Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 15




Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào trên mặt Phương Đồng Ân, khẽ làm đau đôi mắt đang nhắm chặt của cô.

Chênh lệch múi giờ hơn nữa lại lặn lội đường xa, cô ngủ suốt cả hai ngày mới khôi phục lại chút tỉnh táo.

Từ từ mở mắt, trần nhà cao ngất, trang hoàng tráng lệ, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết mình đang ở đâu, đầu trống rỗng.

Một lát sau, rốt cuộc cô nhớ được cái gì đó, lập tức ngồi dậy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong căn phòng rộng lớn.

"Minh Kiệt?"

Không có ai đáp lại, chỉ có củi bị đốt trong lò sưởi âm tường thỉnh thoảng phát ra một chút âm thanh.

Cô xuống giường, bàn chân đạp lên tấm thảm ấm áp, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

"Minh Kiệt?"

Bên trong phòng vắng vẻ yên tĩnh, nhưng lại có nhiệt độ hết sức ấm áp.

Cô đi đến phòng khách, ngửi được mùi thơm của vị bánh bao phô mai, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Quản gia đi ra khỏi phòng ăn, hiền lành mở miệng, "Phương tiểu thư."

"Bác quản gia, đã lâu không gặp." Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Phương Đồng Ân cười chào hỏi.

Quản gia mỉm cười nói."Cô nhất định là thấy đói bụng rồi phải không? Mời đến phòng ăn dùng cơm."

"Dạ được, cám ơn bác. Cho cháu hỏi Minh Kiệt đi đâu rồi?" Cô vừa đi đến phòng ăn vừa hỏi, cảm giác mình sắp đói đến bất tỉnh.

"Hôm nay có một cuộc họp cậu chủ cần phải chủ trì, cho nên cậu ấy đã đi từ sáng sớm rồi." Quản gia lục tục đem canh nóng, trứng chiên và chân giò hun khói nóng hổi đặt ở trước mắt của cô.

"Đi làm?" Cô nhanh chóng đưa thức ăn vào trong miệng.

"Cậu chủ nói nếu như cô tỉnh dậy, muốn tôi nhắn cho cô, cậu ấy sẽ về muộn một chút."

"À!" Cô có thể nhân lúc này trở về khách sạn một chuyến, đã hai ngày không trở về, nói không chừng chủ đơn vị phát hiện không thấy cô, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì mất? Hơn nữa, thời gian tới lúc thi đấu chỉ còn có năm ngày, đầu tiên cô cần phải lắp ráp được mô hình, nếu không sẽ không còn kịp nữa .

Cố gắng nhai thức ăn, Phương Đồng Ân không quên cẩn thận quan sát nhà của Lệ Minh Kiệt.

Mặc dù trang trí trong nhà không thể nói là tráng lệ, thiết kế đơn giản nhưng lại rất phong cách, hơn nữa vừa bình thản lại có đồ gia dụng mắc tiền. . . . . . Chậc, cuộc sống người này thật là xa xỉ.

Có cả cửa sổ sát đất, cộng thêm đây là tầng hai mươi, làm cho người ta chỉ cần ở trong nhà liền có thể thu hết cảnh trí phồn thịnh của thành phố vào mắt.

Phòng lớn nên rất thích, không hoàn hảo duy nhấtchính là quá lạnh lẽo buồn tẻ, thiếu đi sức sống.

Phương Đồng Ân tin tưởng, trừ ngủ ra, Minh Kiệt cũng có rất ít cơ hội hưởng thụ.

Điều này cũng nói ra một vấn đề khác, cuộc sống cậu đang sống ở đây nhất định là rất bận rộn.

Nghĩ tới đây, cô liền tốt bụng quyết định miễn cưỡng tha thứ cho sai lầm không liên lạc của cậu.

Thử nghĩ mà xem, vừa muốn làm việc lại vừa muốn đi học, thời gian ngủ mỗi ngày cũng có vẻ xa xỉ, đâu còn dư thừa để làm những chuyện khác?

