Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 120




Sau bữa cơm chiều, Tô Xích Cảnh đề nghị Tưởng Niệm cùng nhau đi chơi game, Tưởng Niệm vốn định về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa nghĩ đến lúc có mặt cô gái kia thì giọng điệu cử chỉ của Diêm Thương Tuyệt thay đổi như trở thành một người khác thì trong lòng cô lại rẫu rĩ, hơn nữa đêm nay cô phải ngủ đâu đây? Xảy ra chuyện như vây, hắn…

Không muốn nhìn đến cảnh tượng ấm áp giữa bọn họ, cô cảm thấy bản thân như người ngoài, thôi thì đi với Tô Xích Cảnh đi.

Trong phòng game rộng 90 mét vuông, Tô Xích Cảnh cao hứng chơi trò đánh nhau, chỉ có Tưởng Niệm ũ rủ ngồi một bên, cầm điều khiển ngồi như khúc gỗ trên thảm nhập khẩu từ Ba Tư, nhìn quái thú trên màn hình mà không có tâm trạng gì.

Anh sẽ để ý chuyện này không? A ~ có người đàn ông nào lại không để ý?

Thực ra xem thường cô cũng là bình thường, cả cô cũng khinh thường chính mình, nhưng vì sao ở bệnh viện lại đối xử dịu dàng với cô như thế?

“Sao lại khóc?” Tô Xích Cảnh một mình đánh đến nóng cả người, biết Tưởng Niệm không vui nên muốn cô chơi game để phát tiết một chút, không ngờ hết nửa tiếng rồi cũng chỉ có mình hắn đùa hăng say.

Buông điều khiển, nhẹ nắm vai Tưởng Niệm, đáy mắt dịu dàng, cô không biết nước mắt của cô sẽ làm hắn, đau lòng không thôi.

“Chú, tôi rất khổ sở, tôi cũng muốn vui lên, ngoan ngoãn nghe lời Nguyệt Lê, nhưng mà chỗ này, đau lắm, rất đâu.” Tưởng Niệm nhào vào lòng Tô Xích Cảnh, đau đớn khóc lên, cô vẫn cho rằng cô có thể tốt lến, nhưng không có cách, lòng đau, nhìn thấy Tiểu Miểu mặt tái nhợt nằm trên giường, sảy thai, cô liền không thể tha thứ cho bản thân.

“Chú, xin chứ, hãy giúp Nguyệt Lê ra ngoài, tôi muốn anh ý sống tốt, thật tốt.” Tưởng Niệm bất lực, níu lấy cổ áo Tô Xích Cảnh, khóc lóc than thở.

“Em không cần nói…” Tô Xích Cảnh nghe cô nói vậy hiện nhiên có chút không hiểu, một bên giúp cô lau nước mắt, một bên thận trọng hỏi, hắn không xác định có phải bởi vì liên quan đến Hồ Tiểu Miểu mới có thể khiến cô thay đổi quyết định hay không?

“Tôi biết, tôi biết ngay từ đầu là chính tôi không đồng ý dựa vào quyền thế đưa Nguyệt Lê ra ngoài, nhưng mà lúc này chị Tiểu Miểu sảy thai, chú An nhất định cũng suy sụp, ai cũng không thể chia sẽ nỗi đau khổ với họ, trừ khi Nguyệt Lê mạnh khỏe, nếu không tôi thật không biết chú An và chị Tiểu Miểu làm sao chịu đả kích này? Tôi chỉ hi vọng anh ấy sống tốt, khiến chị Tiểu Miểu mạnh khỏe, khiến chú An vui lên, dù tôi thịt nát xương tan cũng xứng đáng.” Tưởng Niệm kích động, tay níu lấy cổ áo Tô Xích Cảnh chưa từng buông ra, cổ áo cũng có nếp nhăn.

Ban đầu, chính cô tôn trọng Nguyệt Lê, tôn trọng hắn là một người đàn ông dám làm dám nhận, nhưng hiện tại Tiểu Miểu mất đứa con, cảm xúc lại không ổn định, thấy chị ấy đau khổ như thế, mà tất cả đều do cô tạo thành, cô làm sao có thể nhẫn tâm để Nguyệt Lê lại ngồi tù? Cũng không biết chú An ra sao, chú già rồi thân thể lại không tốt, nhất định kiệt sức với chuyện của Nguyệt Lê.

Mà lúc này chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là nghĩ cách đưa Nguyệt Lê ra, để bọn họ đều vui vẻ.

“Được, ngày mai chúng ta đi gặp Nguyệt Lê, nếu cậu ta đồng ý, khoảng chừng cuối tháng cậu ta có thể ra ngoài.” Tô Xích Cảnh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, đỏ mắt đồng ý.

