Cẩm Sắt

Chương 66: Ngọn đèn thứ ba (1)




Bên Đông Hải không hề là nơi cá gạo phồn hoa gì, đất đai cằn cỗi mà lắm gò.

Trông về xa là biển khơi vô biên vô hạn, khi màn đêm buông xuống, bóng của những ngọn núi đó liền mờ mờảo ảo quanh quẩn nơi này, lộ ra đá ngầm lởm chởm phía dưới, thỉnh thoảng một hai chiếc thuyền nhỏ trôi qua, hải đăng chiếu ra ánh sáng lạnh băng, như một ánh đao chỉ vào quái thú nơi vực thẳm sâu dưới Đông Hải trong truyền thuyết.

Không ai biết giới hạn của nóởđâu, chưa từng có ai đi qua, những tiểu đảo Đông Hải xa hơn về hướng đông kia dường nhưđã tuyệt tích vết chân, nghe nói có thần ma trên đó, ngư dân tầm thường không dám tiếp cận.

Nơi này cực lắm đá ngầm, dù là dựa núi ăn núi dựa biển ăn biển thì cũng tương đối nghèo khó, hàng năm đều có rất nhiều thiếu niên vác hành lýđơn giảnrời khỏi nhà, đi đến nơi rất xa, vì kiếm ăn mà phiêu bạt tha hương, phải gần tới cuối năm mới trở về, có khi là một năm, có khi là vài năm, có khi là vài chục năm.

Khi đi toàn thịnh hồng nhan tử, khi về bán bách bạch đầu ông, dù giọng nói quê hương chưa sửa, cố hương và người vềđều đã hoàn toàn thay đổi, cơ hồ rơi vào cảnh không nhận nhau.

Vì thế nơi này liền có tập tục, sau Đông chí năm năm hai mươi lăm ngày, lấy cành mai mà tính, chính là tiết Đông phong, sau đó cũng gọi là tết tiểu đoàn viên, nam tử ra ngoài lục tục trở về quê nhàđoàn tụ cùng thê nhi già trẻ, đều tự mang theo trang phục tốt nhất, cố hết sức để vẻ vang trở về.

Dân phong Đông Hải khá dũng mãnh, ngày tết tiểu đoàn viên, nữ nhân sẽăn mặc xinh đẹp, đứng chờ ven đường, nam tử chưa kết hôn phải cắm một nhánh cây nho nhỏ trên mũ, nếu y nở mày nở mặt áo gấm về làng, nếu tiểu tử tướng mạo tuấn tú hơn một chút, sẽ có các nữ nhân phương tâm thầm hứa.

Dần dà, tết tiểu đoàn viên nơi này trở nên giống như Thất tịch, thành một ngày hội ái muội mà tốt đẹp thanh niên nam nữ tỏ lòng với nhau.

Hôm ấy, trong làng chài nhỏ bên Đông Hải sẽ giăng đèn kết hoa, nam nữ tuổi trẻ sẽ vây quanh đống lửa ngồi trên đỉnh núi cao cao mà ca hát nhảy múa, dù là sóng Đông Hải rét mướt mà có vẻ hơi không hợp lẽ cũng phảng phất dịu dàng hơn không ít, lão binh thủ quan sẽở trên hải đăng cao cao dùng sáo thổi một điệu không biết của địa phương nào để trợ hứng, theo tiếng sáo vàánh đèn bay xuống, có lực xuyên thấu như nhau, có thể theo mặt biển cuồn cuộn ra từng tầng.

Truyền lên hải đảo tít ngoài khơi xa.

Truyền vào tai Bạch Ly thính lực đã mơ hồ.

Xương cốt của y giống nhưđều đang bốc cháy, phảng phất có một thanh đao nhỏ bổ y ra rồi nối lại, cả người Bạch Ly chôn vùi trong làn sương trắng càng lúc càng dày đặc, cảm giác người cầm đao kia cóđôi mắt bi thương mà trầm mặc – y biết đó chính là y.

Lúc này, Bạch Ly cảm thấy mình sắp chết rồi.

Chết giữa tiếng sáo vui vẻ và tiếng ca cao vút lanh lảnh của thiếu nữ, chúng bị gió lùa qua đây, âm cuối có vẻ hơi lạc điệu, truyền vào tai có sự quạnh quẽ không nói nên lời, những quái vật nấp trong bóng, tùy thời rục rịch chờăn thịt uống máu y đều lom lom mắt hổ vây lại bên cạnh, chờ lao đến bất cứ lúc nào.

Lại là cụm sương trắng cực mềm mại mà cực cường đại kia, đang lăng trì y, cũng đang bảo hộ y.