Phương Đồng Ân thở dài, "Bác quản gia, Minh Kiệt ở chỗ này rất vất vả nhỉ!"

"Đúng vậy, cậu chủ có thói quen ôm vào mình tất cả trách nhiệm, cho nên rất lâu rồi cũng chưa được nghỉ ngơi."

"Thật sao? Khó trách hơi sức để cậu ta viết thư cho cháu cũng không có." Được rồi! cô là người rất rộng lượng, quyết định tha thứ cho cậu ta.

Nghe được lời lầm bầm lầu bầu của cô, trong mắt quản gia lóe lên một tia hiểu rõ, nhưng mà không nói ra miệng.

Ông cũng không thể nói cho Phương tiểu thư biết rằng, cậu chủ không liên lạc với cô, là vì sợ sẽ càng nhớ cô hơn.

"Đồng Ân. . . . . ."

Nghe được tiếng gọi gấp gáp lo lắng truyền đến từ phòng khách, cô vội nuốt ngụm canh trong miệng, đáp lại, "Ở đây."

Lệ Minh Kiệt vọt vào phòng ăn, mang vẻ mặt lo lắng đi tới bên cạnh cô.

"Sao trở về sớm vậy? Tôi nghĩ nếu nói là hội nghị, phải qua một thời gian rất dài mới có thể kết thúc." Cô mỉm cười nói.

Thấy cô, lúc này Lệ Minh Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt từ từ hòa hoãn, "Tôi vào trong phòng của cậu, lại thấy cậu không có trong đó, cho là cậu đã đi mất."

Hội nghị của công ty đúng là không phải trong thời gian ngắn là có thể kết thúc, nhưng không có nghĩa là người thử tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc như cậu phải tham dự toàn bộ hành trình.

Hơn nữa cậu biết cô đang ở bên trong chínhngôi nhà của mình, làm sao có thể bỏ qua thời gian chung đụng cùng với cô chứ?

"Tôi vốn định sau khi ăn xong bữa sáng rời đi một lúc. . . . . ." Phương Đồng Ân nhíu mày, đứng lên, dùng ống tay áo lau lau mặt của cậu, "Cởi áo khoác ngoài xuống đi đã, tuyết trên bả vai cậu tan rồi, tóc cũng ướt rồi, rất dễ bị cảm."

Lệ Minh Kiệt nhíu chặt chân mày, hỏi "Cậu phải đi? Đi đâu?"

"Trở về khách sạn! Cậu quên sao? Tôi tới nước Mĩ là cơ hội do trường học cung cấp, phải tham gia thi đấu, nhưng hành lý của tôi còn đang ở bên trong phòng khách sạn, chưa sắp xếp lại, ngay cả mô hình trận đấu cũng chưa làm tốt, nếu như tiếp tục tham gia, khẳng định ngay cả tư cách dự thi cũng không có."

Mặc dù cô rất muốn có thêm một ít thời gian bên cậu, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, cũng không quên trường học đặt lên cô bao nhiêu kỳ vọng, còn có khích lệ của các bạn học, hơn nữa bây giờ cô rất có ý thức trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không vì vui đùa và hưởng thụ mà vứt bỏ nhiệm vụ này.

"Trở về khách sạn? Hành lý?" Nhíu mày, Lệ Minh Kiệt an tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Dĩ nhiên, này, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi còn là một đứa ngốc chỉ biết chơi đùa, không trưởng thành chút nào sao chứ? Hừ, cậu không ở bên cạnh tôi, cho nên nhất định không biết, nói cho cậu biết, tôi hiện tại cực kì lợi hại, chẳng những lấy thành tích đứng thứ ba đỗ vào đại học, còn là sinh viên ưu tú có tư chất nổi trội trong mắt mọi người." Phương Đồng Ân dương dương đắc ý mà nói.

"Đứng thứ ba? Sinh viên có tư chất nổi trội? Cậu? Cậu nói là Phương Đồng Ân sao? Là Phương Đồng Ân tôi biết sao?" Điều này quả thật là hù được cậu.

