Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 41




Cáo biệt quá khứ hướng về tương lai

Diễn đàn chính thức của “Hồn Đạm OL” box thảo luận phó bản

Tiêu đề: ID Không quân hai ○ một tiểu tổ chung sở thích ngoại khóa quy ẩn rồi, “Hồn Đạm OL” không còn ai nối nghiệp sao?

Người gửi: Tui Bất Mãn

Nội dung: vì lẽ gì cho tới giờ không có lấy một hướng dẫn Giếng Trăng ra hồn? Những đoàn đội đã thông phó bản, mấy thím dìm hàng vậy là có ý gì?

1L: tui cũng hoài niệm mấy cái hướng dẫn do tiểu tổ ngoại khóa chỉnh sửa, cái nào cũng rất hoàn thiện, văn hay hình nét, có cả video, hơn nữa đấu pháp của mỗi nghề đều được viết vô cùng tỉ mỉ, hướng dẫn có hệ thống như vậy giờ hiếm thấy ghê.

2L: năm ngoại khi hướng dẫn của bọn họ còn đang ra trên tạp chí “Tình game”, em còn đặc biệt order một năm, chỉ vì xem cuốn sách nhỏ đính kèm của bọn họ.

3L: đúng đúng đúng, tui cũng vì cuốn sách đó, tạp chí mới là tặng phẩm, nhưng mỗi lần sách vừa đến đã bị lũ bạn phân chia nhau, người có quyền sở hữu thực tế đây thiệt đau khổ.

4L: thời kỳ sau họ có rất nhiều thành viên, kinh nghiệm lại phong phú, bây giờ mấy nhóm thông phó bản không phải không có năng lực, chẳng qua không giỏi tổng kết như họ thôi.

5L: haizz, đừng nói chắc như bắp vậy, kỳ thật vẫn có không ít đoàn đội và cá nhân viết hướng dẫn rất được, nhưng hiện tại Giếng Trăng mới vừa thông, phỏng chừng chưa ai kịp hoàn thiện, dự là qua một thời gian sẽ có thôi, mọi người kiên nhẫn chờ thêm chút.



——————————————————————————-

BOSS cuối cùng của Giếng Trăng cực độ biến thái, khiến cho đoàn khai hoang của Lạc Minh bị kẹt 2 lần CD (cool down: tạm nghỉ) liên tiếp ở đây, Lăng Dương cũng vì vậy mà bận đến sứt đầu mẻ trán, hướng dẫn viết ra một phần lại một phần, đấu pháp bị lật đổ hết lần này tới lần khác, buổi tối phòng ngủ học viện thể thao tắt đèn rồi Lăng Dương vẫn còn chong đèn mô phỏng chiến thuật, sáng hôm sau hoặc trốn học hoặc đến phòng học ngủ bù, buổi tối trở về lại cùng Thích Phong nhốt mình trên YY thảo luận ý tưởng của tối hôm trước, khiến khoảng thời gian này, vô luận Dạ Lang hay Diệp Lãng, đều bị cậu tạm thời bỏ sang một bên.

Mặt khác, Kiếm Tình cũng gặp phải nguy hiểm khai hoang, BOSS số bảy rơi ra quyền trượng tế ti, đoàn đội dựa theo quy củ đấu giá DKP mà giao quyền trượng cho tế ti ra giá cao nhất, cũng chính là cô bé thao tác bình thường nhưng nhân duyên không tồi từng được nhắc tới hồi trước. (đấu giá DKP: trả giá bằng số điểm DKP của mình, ai ra giá cao nhất thì người đó đc vật phẩm)

Nhưng tế ti mới tới cho rằng bản thân là trị liệu chính cho MT, theo lý phải được hưởng đãi ngộ ưu tiên chia đồ, bởi vậy khi quyền trượng rơi vào tay người khác, tên kia tức giận rời khỏi bang hội, trực tiếp khiến tế ti của Kiếm Tình bị đứt đoạn, khai hoang không thể tiếp tục.

