Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 83: Cuộc chiến bắt Thụ (7)




Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

“Tiểu Bảo đâu. ”

Minh đế trở lại tẩm cung, không nhìn thấy người chờ sẵn như thường lệ, nhịn không được hỏi.

Thái giám trả lời, “Vị thịthư kia đang ở phòng nội thị. ”

“Hắn đi vào đó làm cái gì. ”

Minh đế nhíu mày.

“Hoàng thượng, ” Thái giám vẻmặt kỳ quái nói, “Thị thư ban đêm vốn dĩ là nên túc trực trong phòng nội thị. ”

Minh đế dừng một chút, lẩmbẩm, “Ở thì cứ ở, trẫm cũng không đuổi hắn…”Thái giám thức thời ngậm miệng.

Minh đế thay xong y phụcngồi giữa tẩm cung vắng lặng, không hiểu sao cảm thấy toàn thân khó chịu.

Thái giám cẩn thận đề nghị, “Hoàng thượng, người đã nhiều ngày không triệu tẩm, đêm nay có muốn chọn một thẻbài không. ”

Minh đế im lặng một lát, sau đó chậm rãi gật đầu.

Thái giám vui mừng khôn xiết, hăng hái chuẩn bị thẻ bài phi tử thị tẩm cho hoàng thượng.

Những phi tử bình thườngthì không có khả năng được qua đêm ở cung vua, Minh đế chọn xong phi tần vừa ý, thái giám sẽ dắt nàng tới Nghiễm Duyên điện hoặc cung Phúc Ấm, chờ được lâm hạnh.

Đương nhiên, với thói phong lưu không thể kiềm chế của Minh đế mà nói, quy củ hậucung căn bản không hề trói buộc được hắn. Chỉ cần hắn dục tính đại phát, nơinào cũng có thể hành sự được.

“Thần thiếp cung nghênhhoàng thượng. ”

Trong Phúc Ấm cung, một nữ tử nhu nhuận quỳ xuống, đó là phi tầnđược chọn thị tẩm đêm nay – Tích phi.

“Bình thân. ”

Minh đế khóemiệng mang theo ý cười, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tích phi, lập tức một hươngthơm nức mũi xông thẳng tới. Mùi thơmtrước đây vẫn quen ngửi, bây giờ thế nhưng lại cảm thấy có phần gai mũi, tựanhư sau khi nếm trải mỹ cảnh của tự nhiên lại quay về chốn phồn hoa rực rỡ, bấtchợt cảm thấy hụt hẫng, nhung nhớ loại cảm giác khiến cho lòng người an tĩnh kia.

“Hoàng thượng, thần thiếpchuẩn bị cho người mấy món ăn khuya, người ăn một chút hay là trực tiếp nghỉngơi. ”

Thanh âm của Tích phi lánh lót như oanh vàng, phong tình vạn chủng, thânmình nàng e ấp nép vào bên cạnh Minh đế, thỉnh thoảng lại dùng bộ ngực đầy đặncọ lên thân thể đối phương.

Minh đế ánh mắt thâm trầm, thản nhiên nói, “Đi nằm đi. ”

Màn trướng được cung nữbuông xuống, hai người ẩn mình vào giữa đóa hoa phù dung thêu trên lớp trướng mờ.

Tích phi e lệ lại mang theo vài phần sợ sệt, ngửi thấy khí tức trên người Minh đế, lại nghĩ tới thân thể cười tráng của hắn, nhịn không được ý loạn tình mê.

“Trò chuyện với trẫm đi. ”

Minh đế vừa hôn Tích phi vừa nói.

“Hoàng thượng muốn thần thiếpnói gì. ”

Tích phi uốn éo thân mình, ánh mắt cơ hồ đã trở nên mê ly.

“Cái gì cũng được. ”

Minh đếmặc dù dục vọng tăng vọt, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy trống rỗng vôcùng.

“Ân… Đêm khuya rét lạnh, trongtrướng phù dung nhiệt khí ấm nồng, lúc này, còn lời nào cần phải nói ra. ”

Minh đế nhếch môi khôngnói.

‘Trời lạnh như vậy, ta đâylà có lòng tốt giúp ngươi làm ấm giường. ’ Trong đầu vị quân vương bất chợt vanglên lời nói của một người nào đó, bộ dáng ngây thơ kia thực sự rất đáng yêu.

Nói chuyện cùng với hắn cóthể làm cho chính mình thư thái thảnh thơi, quên đi thân phận cùng trọng trách.

