Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 31




Ngày mùa thu nhị kiến khuynh tâm

Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương nhị kiến khuynh tâm), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: mùa xuân của Tiểu Linh Dương đã trở về

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Là la lá là la, cuộc đời vẫn đẹp sao ~(≧▽≦)~

——————————————————————————-

Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ tìm gấp cao tăng biết bắt yêu đạo), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: Re: mùa xuân của Tiểu Linh Dương đã trở về

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Không phải chứ, cậu lại nữa???!!!

Cầu cao tăng đắc đạo làm phép, tốc tốc thu yêu đạo này!

——————————————————————————-

Lăng Dương không chắc lắm đối phương rốt cuộc biết những gì, đành giả ngu, “Tay của tôi… làm sao?”

“Tiểu Hiền nói cậu gãy xương ngón tay.”

Lăng Dương cúi đầu, thở phào một hơi, may là không nói nhầm, nhưng Hoa Hoa vì lẽ gì mà đặc biệt nhắc chuyện này với Diệp Lãng?

Hơn nữa nếu đã nói chuyện này, không biết còn nói gì nữa không, lỡ như nói thứ không nên nói…

Không được, trở về phải qua chỗ Hoa Hoa cóp một tờ memo mới được.

“À, cái đó hả, đã sớm khỏi rồi, chẳng qua là vết thương nhỏ, nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính gãy xương, chỉ là nứt xương thôi.”

“Nứt xương cũng coi như một loại gãy xương.”

“Ặc, dù sao cũng không nghiêm trọng đến vậy.”

“Tiểu Hiền nói cậu trượt băng té gãy?”

Hai chữ trượt băng lóe lên trong đầu Lăng Dương, nháy mắt cậu đã hiểu.

Dạ Lang cũng từng hỏi Linh Đang Nhi vấn đề này, hắn hoài nghi mình!

Nhưng tóm lại hắn làm sao nghi ngờ đến mình, chẳng lẽ bởi vì Tiểu Linh Dương và Lăng Dương?

Lần đầu tiên Lăng Dương cảm thấy mình đặt nickname chẳng hay ho gì.

“Đúng vậy, khi trượt băng bị té, không cẩn thận đập trúng mặt băng.”

“Sao lại muốn chơi loại thể thao nguy hiểm như này?”

“Nguy hiểm à? Đâu có, lần trước chỉ là ngoài ý muốn, lại nói trượt băng còn là môn bắt buộc của trường tôi kìa.”

“Vậy sau này phải cẩn thận.”

Lăng Dương gật đầu, “Đương nhiên.”

“Vừa rồi tại sao cậu muốn chạy?”

“Tôi…” Lăng Dương vốn đã quên chuyện này, bị Diệp Lãng nhắc như vậy, lại nhớ ra.

Hắn quả nhiên đến đây, là đến tìm mình ư? Không biết vừa rồi có bị hắn nhìn thấy không, nếu nhìn thấy, Thích Phong hẳn sẽ giúp mình ngăn lại ha, làm một chiến hữu, người này vẫn tương đối đáng tin.

Vốn không muốn tham gia buổi họp mặt hôm nay chính vì muốn trốn hai người kia, nếu không phải vì một câu nói của Dạ Lang thì mình cũng không mạo hiểm đến nơi này, còn suýt bị bắt tại trận.

Nhưng cũng may có quý nhân tương trợ, cuối cùng hữu kinh vô hiểm, trở về phải cám ơn hai vị ân nhân đàng hoàng mới được.

Diệp Lãng thấy cậu lại lâm vào trầm tư không hề báo trước, không giấu được quan tâm, “Cậu không sao chứ?”

“Hở?” Lăng Dương giựt mình, “A, xin lỗi, tôi lại thất thần rồi phải không?”

Mắt thấy Diệp Lãng còn muốn nói gì thêm, Lăng Dương nhanh chóng chuyển đề tài.

“Đúng rồi, Hoa Hoa nói anh là MT Kiếm Tình?” Với tư cách hai game thủ gặp mặt lần đầu, lúc này đáng lẽ phải bàn về chủ đề thông thường nhất mới đúng.

“Ừ.”

“Thật lợi hại!”

“Làm gì có.”

“Tôi sùng bái MT nhất! Một người bảo vệ cả đoàn người, siêu oai phong!” Đùa, chính mình ở chung với Dạ Lang lâu như vậy, còn không biết đối phương thích nghe cái gì à?

“Tàm tạm.” Diệp Lãng trả lời qua loa, đúng thật là trong ngoài bất nhất.