Ngắm nhìn khắp các server, đã có lẻ tẻ vài bang hội nghề cao cấp thông qua Giếng Trăng, đã lục tục có vài bài hướng dẫn được đưa ra, nhưng viết rất ẩu tả, chiến thuật không hoàn thiện, trên diễn đàn lại bắt đầu có một làn sóng tưởng nhớ “Không quân hai ○ một tiểu tổ chung sở thích ngoại khóa”, bởi vì mỗi một hướng dẫn đánh BOSS hồi đó của họ đều vô cùng tường tận, đấu pháp dễ tiếp thu.

Diệp Lãng cũng đặc biệt đi mò thử vài bài hướng dẫn đánh Giếng Trăng, hiện giờ số lượng vẫn còn ít ỏi, hoàn toàn không thể so với bài Linh Đang Nhi gửi cho mình, đến giai đoạn sau bài của Linh Đang Nhi đã được chỉnh lý gần như trọn vẹn, thậm chí có thể nói là bản mẫu hướng dẫn đánh phó bản hoàn thiện, nhưng không biết vì lẽ gì Diệp Lãng chưa bao giờ thấy hướng dẫn này được đăng tải công khai trên diễn đàn.

Một tuần sau khi Kiếm Tình bị bắt dừng khai hoang, Lạc Minh hoàn thành việc FD (first down) BOSS cuối cùng, như nguyện trở thành người thành công đầu tiên ở server Lâm Sơn, Linh Đang Nhi lấy DKP góp nhặt được đổi một tờ phối phương rèn vũ khí hiếm của chiến sĩ, trở về Kiếm Tình, thay thế vị trí bị bỏ trống, chính thức trở thành trị liệu chính cho MT Dạ Lang.

Còn có một nội dung update không thể không nhắc tới, đó là NPH thưởng cho các cặp vợ chồng tình thâm, tặng mỗi cặp kết hôn quá ba tháng một phần thưởng, acc nam được tặng một tọa kỵ hai người – ngựa một sừng, acc nữ được một bảo bảo (baby) hồ ly màu hồng phấn rất đáng yêu.

Bảo bảo hồ ly rất được đông đảo game thủ nữ yêu thích, nhưng Lăng Dương thì chẳng thích thứ này xíu nào, đây không phải ám chỉ trắng trợn giữa hai người sẽ xuất hiện hồ ly tinh sao? =))

Đáng mỉa mai thay, ông chồng không ly hôn được của Hoa Mãn Lâu, Bành Đại Soái, cũng nhận được ngựa một sừng, đã một thời gian chưa bị giết, lá gan của gã cũng to hơn chút, thường xuyên dùng ngựa một sừng chở cô nàng nào đó vô tình cố ý lượn qua lượn lại trước mặt Hoa Mãn Lâu thị uy, mà Hoa Mãn Lâu thì gần đây đang bận rộn yêu đương, đến thời gian online cũng ít đi, dù có thấy Bành Đại Soái cũng chỉ coi như không khí.

Lăng Dương hơi chút rảnh rỗi, lại hẹn Diệp Lãng đi bơi, bây giờ đang cuối thu, bể bơi ngoài trời của Yên Đại đã đóng cửa, nhà bơi lội của Sâm Lam thì mở cửa quanh năm chỉ trừ ngày nghỉ, Diệp Lãng giúp Lăng Dương làm thẻ bơi lội Sâm Lam, để cậu có thể tự do ra vào.

Diệp Lãng là một huấn luyện viên rất xứng chức, hắn ngầm tìm đọc rất nhiều tư liệu, rốt cuộc biết được phản ứng sợ nước của Lăng Dương thuộc về một loại rối loạn stress hậu sang chấn, nhưng cũng may triệu chứng không đặc biệt nghiêm trọng, Lăng Dương lại có bản tính lạc quan, tích cực khôi phục, dưới sự trợ giúp của Diệp Lãng, chứng sợ nước của cậu dần chuyển biến tốt đẹp, tiến bộ lần sau rõ hơn lần trước, đã có thể trong nước buông tay Diệp Lãng một thời gian ngắn, sau khi lặn xuống nước cũng sẽ không tự nín thở đến chết.