Cho dù khi đang hoan ái, hắn cũng tùy tiện làm ra mấy chuyện quái dị, không hiểuphong tình, nhưng hết lần này đến lần khác không hiểu sao lại khơi dậy lạc thú tronglòng mình.

‘Có bản lĩnh liền bắn đi, nhịn thì có cái gì giỏi đâu?’ Minh đế nhịn không được cười ra tiếng, hạ thânnhiệt huyết căng tràn, nhưng trong đầu suy nghĩ không ngừng tung bay, cơ hồ đãquên mất vị mỹ nhân đang ‘kêu khóc đòi cho ăn’ ở dưới thân này.

“Hoàng thượng…” Bên taitruyền đến thanh âm động lòng người của Tích phi.

Minh đế rốt cuộc chuyển dờilực chú ý lên Tích phi. Không thể không thừa nhận, phi tử của hắn không ngườinào không phải mỹ nhân, muôn người muôn vẻ, nhưng chỉ có bề ngoài là muôn hìnhvạn trạng, còn bên trong các nàng kỳ thực đều nhất loạt giống nhau, bị trói buộctrong một cung tẩm nhỏ bé cả ngày chờ đợi, vì quyền lợi mà sống, vì sủng ái màđấu tranh, cuối cùng tự mình mê lạc không cách quay đầu.

Tiểu Bảo thì không như vậy, hắn ung dung tự tại như ngựa thần lướt gió tung bay, không xiềng không xích, khôngtrói không buộc. Trong mắt hắn, một vị hoàng đến như chính mình đây có lẽ cũngkhông khác biệt gì so với người thường, cho nên hắn mới có thể ngang hàng mà đốiđãi, tùy tiện bừa bãi vui đùa, dễ dàng làm cho người ta quên đi phiền não.

Minh đế đột nhiên xoay ngườingồi dậy, nói với thái giám đang đứng sẵn bên ngoài, “Đưa Tích phi hồi cung. ”

Sau đó tùy tiện khoác ngoạibào, nhanh chóng đi về tẩm cung của chính mình.

“Hoàng thượng!” Tích phi vẻmặt sửng sốt, còn chưa kịp định thần thì hoàng đế đã không còn bóng dáng.

“Đi gọi thị thư tới cho trẫm. ”

Hồi cung, Minh đến hung hăng ra lệnh.

“Hoàng thượng, giờ này thịthư có lẽ đã đi ngủ rồi…” Thái giám hy vọng có thể dùng lý do này để xua tan ýniệm trong đầu hoàng đế.

“Đi ngủ thì sao. ”

Minh đếkhoát tay nói, “Trực tiếp khiêng lại đây. ”

Thái giám vẻ mặt buồn thiulĩnh mệnh. Chỉ một lát sau, Nhiếp Bất Phàm còn đang trong giấc mộng thực sự bịthị vệ khiêng tới.

Minh đế một phen đón lấy, đặthắn nằm trên long sàng, gỡ bỏ hết chăn mềm không cần thiết, sau đó đuổi nhữngngười khác ra bên ngoài.

Nhiếp Bất Phàm ý thức mơ hồ, còn chưa nắm được đây là cái tình huống gì thì đã bị người nào đó mạnh mẽ đèlên hôn môi nồng nhiệt một hồi.

“Ô… Ân…” Nhiếp Bất Phàm vôthức mà rên rỉ, thân thể bị đùa bỡn liên tục không ngừng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hạ thân bị một dị vật mãnh liệt xâm nhập, tiếp đó là một trận tấn công như mưarền gió dữ.

Đây là… làm cái gì?Nhiếp BấtPhàm mở mắt, liền nhìn thấy một gương mặt tràn đầy dục vọng và cảm xúc mãnhliệt phóng đại ngay trước mặt mình. Người kia nhãn thần rực lửa đến dọa người, tócdài buông xuống hai vai, cơ bắp rắn chắc khắp thân thể theo từng hoạt động màcăng cứng, tràn đầy sinh lực.

Trong khoảnh khắc đạt đếncao trào, miệng Nhiếp Bất Phàm lại một lần nữa bị người xâm chiếm, môi lưỡi quấnquýt giao triền, hô hấp ngày một nặng nề, trái tim nhảy nhót vô cùng kịch liệt.

Liên tục ma sát khiến cho hai người hoàn toàn trầm luân vào bể dục hừng hực lửatình.

