Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 43




Edit: Pingki

Đến giữa trưa ngày hôm sau Diệp Sơ đã đến nơi, mùa đông ở thành phố C này so với trong tưởng tượng của cô còn lạnh hơn mấy lần, tuy rằng đã nghe người ta nói trước, cô cũng đã cố ý mặc thêm nhiều quần áo mới đến, nhưng khi chui từ trong xe ấm áp ra, vẫn không tránh được bị gió lạnh thổi làm lạnh run.

Ngay lúc này, bất giác cô nhìn thấy Vệ Bắc đang đứng giữa đám người lui tới trên sân ga.

Không thể không thừa nhận, tên con trai này tính cách tuy rằng có hơi tồi tệ một chút, nhưng trời sinh đã có một loại thể chất thu hút ánh mắt của người xung quanh, vóc dáng cao cao, ngũ quan thâm thúy, hơn nữa là ánh mắt cương nghị, trong khoảnh khắc hắn đứng đó, đám đông qua lại như biến thành vật làm nền cho riêng hắn vậy.

Bình thường tình tiết kiểu này trong mấy bộ phim điện ảnh, nhân vật chính nhiều năm không gặp, ở giữa đám đông trong sân ga, như có thần giao cách cảm chỉ cần liếc mắt qua là thấy được người kia, sau đó giai điệu tươi đẹp vang lên, hai người nhìn nhau đắm đuối, một giây sau đó sẽ chạy nhào tới nhau, chẳng thèm để ý đến xung quanh bắt đầu ôm hôn thắm thiết. Nếu vui thêm chút nữa, nói không chừng bên cạnh còn có người qua đường Giáp, người qua đường Ất, Bính, Đinh… vỗ tay chúc mừng cũng nên.

Ai ai cũng hướng mắt về cảnh tượng lãng mạn này a!

Chỉ tiếc, đời chẳng như phim, rất nhiều chuyện cũng không thể theo ý mình, đặc biệt là ở nhà ga đông đúc người qua người lại thế này, muốn có một tình huống gặp lại thật lãng mạn đúng là khó quá đi.

Nói ra chỗ này rất đông người, Diệp Sơ lại mặc một chiếc áo lông rất nặng, xách theo hành lý, bị người ta huých phải giống như quả bóng va hết chỗ này chỗ kia, vất vả lắm mới đến được chỗ mà khi nãy Vệ Bắc đứng, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện tên kia không biết đã chạy mất dạng đi nơi nào. Cô không khỏi có chút bối rối, tuy nói mấy ngày trước là do xúc động mới chạy tới đây, nhưng dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên từ thuở bé đến giờ cô xa nhà một mình, xung quanh lại toàn là người lạ, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, bắt đầu rướn cổ ra nhìn dáo dác xung quanh, muốn tìm ra thân ảnh kia.

Tại một góc phòng cách đó không xa, Vệ Bắc thật sự là không còn kiên nhẫn được nữa.

Hắn vốn không muốn chọc cô, nhưng bạn không thể tưởng tượng được đâu, khi nhìn thấy cô gái kia đem mình mặc thành hình dạng tròn vo từ nhà ga đi ra, thực là khiến người ta muốn khi dễ cô đến chừng nào.

Có điều nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng lúc làm thật rồi lại thấy không đành lòng.

Vệ Bắc ung dung xuyên qua đám người, đi đến đến phía sau cô, không một tiếng động đứng im đó.

Mặc dù không nghe thấy gì, nhưng Diệp Sơ vẫn cảm nhận được một cảm giác thực quen thuộc đến từ sau lưng, cô quay đầu lại, lập tức cùng Vệ Bắc bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đứng cách nhau rất gần, cô có thể cảm giác được hơi thở của hắn, không biết làm sao, mặt lại hơi nóng lên, đang muốn mở miệng nói cái gì, từ phía cửa ra vào bỗng nhiên tràn ra một đám người, cô không chú ý liền bị người nào đó sau lưng đụng mạnh một cái, cả người mất thăng bằng ngã nhào vào lòng Vệ Bắc.

Có người đẹp yêu thương nhung nhớ, Vệ Bắc đương nhiên cao hứng vô cùng, vui vẻ ôm chầm lấy cô, ngoài miệng còn không quên khoe mẽ: “Diệp Phì, em nhớ anh đến thế cơ à?”