Hôm nay Lăng Dương trở về từ nhà bơi lội, Bạch Lung đang làm ổ trên chiếc sô pha trong phòng khách mi-ni nhà cậu, tay dài chân dài tựa hồ không có chỗ để.

Trong thời gian này Bạch Lung thường hay lui tới căn nhà thuê chung của Lăng Dương và Từ Hiền, còn thường xuyên ở lại ăn chực, Lăng Dương riết cũng quen với sự xuất hiện của Bạch Lung.

Bạch Lung nhìn thấy mái tóc ướt sũng và đồ bơi trong tay Lăng Dương, trên mặt xuất hiện vẻ bất ngờ hiếm hoi.

“Cậu lần nữa xuống nước?”

“Ừ hử, lợi hại không?”

“Vậy nghĩa là cậu chuẩn bị chính thức bái bai quá khứ?”

Lăng Dương giơ cánh tay phải tạo dáng xung phong, “Chủ tịch Mao nói, người phải hướng về phía trước!”

Bạch Lung lười biếng đan mười ngón tay, đặt ra sau đầu, “Ái chà chà, chuyển sang người khác nhanh vậy, cậu biết hắn mới bao nhiêu ngày? Tớ thực tiếc hận thay cho tên kia.”

Lăng Dương phơi đồ bơi xong, trở lại phòng khách, “Cậu thì biết cái gì, người ta đẹp trai cao ráo, có tiền không lăng nhăng, chủ tịch Mao nói, gặp được trai cực phẩm như này phải túm chặt!” Ờ, mặc dù khi ở trên mạng thì tính tình hơi lớn chút, nhưng trong hiện thực thì kiên nhẫn hiếm thấy, cái này thiệt ngoài dự liệu của Lăng Dương.

Lại nói tiếp Dạ Lang đối xử với Linh Đang Nhi hung tàn đủ kiểu, nhưng Diệp Lãng đối xử với Lăng Dương lại vô cùng lịch sự, hèn chi ai cũng nói online offline là hai hình dạng, chẳng biết cái nào mới là thật.

Nhưng Lăng Dương cảm thấy Dạ Lang mà hung tàn thì cũng mê người lắm lắm.

Từ Hiền bưng hoa quả đi ra từ phòng bếp, vừa lúc nghe được lời Lăng Dương, thực kinh ngạc, “Sao cậu biết A Lãng có tiền?”

Phải biết, thằng bạn nối khố của cậu không hề huênh hoang như các công tử nhà giàu khác, chi phí ăn mặc giống y như người thường… Được rồi có lẽ mặc thì không giống, nhưng cái này phải là người trong nghề mới nhìn ra, còn lại thì cũng chỉ vung tiền vào cấu hình máy tính và game hơi bị nhiều thôi, đến cả bạn học của Diệp Lãng cũng rất ít người biết cậu ta có tiền.

Lăng Dương hừ hừ hai tiếng, “Hồi trước cậu còn gạt tớ hắn nghèo đến mức phải đi làm thuê.”

Từ Hiền càng kinh ngạc hơn, “Tớ xạo cậu hắn nghèo đến phải đi làm thuê hồi nào? Hơn nữa làm sao cậu nhìn ra?”

Lăng Dương bỗng ý thức bản thân đã lỡ miệng, chuyện Diệp Lãng làm công là do Hoa Mãn Lâu nói với Linh Đang Nhi, Lăng Dương dĩ nhiên không thể nào biết, cậu ú ớ nửa ngày, “Dựa vào… Dựa vào… A!”

Lăng Dương nhanh chóng lủi về phòng, lát sau lại chạy ra, đập một chiếc áo được xếp ngay ngắn lên bàn trà, “Tớ nói hai ngày sau trả hắn cái áo này, hắn còn bảo tùy cậu, như thế này mà không gọi là có tiền?”

Bạch Lung chỉ liếc một cái đã biết là vật gì, “Cái này còn do tớ đặc biệt chọn nữa, vốn cho rằng cậu sẽ không mặc, không ngờ cậu mặc thật.”