Mãi cho đến ngày hôm sau, Minh đế vẫn luyến tiếc không muốn dời tay, vừa cực lực dây dưa vừa yêu thươngan ủi. Người nào đó vô lực không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc cho vị quânvương kia lưu lại đủ loại dấu vết hoan ái trên thân thể mình.

Khi thái giám lần thứ ba nhắcnhở chuyện lâm triều, Minh đế mới không cam tâm mà đứng dậy, trước khi ly khaicòn đặc biệt dặn dò người kia, về sau liền trực tiếp ngủ ở tẩm cung này, khôngcần mất công rời đi chỗ khác.

Nhiếp Bất Phàm cũng khôngbiết vị hoàng đế này lại phát điên cái gì, lăn qua lăn lại triền miên không dứt, còn muốn cho hắn sống yên ổn hay không!Hai ngày kế tiếp, hoàng đếđối với hắn si mê sủng ái đến không thể nào hơn, sinh lực căng tràn màvui đùa ầm ĩ, mà thích thú vô cùng. Những mỏi mệt vì quốc gia đại sự mỗi ngày, chỉ cần nhìn thấy hắn liền tiêu tan. Ở trước mặt hắn, Minh đế thực rất tựnhiên mà buông bỏ hết những tác phong chuẩn mực của bậc quân vương, hoàn toàn bộclộ bản tính ẩn sâu trong con người mình.

Trong hậu cung bắt đầu đồnđại, ‘Nam sủng’ Vi Tiểu Bảo độc chiếm ân điển bị tất thảy hậucung căm hận. Nhưng dưới sự bao bọc che chở của Minh đế, hắn cũng không bị quấynhiễu gì, cứ vô tâm vô phế mà hưởng thụ cuộc sống.

Đương nhiên, hắn vẫn là làmđược chút chuyện, chí ít là lừa gạt được Minh đế cấp cho một tấm lệnh bài vạnnăng có thể tự do ra vào hoàng cung. Chỉ cần liên hệ được với đám cơ hữu ở Kê Oathôn là có thể bỏ trốn, từ nay về sau trời cao biển rộng mặc sức tung bay.

Bên ngoài hành cung ngoạithành phía Tây Yên Thuấn, xe ngựa xa hoa lộng lẫy xếp thành từng hàng dài, hơnphân nửa quyền quý của kinh thành đều có mặt ở đây, tất nhiên phải một phen hànhuyên sôi nổi.

Hành cung có diện tích rấtlớn, kiến trúc dựa lưng vào núi, cung điện san sát tiếp nối nhau, cùng với núirừng như hợp thành một thể. Phía sau hànhcung có một bãi săn chuyên dùng cho hoàng đế đi săn, xung quanh có tường đábao bọc ngăn không cho bất cứ ngoại nhân nào tiến vào.

Bốn phía bãi săn có dựngđài quan sát. Đứng trên đài, mỹ cảnh núi rừng có thể nhìn không sót một cái gì, mà đài quan sát này cũng là vị trí tốt nhất để xem biểu diễn mãnh hổ vồ mồi.

Minh đế ngồi ở khán đài cótầm nhìn tốt nhất. Nhiếp Bất Phàm được hắn dắt theo bên người, hai bên phảitrái còn có mấy vị nhất phẩm đại thần khác, những thần thử địa vị thấp hơn thìkhông được ngồi ở đây. Xung quanh khán đài đều có thị vệ cảnh giác cao độ canhgiữ.

Nhiếp Bất Phàm rất hưng trímà ngắm nghía xung quanh. Đột nhiên hắn cảm thấy một ánh mắt khiếp người đang bắnphá trên thân thể mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vệ Địch một thân hoa phục, ngồi tại khán đài khác hunghăng trừng hắn.

Nhiếp Bất Phàm nháy mắt vớingười kia, xem như chào hỏi.

Chén rượu trên tay Vệ Địch ‘rắc’một tiếng bị bóp nát. Người hắn tìm lâu như vậy, cư nhiên dám trốn ở hoàngcung!Ghê tởm hơn chính là, tên kia thế mà lại dám nhúng chàm cả hoàng thượng!Vi Tiểu Bảo, hay cho cáitên Vi Tiểu Bảo!Người này chính là sợ thiên hạ không loạn đi!Đáng chết, đừngtưởng có hoàng thượng che chở thì có thể thoát khỏi tay hắn. Cũng chỉ là mộtcon tiểu hồ ly mà thôi!Nhiếp Bất Phàm chuyển rời tầmmắt, không để ý tới Vệ Địch đang bừng bừng lửa giận nữa, ngược lại ngó nghiêngtìm kiếm đám cơ hữu của hắn.