"Này, cái vẻ mặt này của cậu là sao? Xem thường tôi sao? Đúng vậy! Chính là tôi, hiện tại tôi làm bài tập rất tốt, nếu không sao có tư cách tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế? Bạn thân của cậu tiến bộ, có cảm thấy rất vinh quang hay không?" Nhìn mặt cậu nghi ngờ, cô tức giận kêu lên.

"Thật sao? Thì ra là đoạn thời gian này tôi không ở bên cạnh cậu,cậu thay đổi nhiều như vậy."

"A.. . . . . Dĩ nhiên." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nét mặt của cô trở nên mất tự nhiên.

Cũng không thể thừa nhận với cậu, cô sở dĩ cố gắng như vậy, tất cả đều bởi vì không có cậu ở bên, mà vì giải quyết nỗi nhớ tịch mịch, cho nênmới đem toàn bộ tâm tư đặt trên sách vở!

Nếu như cô thừa nhận như vậy, nhất định sẽ bị cậu cười nhạo.

"Xem ra không có tôi, hình như cậu vẫn sống tốt." Ngay cả đọc sách cũng rất tốt, làm cho cậu có chút ghen ghét.

"Cái gì?" Phương Đồng Ân nhìn chằm chằm vẻ mặt mất mát của Lệ Minh Kiệt, hoàn toàn không hiểu nổi.

"Bởi vì tôi làm bài tập tốt, lại thường xuyên ở bên cạnh cậu, mới hình thành thói quen lệ thuộc và lười biếng cho cậu, nhưng khi tôi không ở đây, cậu liền có thể quyết tâm tự mình độc lập. . . . . . Nói như vậy, dường như học lực tệ hại trước kia của cậu, tất cả đều là do tôi hại cậu."

Cố ý nửa năm ở đây không liên hệ với cô, là sợ chỉ cần mình vừa được biết tin tức của cô, sẽ không có cách nào chống cự lại nỗi nhớ nhung đối với cô, Lệ Minh Kiệt không nghĩ tới cô sẽ thay đổi nhiều như vậy, hơn nữa loại thay đổi này lại có ích với việc trưởng thành của cô. . . . . . Biết được điều này, tâm tình của cậu chợt trở nên phức tạp.

Đây là cái chuyện hoang đường gì vậy? Đây là lối ngụy biện ở đâu ra? Khóe miệng Phương Đồng Ân muốn co rút.

"Nửa năm cậu lại thay đổi nhiều như vậy, nếu như là ba năm, năm năm mà nói, thì không chừng cậu sẽ trở nên càng thêm ưu tú so hiện tại." Cậu thở dài cảm khái.

Cô nhìn Lệ Minh Kiệt một cách nghiêm túc, một cỗ tức giận không kìm được thoát ra, hai tay nâng gương mặt của cậu, hung tợn nói: "Đừng nói với tôi đây là lời nói thật lòng của cậu, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đối xử với tôi như vậy, nhất định phải chết, nhất định từ đó tôi cũng sẽ không để ý tới cậu nữa! Cậu cũng không biết, không có cậu ở bên cạnh tôi, tôi có bao nhiêu khổ sở, không chỉ nhớ cậu, còn có thật nhiều lời nói muốn nới với cậu, hy vọng có thể cùng cậu chia sẻ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới không thấy cậu, trong lòng thực sự rất khó chịu."

Cô không hề phát hiện, những lời nói lúc này có bao nhiêu khác thường và mập mờ.

Loại cảm xúc nhớ nhung này, loại trình độ lệ thuộc này, loại thái độ coi trọng này. . . . . . Cô và cậu đã không còn là bạn bè đơn thuần từ lâu rồi.

Cô không giấu giếm chút nào, vẻ mặt nghiêm nghị của cô, nhìn ở đáy mắt cậu, nghe vào trong tai của cậu, làm cậu cảm thấy vô cùng vui sướng và rung động.

Lệ Minh Kiệt vươn tay, thuận thế ôm lấy eo của cô, thân thể hai người càng thêm chặt chẽ, cậu nhìn ánh mắt của cô, từ từ hiện ra tia sáng tỏ dịu dàng lại nóng bỏng khó giải thích.