“Chú, cảm ơn chú, cảm ơn chú.” Tưởng Niệm cũng nắm chặt tay hắn, chân thành nói một lần lại một lần.

Sau khi cảm xúc dần ổn định, Tưởng Niệm ngồi một bên uống sữa mà Tô Xích Cảnh gọi người làm mang đến, còn Tô Xích Cảnh cũng không chơi game nữa, lẳng lặng ngồi bên cạnh với cô.

“Uống xong nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta đi gặp An Nguyệt Lê.”

Tay cần ly sữa dừng một chút, Tưởng Niệm khó hiểu nhìn Tô Xích Cảnh.

“Tối nay tôi ở lại đây vậy là sáng mai có thể cùng đi rồi.” Thấy cô thắc mắc, Tô Xích Cảnh cười mị hoặc, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng xoa đầu.

Tưởng Niệm cắn môi gật đầu, ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hai người đưa mắt nhìn người bước vào---Diêm Thương Tuyệt và Mary Mai Kasi.

Tưởng Niệm chợt đứng lên, khẩn trương nhìn Diêm Thương Tuyệt, dáng vẻ như đứa nhỏ làm sai chuyện.

Có phải cô ngồi với chủ quá gần rồi hay không? Nếu không vì sao anh vừa đi vào lại mắt lạnh nhìn cô?

“Đã trễ vậy sao còn chưa ngủ?” Diêm Thương Tuyệt đi về phía Tưởng Niệm, vô cùng bá đạo vòng tay qua thắt lưng cô, mượn cơ hội này để cô nhích lại gần mình hơn, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm như trước.

“…Đang chuẩn bị ngủ đi?” Tưởng Niệm chần chừ nửa ngày mới mở miệng trả lời, hắn dựa sát như vậy làm hại cô căng thẳng quá.

“Ừ.” Diêm Thương Tuyệt dùng ánh mắt xem thường khiêu khích nhìn Tô Xích Cảnh, sau đó ôm Tưởng Niệm ra ngoài, bỏ lại Tô Xích Cảnh với Mary Mai Kasi.

“Không phải anh ta thật sự yêu có gái đó chứ?” Mary Mai Kasi ngồi xuống đất nói chuyện, cầm lấy điều khiển trò chơi vừa chơi vừa không để ý hỏi, trên mặt có chút bi thương.

Thật ra vừa rồi ở vườn hoa cùng Diêm Thương Tuyệt đã nói rất nhiều chuyện, lần đầu tiên hắn không kiêng dè gì cả níu lên tiếng lòng hắn, hắn nói hắn yêu cô gái đó, muốn liều lình yêu cô ấy, hắn bảo hắn yêu cô ấy từ mười năm trước, hắn nói kiếp này, cô ấy chính là người hắn muốn định ra ước hẹn trăm năm.

Dù cô thương hắn, nhưng cũng biết thành toàn cho người khác, huống chi, chưa bao giờ thấy hắn tranh giành cô gái nào, lúc nãy trên bàn cơm coi như cô đã nhìn thấy rõ ràng.

Huống chi lúc nãy hắn cũng nói vậy tồi nếu mình còn tiếp cận hắn chẳng phải giống với mấy con gà móng cái sao? Huống chi cô thương hắn, chỉ cần hắn hạnh phúc, có được hắn hay không cũng không quan trọng.

Cô gái kia, cô có chút thích! Không biết vì sao, cảm thấy cố ấy rất dễ làm người ta thấy thân thiết.

“Đúng, rất yêu.” Tô Xích Cảnh cũng ngồi xuống, cầm điều khiển cùng cô chơi đánh nhau, sau đó chậm rãi nói: “Anh từng cho rằng cả đời này Tuyệt sẽ không yêu ai, nhưng anh sai rồi, nếu tinh mắt sẽ nhìn ra tình cảm cậu ta giành cho Tưởng Niệm không như bình thường, có bao giờ em thấy cậu ấy vì một cô gái mà tỏ ra như vậy không? Đặc biệt là mùi giấm chua nồng nặc.

Thật ra Tưởng Niệm là một cô gái tốt bụng, lạc quan yêu đời, có thể là hương hoa của mùa xuân, là cơn gió nhẹ mùa hạ, cũng có thể là cơn mưa phùn mùa thu, hay là ánh mặt trời ấm áp mùa đông, mỗi một mặt của cô ấy đêu có những hương vị của riêng cô ấy, em cùng cô ấy ở chung tự nhiên sẽ vì một nụ cười của cô ấy mà cảm thấy ấm áp, Tuyệt, mang trên người nhiểu thương tổn, mà Tưởng Niệm chính là liều thuốc bổ, cho nên, chúc phúc họ đi! Họ sẽ hạnh phúc!”