Tiếc rằng người tới quáđông, nhất thời khó mà tìm được.

Đúng lúc ấy, ống quần độtnhiên khẽ động. Nhiếp Bất Phàm cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một con gà không biếttừ đâu chui lên đang lấm lét nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định không có aiđể ý mới dùng móng vuốt quắp một mảnh giấy nhỏ bị xoắn như cái quẩy cho NhiếpBất Phàm.

Nhiếp Bất Phàm nhặt lên, len lén mở ra, cố gắng nhận mặt chữ để nắm được chút đại ý. Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ đều đã tới, đang ở khán đài phía Tây nam, hẹn giờ mùi gặp mặt tại đìnhhóng mát.

Nhiếp Bất Phàm mừng thầm, muốn hồi âm một chút nhưng điều kiện không cho phép. Trong lúc vô ý, hắn chợt nhìn thấy mộtđĩa trái cây đỏ mọng to bằng viên trân châu ở trên bàn của Minh đế, liền lặnglẽ thò tay ra ngắt một quả, gói vào trong tờ giấy, tiện tay nhổ xuống vài cọngtóc, sau đó giả vờ như nhặt đồ mà cúi xuống, nhanh chóng buộc tờ giấy lên đùi tiểukê kê.

Tiểu kê kê biết nhiệm vụ đãhoàn thành, vụt một cái lủi vào trong hố, biến mất vô tung.

Đợi khi Nhiếp Bất Phàm lầnnữa ngồi thẳng dậy đã thấy một trái hồng quả bất thình lình xuất hiện ngay trướcmắt. Minh đế mỉm cười đưa trái cây lên bên miệng hắn, nói, “Trái ngươi trộm lấykia có phải bị rơi rồi hay không?Nha, trẫm thưởng cho ngươi trái khác. ”

Nhiếp Bất Phàm vươn tay địnhcầm, nhưng là trái kia cứ như bị dính chặt trên ngón tay Minh đế.

Hắn nhướn mày nhìn lên.

Minh đế giống như không có chuyện gì mà tiếp tục giơ tay trước mặt hắn.

Đây là muốn đút cho hắn ăn, là muốn đút cho hắn ăn sao?Nhiếp Bất Phàm xoắn xuýt mànắm nhẹ cổ tay người kia, rướn người sát lại cắn hồng quả ngậm vào trong miệng.

Thái giám tận tụy làm trònchức trách mà đứng chắn phía trước, triệt để che giấu cho cử chỉ ve vãn bất chấpnơi chốn của hai người bọn họ.

“Còn muốn ăn nữa không. ”

Minh đế hỏi.

Nhiếp Bất Phàm nhai tráicây, lại phát hiện vị công công kia đang dùng ánh mắt giết người mà hunghăng trừng hắn, vốn dĩ không muốn, nhưng lúc này lại vô cùng sáng khoải mà gật đầu mộtcái.

Minh đế vì thế lại đút chohắn một trái nữa, thuận tiện dùng ngón tay mơn trớn trên cánh môi hắn một hồi.

“Chờ khi về cung, ngươi phảiđút cho trẫm ăn. ”

Minh đế ấn nhẹ lên môi hắn, trầm giọng nói, “Dùng cái nàyđút. ”

Nhiếp Bất Phàm lườm hắn mộtcái, không phản ứng gì thêm.

Thái giám đáng thương ở tronglòng bi ai gào thét, ‘Hoàng thượng, uy nghi của người ở đâu?Trước mắt bàn dânthiên hạ, có thể kiềm chế một chút được không?Được không?Đúng lúc này, một hồi trốngầm ầm vang lên khiến cho chim muôn khắp chốn kinh hãi bay loạn tứ tung. Tất cảmọi người biết rõ màn biển diễn sắp chính thức bắt đầu, tất cả lực chú ý đều hướngvề cổng vào bãi săn.

Hiện tại, nếu có người nhìnlên trời một cái nhất định sẽ phát hiện, giữa đàn chim đang hỗn loạn kia, rấtkhông hài hòa mà có mấy con phi kê chà trộn vào. Trong số đó, một con gà ngũ sắctoàn thân rực rỡ đang bất chấp thế thời mà kêu lên, “Trời hanh đất khô, cẩn thậncủi lửa”…“Hoàng thượng, đã chuẩn bịxong rồi. ”

“Ân, vậy bắt đầu đi. ”