“A, tôi thấy chơi chiến sĩ rất vất vả, một người phải chống đỡ nhiều thương tổn như vậy, nhất là MT, đi theo sau MT có cảm giác an toàn nhất!” Câu này tuyệt đối là từ đáy lòng Lăng Dương, cũng gần như là tiếng lòng của mỗi trị liệu, khi đi phó bản chỉ cần nhìn thấy tấm khiên trên lưng người đằng trước đã thấy an tâm lắm rồi. (vũ khí của MT là khiên với kiếm)

“Cậu là ảnh võ, chẳng lẽ không phải đứng sau lưng BOSS à? Làm sao ở đằng sau MT?”

“Ặc,” Lăng Dương nghĩ, cái thân phận chết tiệt này, “Tôi thao tác không tốt, thường xuyên xoay mòng mòng xoay choáng đầu luôn.”

“Vậy cậu phải luyện tập nhiều hơn nữa, ảnh võ có rất nhiều kỹ năng phải dùng sau lưng.”

“… Ừ!”

“Anh chơi trò này bao lâu rồi?” Nếu đường này đã không thông, vậy đổi hướng khác hỏi.

“Hơn nửa năm.”

“Mãn cấp chưa?” Ý? Hình như hỏi hơi thừa.

“…Dĩ nhiên rồi.” Diệp Lãng giựt khóe miệng.

“Kết hôn chưa? A ý tôi là trong game.” Đề tài chuyển thực tự nhiên có đúng không!

Đối phương khựng bước, sau đó lại đáp như không có việc gì, “Rồi.”

“A, vậy vợ anh tên gì?”

“Linh Đang Nhi.”

“Nghe có vẻ là một mỹ nữ… Sao cô ấy không đi cùng anh?”

“Cô ấy ngượng ngùng.”

Ngượng ngùng cái mốc xì! Ông lớn bằng ngần này còn chưa biết cái gì gọi là ngượng ngùng đâu nhớ!

“Ha ha ha, tính cách đáng yêu thật.”

“Ừ.”

“Nhưng anh nhắc tới Linh Đang Nhi….” Lăng Dương cố ý làm vẻ suy tư, “Hình như tôi từng nghe chuyện về cô ấy, không biết có phải trùng tên hay không…”

Lăng Dương dè dặt hỏi: “Hình như có người ở trên thế giới nói cô ấy lừa tiền lừa card phải không?”

Diệp Lãng liếc xéo cậu, “Cậu cũng nghe nói? Hồi trước cô ấy bị hack tài khoản.”

“Vậy à,” Lăng Dương gật đầu, “Tay hacker đó đúng là đáng hận.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mấy người bị lừa cũng quá trời xui xẻo.”

“Tôi thay cô ấy trả tiền hết rồi.”

“Ý? Không phải anh lừa, tại sao anh lại phải trả thay cô ấy?”

“Bởi vì tôi là chồng.”

“Anh đúng là một người đàn ông có trách nhiệm.”

“Chuyện phải làm.”

Nói cũng thật động lòng người quá đi.

“Nhưng… làm sao anh biết đối phương thực sự bị trộm acc mà không phải gạt anh chứ?

“Tôi tin cô ấy.”

Cũng bởi vì anh tin nên mới bị lừa thê thảm vậy đó!

“Lỡ như… cô ấy chẳng qua gạt anh mình bị trộm acc, chứ kỳ thật là vì lừa tiền của anh nên mới tiếp cận anh, thậm chí có khi bản thân còn là nhân yêu?

Diệp Lãng nhíu mày, “Cậu muốn nói gì?”

Lăng Dương quơ tay, “Đừng nghiêm túc như vậy, tán gẫu thôi mà.”

“Tôi chưa từng cân nhắc vấn đề đó.”

Lăng Dương ngẩng đầu nhìn trời, “Nhìn ra được trước đây anh rất thích cổ.”

“Ừ.”

“Vậy còn bây giờ?”

Trong đầu Diệp Lãng hiện ra hình ảnh người nọ kéo đường lượn sóng chạy như bay.

“Kỳ thật chỉ là chơi game thôi, có một số việc không thể coi là thật.”

Bước chân Lăng Dương lảo đảo, Diệp Lãng theo bản năng đỡ lấy, “Cẩn thận.”

Trong bụng Lăng Dương nhanh chóng hiện lên đủ loại kế hoạch bẻ cong Dạ Lang.

Dùng thân phận chân thật quyến rũ hắn? Đối phương là trai thẳng, làm như vậy hình như hơi khó, chủ yếu là bản thân có vết xe đổ, bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng mười năm.

Dùng thân phận Linh Đang Nhi quyến rũ hắn? Phương án này thoạt nhìn khá đáng tin, có câu nhất cự ly nhì tốc độ, mấy tiểu thuyết võng du mình xem không phải có rất nhiều trai thẳng bị bẻ cong trong game sao?