Mary Mai Kasi bỗng dưng ngừng chơi, nghiêng đầu nhìn Tô Xích Cảnh: “Tuy anh nói rất nhiều, cũng có vài câu em không nghe hiểu, nhưng em biết, thứ không phải của mình thì không thể cưỡng cầu.”

Thứ?

Tô Xích Cảnh cũng dừng động tác, dũng sĩ chính nghĩa trên màn hình bị quái thú to lớn đánh tới đầu rơi máu chảy, hắn thật thưởng thức nhìn Mary Mai Kasi: “Em tốt lắm, sau này nhất định gặp được một người đàn ông biết trân trọng em.”

“Giống như Tuyệt đối với cô gái kia sao?” Mary Mai Kasi ước ao nhìn Tô Xích Cảnh, hai tay nắm lại đặt dưới cằm.

“Ân, thậm chí yêu hơn.” Tô Xích Cảnh thật vui vẻ vì cô có thể buông xuống, phải biết rằng, nếu cô Tổng Thống này cũng chen một chân vào, chẳng phải Tưởng Niệm sẽ nguy hiểm sao.

Mary Mai Kasi cười ngượng ngùng, sau đó giống như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Xích Cảnh, nhích tới gần hắn, trong ánh mắt lóe ra nghiêm khắc: “Anh cũng thích cô bé kia?”

Tô Xích Cảnh cả kinh, che miệng cô, vặn vẹo mặt: “Suỵt-“

Hai người đột nhiên tới tới gần, chóp mũi gần như dán vào nhau, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của nhau, Mary Mai Kasi tuy sinh trưởng ở nước ngoài, nhưng từ rất sớm đã yêu thích Diêm Thương Tuyệt, cho nên đến gần người đàn ông khác như thế này vẫn là lần đầu, không hiểu sao đỏ mặt, lông mi chớp chớp, kinh ngạc nhìn Tô Xích Cảnh.

Một lát sau Tô Xích Cảnh mới giống như bị điện giật chợt đầy cô ra, khẩn trương nuốt nước bọt, dùng mu bàn tay lau chóp mũi: “Cái kia muộn rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”

Nói xong cũng chạy ra ngoài, bỏ lại Mary Mai Kasi ngây ngốc ngồi dưới đất….

Diêm Thương Tuyệt cùng Tưởng Niệm trở về phòng liền cầm lấy khăn tắm đi vào phòng tắm, Tưởng Niệm trong lòng căng thẳng, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, cô không biết hắn có thật sự không để ý chuyện tối hôm qua không, nhưng cô bỗng nhiên rất để ý.

Mình không sạch sẽ, sau này sợ là không có mặt mũi cũng hắn…

Thần kinh rồi!! Nghĩ đi đâu vậy?

Hối hận vỗ trán, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Diêm Thương Tuyệt không chút che đậy đứng tắm rửa trong phòng tắm thông minh, khắp người đều là bọt sữa tắm màu trắng, thần hình mạnh mẽ, cơ bắp khỏe mạnh, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không khuyết điểm, mỗi một đường cong trên người đều tuyệt đẹp.

Nhìn hắn mở vòi sen, sau đó bọt bong bóng trên người theo nước chảy xuống, giọt nước này chảy qua mỗi một chỗ trên cơ thể hắn, dưới ánh đèn ấm áp thoạt nhìn thật khỏe khoắn, thật gợi cảm.

Chỗ đó..

Tưởng Niệm lập tức xoay người, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy thứ kia gương mặt nhỏ nhắn nóng lên.

Hoảng loạn đi ra ngoài ban công, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đang nóng lên, Tưởng Niệm nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, từ khi nào thì cô trở nên…sắc….như vậy?

Đêm nay mặt trăng rất lơn, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống mặt đất, khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, rất ấm áp!

“Đi tắm, ngủ.” Ngay lúc Tưởng Niệm tiến vào trạng thái mơ màng, Diêm Thương Tuyệt đã ra khỏi phòng tắm, mặc áo tắm màu trắng, cầm khăn lông màu trắng vừa đi về phía Tưởng Niệm, vừa lau tóc ướt, dáng vẻ gợi cảm nói không nên lời.

Tưởng Niệm mặt đỏ, nhìn gương mặt tuấn tú đủ khiến phụ nữ động tâm, nghĩ đêm nay hắn có muốn…

Trong lòng cô thật ra rất chán ghét chuyện này, vì cô cảm thấy ghê tởm, vì tối hôm qua…

“Còn không đi?” Diêm Thương Tuyệt miễn cưỡng cười, nhìn cô sâu xa.

“A…” Tưởng Niệm cố ý đi thật chậm, làm sao đây? Phòng tắm kia trong suốt, nếu cô đi vào tắm rửa nhật định bị hắn thấy hết, nếu hắn….cô không muốn! Thậm chí sợ hãi.

