Cảm Ơn Cậu

Chương 2




Ngày đầu tiên tớ gặp cậu, tớ rất ấn tượng về cậu! Lúc đó, tớ mới chỉ 4 tuổi. Tớ, vẫn cái tính thích đi loanh quanh trong khu phố, tay cầm kẹo mút tung tăng. Trên đường, bao nhiêu người tấp nập đi lại, tớ dừng lại, khi nhìn thấy cậu. Cậu, ngồi đó, góc tường cuối con phố, bao người đi lại, cậu, vẫn núp mình vào góc, mặt cúi gằm xuống, tay vo viên tờ giấy. Tớ đứng im, lặng thinh, ngơ ngác nhìn cậu.

Tại sao ư? Vì cậu làm tớ ấn tượng!

Cậu là con trai, với tớ, chưa từng nghĩ rằng con trai lại yếu mềm đến vậy!

Liệu cậu có biết, liệu cậu có để ý, khi tớ đi gần tới cậu, tớ nhận ra, cậu mặc bộ đồ Hoàng Tử. Ngày hôm đó, tớ mặc bộ Công Chúa. Trùng hợp nhỉ? Bố tặng tớ khi tớ tròn 4 tuổi, cả bộ đôi Hoàng Tử - Công Chúa. Không ngờ rằng cậu cũng có.

Cậu không một động tĩnh gì, như thể không một dấu hiệu gì nói rằng cậu đang sống! Mọi người, không ai nhìn vào đứa trẻ đang ngồi tủi thân ở đây sao?

Tay tớ vẫn cầm chiếc kẹo mút ngôi sao. Nó không phải kẹo! Nó là kẹo nhồi bông, như thú nhồi bông thôi. Mẹ bảo cầm nó, sẽ có may mắn, cầm nó, tớ của Mẹ sẽ hạnh phúc. Thế nên, tớ luôn cầm nó, kể cả lúc khóc, chiếc kẹo luôn bên tớ. Tớ giơ chiếc kẹo trước mặt cậu, nhưng cậu không hề ngẳng mặt lên. Ở đó, tớ chỉ nghe được hơi thở của cậu.

Cậu khóc, tớ thấy có nước mắt!

Tớ hỏi cậu rằng.

"Cậu khóc à?"

Một câu hỏi ngu người nhỉ? Cậu không những không trả lời, mà còn ngồi xa ra khỏi tớ. Tớ xưng hô sai ư? Không biết nữa, tớ có cảm giác cậu chạc tuổi tớ, nên xưng hô tớ - cậu. Tớ đi đến, ngồi bên cạnh cậu, không gần mà cũng không xa.

Tớ nói với cậu rằng.

""Cậu cầm vào chiếc kẹo mút này đi, cậu sẽ vui lên thôi."

Cậu ngẩng mặt lên, quay ra nhìn tớ. Chỉ là cái nhìn phớt, không! Nghĩ kỹ thì cậu lườm tớ! Nhưng, trong giây phút đó, khuôn mặt cậu được tớ ghi nhớ rất rõ, dù có hàng nước mắt hai bên gò má, cậu vẫn rất đẹp trai. Xong, tớ còn nghĩ rằng cậu sẽ chạm vào kẹo ngôi sao, thế nhưng, không như tớ nghĩ. Cậu phẩy tay, chạy đi mất!

CẢM ƠN CẬU! Vì đã cho tớ biết cảm giác bị bơ!

CẢM ƠN CẬU! Vì đã bước vào cuộc đời tớ!