"Cậu nói những lời này, cũng chính là ý nghĩ của tôi. . . . . . Nếu như không phải là đột nhiên cậu xuất hiện ở trước mắt của tôi, có lẽ. . . . . . Hiện tại tôi cũng đang trên đường trở về tìm cậu rồi." Vốn là bị hành trình nghẹt, từ sau khi thư ký nhắc nhở, cậu kiên quyết định cái gì cũng không quản, chỉ muốn trở về bên cô.

Cho dù là một ngày, hai ngày, ba ngày cũng được, cậu quyết định trong thời gian ngắn nhấtphải nhìn thấy cô.

"Coi như là cậu còn có chút lương tâm." Phương Đồng Ân không nhịn được oán trách.

"Ngoài ra. . . . ." Lệ Minh Kiệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, lộ ra nụ cười gian trá.

"Hả?" Cô đột nhiên có dự cảm xấu.

"Tôi đã xin phép thầy giáo cùng cậu tới nước Mĩ rồi, tôi nói ba mẹ của cậu hi vọng đoạn thời gian cậu ở nước Mĩ này sẽ do tôi chăm sóc, ông ấy đã đồng ý, cho nên đồ dùng thi đấu và hành lý trong khách sạn của cậu, một chút nữa sẽ được đưa đến đây." Nói cách khác, mấy ngày thi đấu này, cô phải ở nơi này, đừng nghĩ rời đi khỏi phạm vi tầm mắt của.

"Ngươi thật ngang ngược, không có hỏi qua ý kiến của tôi, tự mình quyết định, chẳng lẽ cậu không biết từ nơi này tới hội trường thi đấu phải mất ba giờ bắt xe sao? Rất xa!"

"Tôi để tài xế đưa cậu đi." Không sao, nếu như cô chê phiền phức, cậu nguyện ý vì một tháng này, hoặc có thể nói là vì được thăng chức, trong mấy tháng diến ra trận chung kết, ở vùng xung quanh hội trường mua một căn phòng nữa.

"Hừ, ai thèm xe hơi riêng của cậu!" Mặc dù là như vậy rất hấp dẫn đối với cô, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô còn có thể cùng cậu ở một chỗ, không cần tách ra, làm cho cô thấy rất vui, nhưng cô mới sẽ không thừa nhận với cậu.

"Vậy coi như thành là nguyện vọng của tôi, được không? Tôi thật hy vọng khoảng thời gian ở nước Mĩ này của cậu đừng rời khỏi tôi, làm bạn với tôi." Lệ Minh Kiệt lựa chọn thành thật nhận tội, coi như thua, giơ cờ trắng đầu hàng trước cũng được, có nhiều thời gian chung đụng một chỗ với cô hơn, đây mới là quan trọng nhất.

"Ách. . . . . ." Phương Đồng Ân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không khỏi cảm thấy không được tự nhiên.

Hiện tại khi đối mặt người con trai này. . . . . . Là người con trai vô cùng quen thuộc. . . . . . Thế nào bất chợt lại để cho cô cảm thấy có chút xa lạ, có loại cảm giác là lạ?

Giống như là cậu trở nên thật nhiệt tình, thật trực tiếp, tuyệt đối không giống như Minh Kiệt buồn bực mà cô biết, một Minh Kiệt mạnh mẽ , làm cho không ai có thể chống đỡ.

"Được. . . . . . Được rồi! Nhìn cậu có thành ý như vậy, tôi miễn cưỡng tiếp nhận lời mời của cậu." Gương mặt khẽ nóng lên, cô cúi đầu, tránh đi đôi mắt nóng rực của cậu.

Đột nhiên, gương mặt của cô càng thêm đỏ bừng, ngay cả tim cũng đập gia tốc, thật là nhanh, thật gấp, thật là dọa người.

Cậu. . . . . . Ôm hông của cô, cự ly cậu và cô thật là gần, quá thân mật.