Nhưng cô thật sự buồn ngủ quá, ngày mai còn phải đi gặp Nguyệt Lê, cô không thể không tắm, không ngủ được đâu?

Làm sao đây?

“Chúng ta cùng nhau.” Diêm Thương Tuyệt thấy cô chần chừ, thật cao hứng vứt khăn lông xuống, một phen ôm ngang Tưởng Niệm, đi tới phòng tắm.

“A~ Không cần, tự em tắm là được rồi, thả em xuống.” Tưởng Niệm hoảng hốt kêu lên, gương mặt trở nên tái nhợt.

“Tôi hứa với em, không làm gì cả.” Diêm Thương Tuyệt đặt cánh môi ở sát bên tai cô, tiếng nói dầy từ tính theo hơi thở nóng ấm, hơn nữa trong mắt còn có chút thỉnh cầu.

Tưởng Niệm không nói chuyện này nữa, một giây đó, cô thật sự cảm động, anh không để ý chuyện cô có bị cưỡng J hay không, vẫn như trước, đối xử tốt với cô, cô có phải nên thấy biết ơn không? Bản thân thực sự có thể xem chuyện này như chưa từng xảy ra không? Sống thật tốt, vì người yêu cô!

Nhưng chuyện này, cô sợ, ghê tởm, hoảng hốt …..

Trong căn biệt thự nào đó.

Một người phụ nữ lẳng lặng đứng bên cửa sổ, mốt tay hút thuốc, một tay càm ly rượu, bên trong ly còn một ngụm nhở rượu đỏ, hứng gió nhẹ, trong mắt thật bình tĩnh.

“Mẹ, đã nhiều ngày như vậy rồi, chẳng lẽ chúng ta còn muốn chờ lần sau sao? Nếu chúng ta không làm gì, chẳng phải có lợi cho đứa con hoang kia rồi sao?” Ngải Mã vòng tay trước ngực, ngưỡng cầm, tức giận không cam tâm nói.

“Không làm gì? Sao mẹ có thể không làm gì? Mẹ sẽ không để đứa con hoang kia sống tốt, thằng nhóc họ An chẳng phải một lòng với nó sao? Bây giờ không phải ngồi tù rồi à? Chẳng lẽ con không biết chuyện này đều có người sắp đặt? Một người rất thân với nó.” Lý Băng nhấm một ngụm rượu, đáy mắt hiện lên tia gian ác.

“Mẹ nói ai?” Ngải Mã kinh hô một tiếng, sau đó hưng phấn ôm lấy cánh tay Lý Băng: “Người có thể nắm mọi thứ trong tay chỉ có---Diêm Thương Tuyệt?! Vậy mẹ, chúng ta thầm nói chuyện này cho đứa con hoang kia, đến lúc đó nó nhất định hận Diêm Thương Tuyệt., như vậy con có thể thừa cơ, một lần bắt được Diêm Thương Tuyệt, tuy rằng nguy cơ của công ty đã giảm bớt, nhưng mẹ nghĩ đi, nếu Diêm Thương Tuyệt tham gia, chuyện này đối với công ty chúng ta đều có lợi.”

Lý Băng nhìn con gái ngượng ngùng, cười hiền từ: “Mẹ biết con thích cậu ta, vậy con mang ảnh chụp hôm nay đến cho truyền thông đi, tiếp theo đó sẽ náo nhiệt vài ngày, được rồi.”

Lý Băng giống như nghĩ đến gì đó, lập tức kéo lấy Ngải Mã, trong mắt lấp lánh ánh sáng vui mừng: “Con biết không? Đứa con hoang kia bị cưỡng J rồi?!”

Ngải Mãi vừa nghe, hơi sững sờ.

“Ngải Mã? Sao vậy?” Lý Băng thấy con gái ngẩn người, vỗ nhẹ mặt cô cười hỏi.

“Cưỡng J?! bị ai? Diêm Thương Tuyệt biết không?” Ngải Mã lấy lại tinh thần, vui mừng nhìn mẹ.

“Đương nhiên biết, chẳng qua mẹ thấy kì lạ là vì sao cậu ta lại giống như không có chuyện gì? Đàn ông kiêu ngạo tự phụ như cậu ta không phải sẽ để ý sao?” Lý Băng đặt ly rượu xuống, búng tàn thuốc vào trong gạt tàn, vẻ mặt càng thêm khiến người ta nhìn không thấu.

“Sẽ không, nào có đàn ông nào không để ý? Con nghĩ, chuyện này nhất định có gì đó chúng ta không biết.” Ngải Mã hiếp mắ, ngón trỏ đặt trên cánh tay gõ nhịp.

“Mẹ sẽ từ từ điều tra.” Lý Băng cười thâm hiểm, nhìn trăng tròn trên cao.

……………..

Mọi âm mưu đang dần phát sinh….