếp Bất Phàm hạ gục hắn, thế nhưng lại chạy tới cùng Lý Hoài phiên vân phúc vũ!Quả thực không thể tha thứ được!

“Khách khách khách. ” Anh Hùng cười rộ lên.

Lý Dực lạnh lùng mở miệng, “Một mình chấp hai, ngoài hắn ra còn có ai?” Hắn chỉ vào đệ đệ mình.

Anh Hùng trầm mặc một hồi, nhìn quanh một lượt, đột nhiên ưỡn ngực, dùng thứ ngữ khí quái dị mà vô cùng bỉ ổi nói, “ ‘Hừ, biết lợi hại của bản vương gia hay chưa?’ ”

Tiếp đó nó lại đổi giọng, sợ sệt nói, “ ‘Ngươi lợi hại!Ngươi lợi hại!’ , ‘A… A…. . ’ (kéo dài âm điệu)”

Lại đổi sang giọng điệu bỉ ổi, “ ‘Còn dám nói bản vương gia không dùng được nữa không?’ ”

“ ‘Được, ngươi rất được!’ ‘Được… A… A…. ’ ”

Bỗng ‘vèo’ một tiếng, một chiếcquạt xếp(*) bay vụt qua không trung, đập vào con gà bỉ ổi còn đang kêu đến thập phần tiêu hồn lạc phách kia, khiến cho nó từ trên nóc nhà rơi thẳng xuống. Người đứng xem chỉ thấy lông gà tung bay phất phới, cùng với đó là tiếng kêu chói tai thảm thiết của Anh Hùng dần tiêu thất ở phía bên kia gian phòng. (*) Cái quạt này là vật bất ly thân của anh Tư Thần Vũ, thỉnh mọi người đừng quên :)))) anh là muốn hủy kê diệt tích.

Ánh mắt tất cả mọi người dán chặt trên người Tư Thần Vũ, hiện trường lập tức rơi vào một mảnh tĩnh lặng quỷ dị.

Mà Tư Thần Vũ sắc mặt xám đen, hận không thể lập tức bắt lấy con gà kia mà ăn tươi nuốt sống. Hắn đời này cũng chưa từng mất mặt đến như vậy. Một hồi dây dưa cùng Nhiếp Bất Phàm bên trong bảo khố kia cư nhiên lại bị con gà này thấy được, đã thế còn rất muốn chết mà đem ra nói tại đây, hơn nữa lại còn bắt chước đến từng ngữ âm giọng điệu!

Hắn thực rất hối hận. Lúc thường cũng chưa từng tự xưng ‘bản vương gia’ như thế, vậy mà tại sao trong lúc hưng phấn nhất thời lại có thể quên hết tất cả?Bây giờ muốn giả vờ làm người qua đường không liên quan cũng không được nữa rồi!

“A?Đều tụ tập ở đây làm cái gì?” Đang lúci không khí đình trệ, thanh âm thảnh thơi của Nhiếp Bất Phàm lại đột nhiên truyền đến.

Mọi người đồng loạt quay về phía hắn, ánh mắt quả thực giống như đang nhìn một tội nhân gian ác tày trời nào đó.

Nhiếp Bất Phàm tự nhìn lại mình một phen, vươn tay phủi sạch mấy cọng lông gà dính trên người, nghi hoặc nói, “Bộ dạng ta hiện nay tuy rằng có chút khó coi, nhưng là cũng không đến nỗi bị khinh bỉ đến như vậy đi?”

“NHIẾP – BẤT – PHÀM!” Lý Dực lắc mình dượt tới bên cạnh Nhiếp Bất Phàm, một tay ôm hắn vác lên vai đi thẳng vào trong phòng.

Những người khác lập tức đuổi theo.

Sau khi thẳng tay ném người lên trên giường, Lý Dực hung hăng nói, “Ngươi rốt cuộc còn muốn thông gian với bao nhiêu người?”

Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt mờ mịt, “Cái gì?Ta thông gian với ai?”

Trương Quân Thực khụ một tiếng, lên tiếng nói, “Ngươi hẳn là nên hỏi hắn, trong Kê Oa thôn này còn có ai là hắn không thông gian?”