Nghĩ đến đây, Lăng Dương thầm hạ quyết tâm.

“Mặc dù chỉ là chơi game, nhưng tình cảm là thật, tôi đoán vợ anh nhất định rất thích anh.”

Diệp Lãng sọc đen, người kia thích mình? Nghĩ thôi đã thấy cực khủng bố.

Cậu ta tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng những lời cậu ta nói không có lấy một câu là thật.

Ví như chuyện mình là đồ đệ của Tiểu Linh Dương…

“Lạc Minh Ảnh… là tài khoản duy nhất của cậu?”

“Đúng, sao vậy?”

“Vừa nãy nghe các cậu nói chuyện có vẻ như tài khoản này là Lạc Minh Phong cho cậu, phải không?”

“Ờ, đúng, hắn gọi tôi đến chơi chung, tôi nói lười luyện cấp, hắn liền cho tôi cái tài khoản.”

“Cậu không phải Yên Đại à, làm sao quen biết hắn?”

“Bọn tôi là bạn net biết nhau qua diễn đàn.”

“Diễn đàn gì?”

Lăng Dương vừa định nói diễn đàn liên hợp thì nghĩ đến nickname trên BBS của mình là Tiểu Linh Dương, Diệp Lãng cũng là sinh viên làng đại học, tám phần cũng biết lên BBS, chẳng qua không vào box HOMO mà thôi, vội vã bịa đại một diễn đàn khác cho qua chuyện.

“Ờ, là một diễn đàn bản địa của tổ chức những người thích “phượt”.”

Diệp Lãng do dự giây lát, “Nếu cậu ghét luyện cấp thì tôi có thể dẫn cậu.”

“Thật sự? Một lời đã định!”

“Ừ.”

Hai người trò chuyện câu được câu không, chốc lát sau đã đi tới bờ hồ dưới chân núi, có không ít cặp tình nhân đang ở đây anh anh em em.

Bên hồ có người bán hàng rong đang chào mời thức ăn cho cá và chim bồ câu, cá chép và bồ câu ở đây đều được cho ăn đến mức có xu thế chim sa cá lặn —— vì đã ăn đến béo núc.

“Chúng ta đi cho bồ câu ăn.” Lăng Dương thích tất cả các loài chim, nhìn thấy đã hưng phấn không thôi, bất giác lại nắm lấy tay người bên cạnh, ý bảo đối phương đi nhanh lên.

Diệp Lãng im lặng nhìn hai người lại nắm tay lần thứ hai, nghĩ bụng người này thiệt thích đụng chạm tay chân…

“Cậu rất thích bồ câu?” Diệp Lãng quan sát mấy con động vật ú na ú nần trên mặt đất, hắn thật sự nhìn không ra chúng nó có tất yếu cho ăn, hắn vẫn cho rằng chỉ có trẻ con mới thích cho bồ câu ăn.

“Tôi thích tất cả các loài chim.”

“Tại sao?”

“Vì chúng biết bay.”

Lăng Dương mua thức ăn chim, bắt đầu hăng hái cho bồ câu ăn.

Diệp Lãng đứng một bên tìm bệ đá, đút ngón cái vào túi quần, nửa đứng nửa dựa nhìn Lăng Dương cho ăn.

Lăng Dương chốc lát thì ngồi xổm trên mặt đất, dụ bồ câu đến ăn thức ăn trên tay mình, bồ câu ở đây không hề sợ người, thoải mái giành giựt nhau trên mặt đất; chốc lát thì vung từng nắm từng nắm thức ăn ra ngoài, đàn bồ câu đập cánh đuổi theo, vờn xung quanh Lăng Dương.

Hôm nay Lăng Dương bên trong mặc áo thun, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi trắng có vẻ tùy tiện, đến cúc áo cũng không cài cái nào, hoàn toàn ăn mặc theo sở thích của Diệp Lãng.

Vạt áo của cậu tung bay theo gió, giống như bản thân đang cùng nhảy múa với bồ câu.

Lăng Dương đứng dậy, mở bàn tay chứa đầy thức ăn, lập tức có bồ câu bay đến mổ trên tay cậu, nhìn từ xa tựa như Lăng Dương đang cùng chim chóc nói chuyện.

Cũng chẳng biết bồ câu nói với cậu những gì mà Lăng Dương đột nhiên quay đầu, phát hiện Diệp Lãng đang nhìn mình, ánh mắt cong thành hình trăng non, khóe miệng khẽ nhếch lên, lại lộ ra nụ cười lần đầu tiên gặp mặt, bồ câu trắng phau cất cánh bay lượn bên thân cậu.

Diệp Lãng bất giác nhìn đến ngẩn ngơ.