Bạch Ly chưa bao giờ biết, một nửa huyết mạch bị mình tự tay vứt bỏ lại cường đại như vậy.

Rất lâu trước kia, y muốn sức mạnh vô biên, có thể phiên vân phúc vũ, làm gì tùy thích, nhưng mà khi y trăm phương ngàn kế, thật sự làm được rồi, lại phát hiện… mình thủy chung vẫn không thể cóđược tâm của một người.

Y hiểu vô số thứ, nhưng thủy chung không phải một con người, không hiểu lòng người.

Bạch Ly kêu lên thảm thiết, có nháy mắt như vậy, một ý nghĩ tích tắc lóe qua trong lòng, y nghĩ, không cần Thi VôĐoan nữa, nếu cứ thế chết đi, kiếp sau làm trâu làm ngựa, làm heo làm chó, cũng chẳng muốn gặp lại người nọ.

Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong phút chốc, y liền cảm thấy một luồng khí mát rượi vô cùng từ trán chui vào toàn thân, đau đớn như thiêu đốt khoảnh khắc phai nhạt không ít, sương trắng dường như mỏng hơn một chút, hình người do sương trắng ngưng tụ thành cũng không thấy nữa, vừa vặn lúc này từ trán chui vào thân thể y.

Khoảnh khắc thần kỳ dị thường như vậy, Bạch Ly cảm thấy mình giống như là một người buồn ngủđã rất lâu, vẫn giãy giụa trong cơn mơ màng nửa mộng nửa tỉnh, đột nhiên về tới hiện thế.

Thương Vân sơn rất lâu trước kia đã chôn vùi ở nơi sâu nhất trong kýức rõ ràng trước mắt, những khoảng thời gian thiếu niên u ám mà lại vui vẻđó giống nhưđột nhiên bằng không hiện lên, mấy chục năm như một chớp mắt.

Một người… vô luận xuất thân thế nào, huyết thống thế nào, đều không thể cắt rời bản thân, cho dù thật sự tự tay vứt bỏ, bản thân cũng sẽ không còn là người ban đầu kia nữa, Bạch Ly phúc đến lòng sáng, chợt hiểu thế nào là… quay đầu lần nữa, đã trăm năm.

Y bỗng nhiên hoảng sợ– không, sao có thể không gặp Thi VôĐoan.

Tất cả yêu ghét tham si suốt đời này của mình toàn cho một người như vậy, chỉ có là y, không còn ai khác nữa.

Trên mặt bỗng lành lạnh, Bạch Ly giơ tay lên, ngạc nhiên phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà mình đã rơi lệđầy mặt.

Phạm vi sương trắng sở tại đột nhiên thu nhỏ lại, một luồng hào quang cực sáng cực trắng từ chính giữa dâng lên, ngay cả những người tụ hội ven biển xa xa cũng đều bị kinh động, mọi người ngạc nhiên dừng lại, nhìn phương hướng xa xăm, không biết là ai hô một câu trước: “Thần tiên hiển linh rồi!”

Họ quỳ xuống, thành kính nhắm mắt lại, có kẻ lặng lẽ nghĩ tâm nguyện hoặc lớn hoặc nhỏ của bản thân, khẩn cầu thần linh phù hộ cho nhân duyên của mình, có kẻ niệm âm dung danh tính của người tương tư, khẩn cầu sợi tơ hồng trong minh minh kia.

Bạch Ly cảm thấy cả người bị xé thành hai nửa, ý thức mới tỉnh táo lại chợt bởi vìđau nhức mà mê man, ngay cả tiếng kêu cũng không phát ra được, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chẳng biết gì nữa.

Trước lúc hôn mê, Bạch Ly nắm chặt một chút thanh minh cuối cùng mà nghĩ, đời này cùng y dây dưa ràng buộc như vậy, nếu có kiếp sau, duyên phận sượt vai nhau chung quy vẫn phải có, cho dù thấy y một lần nữa, cho dù chẳng nói câu nào, đã trực tiếp lướt qua như gió mát trăng sáng…

Thấy y, biết y ổn, vậy là an tâm rồi.

Ngoại trừđiều này, không dám cầu nhiều.

… Không dám nữa.

Thi Vô Đoan bôn ba mấy ngày liền, lúc này đã ngủ trong khách *** đột nhiên giật mình tỉnh giấc, tim đập nhanh như sấm, y dường như còn chưa tỉnh táo, vôý thức đưa tay túm một cái, không túm được gì, bấy giờ mới nhớ con thỏ vẫn được y ôm trong lòng đã không còn nữa, hồn phách chẳng biết bay đến nơi nào rồi, thân thể thìđược y tự tay táng trên cây đại bồđề.