“Tại hạ tuyệt đối trong sạch. ” Thẩm Mộ Nhiên tức khắc tỏ thái độ, bởi vì Thiên nữ Thập Cửu đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn. Mà không chỉ Thiên nữ, tất cả những người khác đều tỏ vẻ nghi ngờ, như thể không cùng tên kia thông gian là một chuyện vô cùng kỳ quái.

Thẩm Mộ Nhiên khóc không ra nước mắt. Ở ở Kê Oa thôn, đường đường một thẳng nam thế nhưng lại trở thành một sinh vật không bình thường.

“Ta thấy, ” Trương Quân Thực sờ cằm trầm ngâm nói, “Về sau cần phải tiến hành quản lý phong tỏa Kê Oa thôn, không thể để cho bất cứ nam nhân tài tuấn nào bước vào, tránh cho kẻ đó lọt vào ma trảo của trưởng thôn đại nhân. ”

“Tán thành. ” Lý Dực và Tư Thần Vũ, thậm chí ngay cả Lý Hoài cũng đều gật đầu.

“Ta không đồng ý!” Nhiếp Bất Phàm kháng nghị, “Các ngươi đang tạo phản à, định tước đoạt quyền lợi tối cao của thôn trưởng Kê Oa thôn ta sao??”

Trương Quân Thực không thèm đếm xỉa đến hắn, tiếp tục nói với mọi người, “Mặt khác, về sau tuyệt đối không thể để cho hắn tùy tiện ly khai Kê Oa thôn, bên hắn ít nhất phải có một người giám sát. ”

“Được. ” Những người còn lại đồng loạt gật đầu.

“Ta phản đối. ” Nhiếp Bất Phàm đứng ở trên giường, hét lớn, “Tự do cá nhân của ta không thể bị các ngươi tàn nhẫn tước đoạt như vậy!”

Mọi người lại tiếp tục không quan tâm đến phản ứng của hắn, nghiêm túc thương lượng chi tiết các hạng mục, ngay trước mặt hắn bắt tay kết thànhcông thủ liên minh(*) vô cùng thống nhất. Từ nay về sau, tên nghiệt chướng này chỉ có thể ở dưới sự giám sát của mọi người mà run rẩy, chỉ cần có bất luận dấu hiệu khác thường nào sẽ nhanh chóng bóp chết từ trong trứng nước, mà luân phiên bị sát phạt ở trên giường hiển nhiên trở thành thủ đoạn trừng phạt không thể thiếu. (*) Liên minh công thủ: cả đám bắt tay nhau, vừa tấn công vừa phòng thủ.

Nhiếp Bất Phàm âm trầm nói, “Các ngươi tại sao không đeo luôn một cái gông trên cổ ta đi?”

“Ý hay. ” Trương Quân Thực mỉm cười đáp ứng.

Nhiếp Bất Phàm lệ rơi đầy mặt, ôm lấy hắn nói, “Trương Tam quân, ngươi không thể như vậy được. ”

“Không nhốt ngươi lại một chút, chúng ta thực sự mệt mỏi. ” Trương Quân Thực vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhiếp Bất Phàm lại nhìn về phía những người khác, hy vọng tìm được viện trợ, nhưng là tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt thiết diện vô tình với hắn. Mà Vương Thi Thiện trước giờ luôn thanh tĩnh vô vi lại càng không thể trộng cậy. Hắn rốt cuộc sâu sắc cảm nhận được sự thê lương khi bị cô lập hoàn toàn.

Thực sự là lạnh lẽo như tuyết, không chỗ giãi bày.

Mọi người đều mưu tính rất chu toàn, thế nhưng đáng tiếc bọn họ vẫn đánh giá sai trình độ gây họa của Nhiếp Bất Phàm. Điểm mà hắn thực sự làm người ta phát điên chính, là có thể nhân lúc người ta sơ suất một chút liền phạm phải tội lỗi tày trời. Tất cả mọi người trong Kê Oa thôn đều quên mất một việc, hoặc căn bản trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới, rằng chỉ trong vài ngày rời thôn ngắn ngủi, người nào đó đã lại tích thêm cho chính mình một chiến công vĩ đại, mà có lẽ còn là chiến ‘công’ cường hãn nhất từ trước tới nay.

Mi:* le fan não tàn của Anh Hùng kê ca * =))))))

Yên:Hôm nay bổn đại gia có hứng triệt để gây bão. Cơ mà tung 5 chap/ ngày coi bộ gió bay nóc nhà, thôi thì ém đến hôm sau :v =))