“Vì cái gì không mặc? Tớ mua không nổi, mặc cho thỏa ghiền còn không được sao?”

Từ Hiền sát lại gần nhìn thử, đúng là chiếc áo hôm đó Diệp Lãng cho Lăng Dương mượn sau khi cậu rơi xuống hồ bơi Sâm Lam.

Từ Hiền thắc mắc, “Này không phải áo sơmi bình thường à?”

Lăng Dương giở chiếc áo ra, “Xem, đã nói cậu đi sau thời đại mà, có biết Xa-ben-tơ • Ni-tra-bu-tao không?”

Từ Hiền lắc đầu lia lịa, “Tên nước ngoài, nghe cái nào cũng na ná nhau.”

“Xa-ben-tơ là phi công nổi danh nhất thế chiến thứ hai, chiếc phi cơ Chim Ưng do ông lái vào thời đó được xưng ẩn hiện như quỷ mị,” Lăng Dương chỉ vào một chuỗi tiếng Anh và con số bên trái chiếc áo, “Đây là tên và vinh dự ông đạt được, lần đầu tiên ông lái thử chiếc Chim Ưng là vào năm 1923, cũng là ngày loại phi cơ này được phóng lên trời lần đầu.”

Từ Hiền lật qua lật lại chiếc áo để xem, vẫn chẳng nhìn ra chỗ nào đặc biệt.

Lăng Dương kiên nhẫn giải thích tiếp cho Từ Hiền, “Áo này là vật kỷ niệm được cho ra mắt nhân dịp tròn 50 năm Xa-ben-tơ mất, trong đó màu đen là hàng limited được bán toàn cầu, trong nước chỉ có một ngàn chiếc.”

Bạch Lung nói đùa, “Ai kia còn chạy tới ngoài cửa tiệm độc quyền chảy nước miếng cả một tuần, kết quả cũng chỉ có thể ngắm nhìn.”

Lăng Dương bĩu môi, “Nhìn có mất xu nào đâu.”

“Có người mua cho thì lại không cần, đáng đời chỉ có thể xem đã ghiền.”

Lăng Dương nghểnh cổ, “Mẹ không dạy cậu không thể tùy tiện nhận ân huệ của người khác à? Hơn nữa, tớ cũng có chiếc màu trắng giống vậy, lại không phải hàng limited.”

Lăng Dương nói đến đây bỗng vỗ đùi, “A ha!”

Chỉ thấy cậu lại bay vào phòng ngủ, khi trở ra quần áo trên người đã đổi thành bộ khác, “Bọn tớ có áo tình nhân nè, thế nào?”

Cái dáng dương dương đắc ý của Lăng Dương làm Từ Hiền rất muốn tìm một thùng sơn tạt luôn vào mặt.

“Hây, không phí thời gian với mấy người nữa, tui biến trước đây.” Lăng Dương lấy cả quần lẫn dép cùng áo sơmi mượn Diệp Lãng lần trước cẩn thận nhét kỹ vào bao, cầm lên ra ngoài.

“Cậu đi đâu?” Từ Hiền gọi cậu từ đằng sau.

“Đi trả áo tình nhân!” Giọng của Lăng Dương truyền từ xa xa.

Từ Hiền bất đắc dĩ quay đầu nhìn Bạch Lung, đối phương vẫn đang ung dung ngồi trên sô pha, ra dáng sắp có phim hay để xem rồi.



Ký túc xá sinh viên của đại học Sâm Lam, xác thực mà nói là khu nhà trọ sinh viên, vì mới được xây dựng nên điều kiện vô cùng nhân tính hóa, trong một nhà trọ có chứa một phòng khách công cộng, một phòng vệ sinh, cộng thêm ba phòng ngủ.

Mỗi gian phòng ngủ chỉ ở ba người, bên trái cửa ra vào là hai chiếc giường đa năng tầng dưới là bàn học tầng trên là giường, bên phải ngoài một chiếc giường đa năng thì còn một tủ quần áo tổ hợp.

