Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 1




Bên trong phòng học yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bút viết trên giấy và thỉnh thoảng có tiếng lật giấy thi, hơn ba mươi học sinh đều nghiêm túc chăm chú cúi thấp đầu.

Buổi chiều mùa hè oi bức, quạt trần quay liên tục, càng làm tăng thêm độ nóng.

Đột nhiên, một mẩu giấy bị vo tròn bay với quỹ đạo thấp, đi từ chỗ ngồi bên phải sang chỗ ngồi đến bên trái của bàn học, thu hút sự chú ý của cậu học sinh nam.

Cậu dừng bút, nhướng đôi lông mày rậm lên, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi bên phải của cô học sinh nọ.

Cô có khuôn mặt hình quả táo ngọt ngào, trẻ trung, tràn đầy sức sống, không cảm thấy áy náy chút nào vì đã làm phiền đối phương, hai tay chắp trước ngực, để lộ nụ cười cầu khẩn

Cậu nam sinh bất lực đảo tròn đôi mắt, cậu đã quen với hành động giả vờ đáng thương này của cô, cười khổ, không thể làm gì khác ngoài việc dung túng cho cô.

Ngẩng đầu lên, quan sát bốn phía, xác định không có ai chú ý đến hai người, lại xác định giáo viên không ở trong lớp học, cậu liền đem bài thi đẩy từ từ về phía bên phải bàn.

He he. . . . . . Cảm ơn nhé! Mặt cô nữ sinh trông thật hả hê, mấp máy đôi môi, khuôn mặt trái táo trở nên đỏ lựng, sáng bừng đến chói mắt, đôi mắt tròn xoe híp lại. Thoạt nhìn vừa dễ thương vừa ngon miệng, làm cho người ta hận không thể cắn một cái thật mạnh.

Cậu quệt quệt khóe môi, nụ cười trong đáy mắt càng thêm nồng đậm, không để ý tới cô nữa, cậu cúi đầu, tiếp tục chăm chú làm bài.

Mấy phút sau, một cục giấy lại bay đến bàn của cậu.

Cậu lại bị phân tâm, theo thói quen, cậu nghiêng đầu nhìn về bàn học phía bên phải của cô gái.

Bởi vì quá nóng bức mà khuôn mặt cô trở nên hồng hồng, không ngừng quạt quạt cánh tay.

Hành động này. . . . . . Là có ý gì?

Hành động dị thường này của cô, lại làm cho trí thông minh của cậu bối rối.

Không ngừng quạt quạt. . . . . . Là do cô quá nóng? Hay là cô xem không hiểu? Chẳng lẽ cậu …. Viết sai đáp án?

Không! Không chút nghĩ ngợi, cậu lập tức gạt bỏ ý nghĩ cuối cùng.

Nếu như cô biết cậu viết sai đáp án, thì trời đã có tuyết rơi giữa mùa hạ rồi.

Người này đến cả bài tập còn không biết làm, ngay cả cậu cũng chịu thua, thì làm sao có thể biết đáp án bài thi là đúng hay sai?

Hơn nữa, nếu như cô biết đáp án, thì đã không cần cầu cứu cậu làm gì.

Như vậy. . . . . . Rốt cuộc cô không ngừng vẫy vẫy tay là có ý gì?

Cậu nam sinh nhíu mày, lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhìn về phía cô lắc đầu một cái.

Mặt cô nữ sinh tỏ vẻ bất đắc dĩ, cắn môi dưới, nhìn cực kỳ khổ sở.

Trong phòng học quá yên tĩnh, ngay cả tiếng thì thầm nhỏ cũng gây sự chú ý của mọi người, vì lo cho điểm của bài thi, dĩ nhiên cô không thể lên tiếng nếu không sẽ trở thành tâm điểm của bất kì sự chú ý nào.

Mặc dù cả hai đang ngồi ở hàng ghế thứ bảy và thứ tám của hàng ghế cuối cùng, xó xỉnh gần như không có người nào chú ý tới, nhưng chỉ cần phát ra một âm thanh nhỏ bé, vẫn sẽ có người phát hiện.

Phiền quá đi! Rốt cuộc cậu làm cách nào mới có thể hiểu ý của cô đây?

Ngoại trừ việc quơ quơ cánh tay ra thì bạn nữ sinh không thể làm việc nào khác.

Bạn nam sinh tỏ vẻ mặt hoang mang khó hiểu, chỉ có thể không ngừng nhìn về phía cô lắc đầu, biểu đạt ý của mình.

Haizz! Thật là đần độn! Cậu là học sinh giỏi nhất lớp, nhưng mà ngay cả động tác khoa chân múa tay đơn giản như vậy cũng không hiểu.

Bạn nữ sinh bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn với sự chậm hiểu của cậu.

Cô vẫy vẫy cánh tay lần nữa , vẫn không quên dứ dứ nắm tay về phía cậu, tỏ ý nếu lần này cậu vẫn không hiểu ý thì tôi sẽ cho cậu ăn đòn.

Bạn nam sinh không nói nên lời.

Cuối cùng cậu cũng hiểu được động tác cuối cùng này, biết cô đang giận đến mức muốn đánh cậu.

Cậu đã làm gì sai mà khiến cho cô tức giận như vậy chứ?

Cậu nhún nhún vai, mặc kệ những hành động kỳ quái của cô, dù sao thì cô cũng chưa có lúc nào được bình thường cả , trốn học, đi học muộn, thích ngủ gật trong giờ, đi học lại vẽ bậy bạ vào sách giáo khoa. . . . . . Những chuyện mà học sinh bình thường không nên làm, cô ấy đều làm tất.

Chuyểnbài thi trên bàn đến gần cô một chút, đây là điều lớn nhất mà cậu có thể hiểu.

Cậu nam sinh cúi đầu, tiếp tục làm bài thi.

Hừ! Tại sao vẫn vậy chứ?

Cô nữ sinh giận dữ đến mức mũi thở phì phò, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cậu nam sinh.

"Này! Này!" Rốt cuộc, cô không nhịn được nhỏ giọng gọi cậu.

Cậu nam sinh ngoảnh mặt làm ngơ, chăm chú làm bài thi.

Không để ý tới cô? Ô. . .Dù sao thì cậu cũng là bạn của cô, sao lại có thể không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô như thế chứ!

Cô nữ sinh mấp máy môi, bắt đầu giả bộ đáng thương, đôi mắt to tròn lộ vẻ ai oán.

"Minh Kiệt thối tha. . . Minh Kiệt thối tha. . . . Hừ!" Cuối cùng sự kiên nhẫn của cô cũng đã hết, đặt bút xuống, vươn tay, chọc chọc cánh tay của cậu nam sinh, ai oán nói: "Cậu chặn hết các đáp án phía bên phải rồi, tôi thấy thế nào được? !"

Ngay lập tức, tất cả các học sinh bên trong phòng học tĩnh lặng đều đồng loạt dừng bút, cùng quay đầu lại, nhìn về phía hai người.

Sững sờ một lát, cuối cùng cậu nam sinh cũng hồi phục tinh thần.

Thì ra . . .Cô không ngừng vẫy vẫy cánh tay ý là muốn người cậu dịch ra một chút. . . . Nhưng cũng đâu nhất thiết phải lớn tiếng như vậy chứ!

Cậu thở dài bất đắc dĩ, liếc mắt xem thường.

Cô thở phì phò nhìn cậu chằm chằm, cũng không mảy may biết rằng mình đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người .