Y chầm chậm thở ra một hơi, mở mắt nằm xuống, nhìn khách *** lâu năm có vẻ cũ kỹ mà ngây ra rất lâu.

Sao ta lại ởđây? Y nghĩ, hồi lâu chẳng nghĩ ra đáp án, trong lòng trống rỗng như là hoang nguyên bị lửa rừng quét qua.

Y nằm nghiêng, lấy một cái hà bao từ trong lòng, mở ra, bên trong là một dúm lông động vật.

Con thỏ ngốc kia là Bạch Ly ư? Y dùng ngón tay nhẹ nhàng vê dúm lông thỏđã mất đi vẻ sáng bóng, nói với mình, nhưng mà… sao nó lại là Bạch Ly được?

Thi Vô Đoan đột nhiên buông lỏng ngón tay, lông thỏ rơi vào lòng bàn tay, bị y nắm chặt. Y dùng cánh tay che mắt, bắt buộc mình không nghĩ nữa.

Tây Bắc chiến sự tái khởi, hỗn loạn y lưu lại rất đủ cho triều đình thu dọn, mật ước với Đại Thừa giáo tông cũng đãđạt thành, Thi VôĐoan tùy thời gửi hành trình của mình cho đám Cố Hoài Dương và HạĐoan Phương.

Nghe nói Bích Đàm chân nhân đã ngồi không yên, tự mình chỉnh đốn mảnh đất cũ nát sứt mẻ của Huyền Tông, ra trận đánh giáp lá cà với đám HạĐoan Phương, mà Cố Hoài Dương lại nhân loạn một lần nữa đánh hạ vùng Đông Nhạc, lão hồ ly lần này không khinh suất tiến vào, ba tiến ba xuất, quân tiễu phỉ triều đình lại bị coi thành phỉ mà xử sạch sẽ, bấy giờ mới chia binh làm hai lộ, một lộđánh thẳng một mạch từ vùng Đông Nhạc ban đầu, một lộ vòng qua Đông Nhạc đi thẳng đến Trung Nguyên, mang theo binh lực gấp mấy lần trước lũ lụt, chỉ thẳng đại doanh Từ Nam.

Đó chính là mồi lửa thứ ba Thi VôĐoan phải đốt.

Từ Nam tiến có thể công lui có thể thủ, có thể nói là thành chắn thiên nhiên, thủ tướng Tống A nghe nói là một nhân vật cương trực công chính, đánh được giết được, lại thêm có Trâu Yến Lai lui thủ Từ Nam, chỉ sợ là khúc xương khó nhằn.

Bất quá luôn có khe hở. Khóe miệng Thi VôĐoan trong bóng tối nhếch lên, nhưng mà rất nhanh chóng lại biến mất.

Song cho dù y đang đốt lửa thì y vẫn cảm thấy rất lạnh.

Trời đông giá rét, một mình nằm ở khách *** tha hương, nghe tiếng gió tuyết lẫn lộn bên ngoài, trong lòng suy nghĩ đều làâm mưu quỷ kế, ngay cảđịa long cũng không dùng được, góc chăn vẫn lạnh ngắt – dường như là loại lạnh có làm thế nào cũng không ấm áp nổi đó.

Bạch Ly người gần như cao ngạo thế kia, vì sao lại chịu rơi vào trong thân thể con thỏ béo ú không hề có linh tính?

… Không nghĩ điều này, mật thám của đại doanh Từ Nam rốt cuộc có trà trộn vào thành công không?

Mấy chục năm như một ngày, y là vì sao? Vì sao?

Sao còn ở nơi này? Đại doanh Từ Nam…

Khó trách y điên điên khùng khùng hỉ nộ vô thường như vậy, cũng khó trách… con thỏ có thể cóánh mắt như thế.

Con thỏđã chết rồi! Bạch Ly còn sống lại có thể thế nào? Liên quan gìđến ngươi? Sao vẫn suy nghĩ! Từ Nam…

Đại tông chủ nói y phải nhận hết sựđau khổ, y bây giờđang ở nơi nào? Nếu thật sự là như vậy, làm sao có thểáp chế những ma vật trong bóng đó, nếu như…

Thi Vô Đoan ngồi bật dậy, sau đó ngớ ra rất lâu, mới chầm chậm vùi mặt lên đầu gối, từ từ nhắm mắt lại.

Vậy thì thế nào? Y nói với mình từng lần một cách phí công, vậy thì… thế nào? Trong loạn thế này, ai có thể nắm giữ sinh tử của mình, người nào không phải thân như lục bình, nước chảy bèo trôi? Ai còn quản được ai đây?

Vẫn lạnh. Y cuộn tròn cả người, rốt cuộc, kêu loạn trong lòng chỉ còn lại một câu này –

Vẫn lạnh.