Lăng Dương vừa tiến vào phòng ngủ của Diệp Lãng đã bắt đầu có đủ loại GATO, “Điều kiện ngủ nghỉ của mấy người tốt quá vậy, so ra chỗ bọn tôi ở đúng là ổ chó.”

“Dù gì mấy cậu đều dọn ra ngoài cả rồi không phải sao, ở bên ngoài thuê phòng cũng rất tự do,” Diệp Lãng đang đánh phó bản tới BOSS nên không dừng được, để mặc Lăng Dương hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Vậy sao anh không ra ngoài thuê phòng ở?”

Kỳ thật Diệp Lãng có một phòng ở gần trường học, chẳng qua hắn ngại ra vào phiền phức nên không ở, song căn phòng ấy cũng không hoàn toàn bỏ trống, Diệp Lãng dùng nó vào việc khác.

“Ở trong trường tiện hơn.”

“Cũng đúng, nếu tôi có được điều kiện ngủ nghỉ như này tôi cũng không dọn ra.”

Lăng Dương vứt đồ lên chỗ nằm phía trên của Diệp Lãng, cúi đầu thấy ngón tay hắn đang múa máy trên phím số, biết ngay hắn đang chơi game, “Làm gì đấy?”

“Đi phó bản.”

Lăng Dương sát lại gần, cũng không có gì, đang đánh Cúc Hoa Cung thôi.

Có thể nói Lăng Dương thuộc làu mấy câu chuyện bối cảnh của “Hồn Đạm OL” như lòng bàn tay, lai lịch xuất xứ của từng con BOSS cậu đều rõ mồn một.

Hồi trước, lúc tiểu tổ chung sở thích ngoại khóa của cậu giao bản thảo cho tạp chí thường có yêu cầu số lượng từ, trừ bỏ hướng dẫn đánh phó bản, còn phải thường xuyên thêm vài câu lảm nhảm để đủ độ dài, mấy câu lảm nhảm thường là giới thiệu BOSS này có thân thế thê thảm thế nào, có tai tiếng kinh thiên ra sao, trên giang hồ từng có truyền thuyết bí ấn gì, vân vân và mây mây.

Con người Lăng Dương có đặc điểm lớn nhất là hay nói, một con BOSS xuất thân nam sủng, qua miệng cậu sẽ được biến thành một đoạn bình thư khiến người rơi lệ, rung động đến tâm can.

Đợi Lăng Dương nói xong, Diệp Lãng cũng giết được BOSS, bây giờ hắn mới dừng tay hỏi Lăng Dương, “Đến mạng cũng không lên mà biết nhiều dữ?”

“Ai nói tôi không lên mạng? Mỗi ngày tôi đều lên mà?” Lăng Dương kinh ngạc.

“Tôi có add cậu làm bạn thân, tháng này chỉ thấy cậu online một lần.” Diệp Lãng lắc đầu phủ định lời Lăng Dương.

“Anh add tôi?” Lăng Dương chớp chớp mắt, “… À đúng ha, tôi nhớ rồi, ha ha!”

“Ha ha?”

“Tôi nói mỗi ngày online thật ra là… online chơi đánh địa chủ QQ.” Lăng Dương toát mồ hôi hột một phen, bởi vì Diệp Lãng đã lâu không hoài nghi thân phận của cậu, cậu cũng buông lỏng cảnh giác theo.

“Nhưng Tiểu Hiền nói cậu căn bản không biết đánh địa chủ, lần trước đánh với bọn họ cậu ra cả J K và bốn con 2 cùng một lúc.”

“… Chuyện mất mặt như vậy mà nó cũng kể cho anh?” Lăng Dương thiệt u sầu, “Thì bởi vì không biết mới phải luyện chứ sao.”

Lăng Dương đang muốn nhanh chuyển đề tài thì chợt nghe Diệp Lãng hỏi:

“Lát nữa cậu có rảnh không?”

Mắt Lăng Dương sáng lên, đây là câu mào đầu để hẹn cậu sao?