Nhớ cái đầu nhà anh, Diệp Sơ còn chưa kịp âm thầm khinh bỉ hắn một cái thì lại có một đám người nữa đi ra, cô theo bản năng tránh về phía trước, làm hai cánh tay đang ôm lấy cô kia càng chặt thêm.

“Anh còn chưa nóng lòng, em không cần gấp vậy đâu a.” Đừng xem ngoài miệng hắn nói một cách ngây thơ vô tội là thế, nhưng hành động lại chẳng đứng đắn chút nào, không chỉ có đưa tay ôm chặt hơn, còn nhân cơ hội sờ soạng da mặt cô một phen.

Bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve hai má, mặt Diệp Sơ mới vừa rồi chỉ hơi nóng thôi thì bây giờ đã bị làm cho nóng bừng, dây thần kinh thô nó là vậy, lúc trước hắn đùa giỡn đủ loại với cô đều không đổi lại được ánh mắt ngượng ngùng nào, bây giờ mới ăn một tí đậu hủ thôi mà mặt mũi đã đỏ như gấc!

Vệ Bắc cảm thấy thực mới mẻ, nhịn không được muốn ăn thêm nhiều chút nữa, nhưng mà đang ở giữa chốn công cộng, người ta nói làm vậy sẽ ảnh hưởng đến sự hài hòa của xã hội, vì tương lai sẽ là một cảnh sát mẫu mực, hắn đành cắn môi, tiếc rẻ thu tay về.

“Đi thôi, đến khách sạn thu xếp hành lí trước đã.” Vệ Bắc nói xong, đưa tay đón lấy hành lý trong tay Diệp Sơ.

Nhiệt độ trên mặt Diệp Sơ lui được một ít, gật đầu đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên chú ý tới hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng, nhịn không được hỏi: “Sao anh mặc ít thế này, không lạnh sao?”

“Lạnh gì chứ? Bọn anh mấy hôm trước phải chạy ba ngàn mét, anh còn mặc áo ngắn tay nữa cơ.”

Áo ngắn tay? Diệp Sơ rùng mình một cái, trong lòng âm thầm nghĩ nghĩ: “Anh đúng là tên biến thái!” Nào có biết, trời lạnh quá đầu óc cũng đông cứng theo, trong lòng nghĩ gì là nói luôn ra ngoài miệng.

“Em nói cái gì?” Vệ Bắc đang đi bỗng dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm cô.

Diệp Sơ ngẩn ra, không biết trả lời hắn thế nào.

“Em nói anh biến thái?” Vệ Bắc híp mắt hỏi.

Diệp Sơ có chút chột dạ, miệng i i a a: “Hình như…nói là…”

“Biến thái phải không?” Vệ Bắc lầm bầm lầu bầu một tiếng, bỗng nhiên thả hết hành lý trong tay xuống đất, nói: “Còn biến thái hơn nữa đấy, em chưa biết hết đâu.” Nói xong, tiến lên từng bước, một phen ôm lấy cổ Diệp Sơ, liền hôn xuống.

Xã hội hài hòa mẹ nó biến hết đi, ông đây hài hòa với vợ yêu trước rồi nói!

Kết quả là màn hôn môi đang diễn ra trước mắt quần chúng, tên Vệ Bắc kia làm càn như sói hoang không thể kiềm chế, từ nhà ga về đến khách sạn, dọc đường đi ăn không biết bao nhiêu đậu hủ của Diệp Sơ.

Cả mặt Diệp Sơ căng ra như quả cà chua chín, đến cả tài xế taxi nhìn thấy cũng nhịn không được mà trêu ghẹo hỏi: “Vợ chồng son bao lâu rồi chưa gặp mặt?”

“Bốn tháng.”

“Mới có bốn tháng mà đã như vậy? Thanh niên bây giờ đúng là tràn trề sinh lực thật…” Ông chú tài xế hâm mộ lẩm nhẩm tự nói một mình.

Diệp Sơ cảm thấy ngượng ngùng chết mất, đẩy người Vệ Bắc ra: “Anh đừng thế nữa đi..”

Nói còn chưa dứt lời, Vệ Bắc lại hôn chụt lên môi cô một cái: “Chẳng phải em nói anh biến thái sao? Anh chỉ muốn chứng minh một chút là anh có thể làm được hơn thế nữa cơ.”