Cẩm Y Xuân Thu

Chương 14: Mộc lão




Trong núi rừng âm khí dày đặc, vẻ mặt Dương Ninh càng trở nên nghiêm trọng. Từ ánh sáng u lãnh của ánh trăng hắn thấy được có một thứ đồ vật ẩm ướt nằm trên mặt đất. Hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ một chút rồi để sát vào mũi thì ngay lập tức ngửi được mùi máu tươi liền biết rõ trên mặt đất là máu tươi.

Hắn xem xét phía trước thì chỉ thấy máu tươi vãi thành từng giọt trên mặt đất hướng về phía trong. Hắn hơi trầm ngâm trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn là có người đang bị thương nhưng vẫn đi về phía trong núi.

Mặc dù biết là nơi này vô cùng hung hiểm nhưng Dương Ninh vẫn không nhịn được đi theo hướng vết máu. Đi được một lát thì hắn chợt thấy không ít thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn phía trước. Mọi thứ xung hoàn toàn tĩnh mịch, đột nhiên thấy nhiều thi thể như thế ngay cả Dương Ninh cũng cảm thấy sợ hãi.

Hắn nhìn thoáng qua bên cạnh thì thấy có một thanh đao liền xoay người cầm lấy nó ở trong tay, lúc này hắn mới cẩn thận từng tí nhích tới gần, cẩn thận nhìn xem. Những thi thể này ngoại trừ một người trong đó đầu thân bị chia lìa thì những thi thể khác đều trọn vẹn. So với cái chết của hai người trước hắn đã chứng kiến thì bình thường hơn rất nhiều.

Những người này đều mặc áo tím, những người nằm ngửa lên Dương Ninh đều thấy trên trán họ có xăm hình con nhện, hắn thầm nghĩ xem ra những người này là đồng bọn.

Trên mặt đất chẳng những có rất nhiều thi thể hơn nữa còn rơi rất nhiều các loại vũ khí. Ngoại trừ đại đao còn có móc sắt, đoản đao, khóa sắt hình binh khí, xem qua thì có thể biết rõ những người này đều là người luyện võ.

Những thi thể này đều có thân hình to lớn lại là người luyện võ, Dương Ninh không thể tưởng tượng được nhiều người như vậy sao có thể mất mạng nhanh chóng như thế tại nơi này.

Hắn đang nghi hoặc thì đột nhiên nghe thấy tiếng động vang lên gần đó. Dương Ninh xiết chặt đao đao trong tay, quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy bên cạnh có một đống dây leo lẫn lộn, tiếng vang đó phát ra từ dây leo mà ra.

Dương Ninh cầm đao nhích tới từng bước một, rất nhanh hắn liền nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía sau đống dây leo. Ngay lập tức hắn thấy một người đang tựa lưng vào một cây đại thụ phía sau đám dây leo. Từ ánh trăng nhàn nhạt hắn chỉ thấy người này mặc một bộ áo choàng màu xám tro, trên đầu buộc một cái dây lưng màu xám, đầu tóc bạc trắng như tuyết vô cùng nổi bật nhưng đôi mắt lại sắc bén lạ thường.

Dương Ninh nhìn người này lập tức nghĩ đến lão nhân mặc áo bào xám mà người mặc áo tím nhắc đến. Nếu không có sai sót hẳn là lão đầu đứng ngay trước mắt hắn.

Lão già tóc bạc thở mạnh liên hồi trông hết sức yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn rất tinh anh. Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Dương Ninh thì ngay lập tức trong mắt lão lóe hàn quang. Lão hỏi:

-Ngươi ngươi là người phương nào?

Thanh âm của lão hết sức yếu ớt tựa hồ như bị tổn thương.

Dương Ninh đã nghĩ đến khả năng nhưng người mặc áo tím đang tìm lão nhân này hôm nay đều chết trong núi, chỉ sợ hung thủ là lão già này.

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ yếu đuối của lão nhân này thật rất khó khiến cho người ta tin tưởng nhiều người đàn ông cường tráng lại chết trong tay của ông ta.

-Lão Tiên Sinh, tiên sinh bị sao vậy?.

Dương Ninh cẩn thận hỏi:

-Có phải bị thương hay không?

Lão già tóc bạc lạnh lùng nói:

-Lão phu hỏi ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Dương Ninh cảm thấy khí thế của lão nhân này toát ra khiến hắn run rẩy. Hắn cũng không muốn tiếp tục lưu lại chỗ thị phi này liền lui về sau hai bước thì thấy lão già vung cánh tay lên, một sợi dây leo giống như rắn độc xông tới phía hắn.

Dương Ninh sầm mặt lại nắm chặt đao trong tay vung đao chém tới ai ngờ cái dây leo kia lại giống như một sinh vật sống, đại đao của hắn sắp chém trúng dây leo thì nó đột nhiên uốn lượn một vòng. Ngay lập tức Dương Ninh liền cảm giác cổ tay đã bị xiết chặt, cái dây leo kia đã bám vào tay của hắn.

Dương Ninh quá sợ hãi, muốn tránh thoát nhưng cả cánh tay của hắn giống như bị chạm vào điện.

Lập tức run lên, đại đao trong hắn liền rơi ra, cả người hắn bị dây leo kia kéo đi.

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo.

Dương Ninh thầm nghĩ ngàn vạn lần không nên lên trên ngọn núi này. Không thấy có gì náo nhiệt ngược lại sắp phải chết trong tay lão quỷ này.

-Ầm

Dương Ninh bị dây leo kéo đi tới lập tức nặng nề ngã trên mặt đất. Lần này hắn rơi không nhẹ, xương cốt như sắp rã hết cả ra. Khi Dương Ninh giãy dụa ngồi dậy liền phát hiện lão nhân kia vẫn tựa ở cây đại thụ nhưng đã gần ngay trước mắt dùng đôi ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn.

- Ngươi không phải là người Ngũ Độc cung?

Lão đầu dò xét Dương Ninh từ trên xuống dưới một phen, hữu khí vô lực nói:

-Ngươi rốt cuộc là ai. Nếu như ngươi không thành thật một chút, ta liền giết ngươi.

Nói đến đây, lông mày lão nhíu lại, toàn thân run lên vài cái giống như người bị bệnh sốt rét. Ông ta lập tức quay đầu "ọẹ" một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi.

Dương Ninh lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu.

- Thì ra lão gia hỏa này bị thương thật sự.

Dương Ninh thấy vậy thì lập tức nói:

- Lão Tiên Sinh, lão hiểu lầm rồi, ta không phải là cái gì Ngũ Độc cung, ta chỉ đi bậy đi bạ vào trong đây thôi.

Trong lòng hắm cười lạnh, thầm nghĩ với thân thủ của lão gia hỏa này thì chính mình không phải là đối thủ lúc này chỉ có thể lá mặt lá trái tìm kiếm cơ hội thoát thân.

Lão nhân này nói Ngũ Độc cung không biết đây là nơi nào.

- Đi bậy đi bạ.

Lão đầu cười lạnh nói:

-Một mình tiểu tử như ngươi vào lúc này đi bậy đi bạ xông vào núi.

Khóe miệng của lão vẫn còn dính máu tươi, thân thể run rẩy nhưng ngữ khí lành lạnh khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Dương Ninh ngồi dưới đất, thở dài:

-Lão Tiên Sinh, ta là tên ăn mày lang thang, thất lạc với bạn của mình. Ta được biết bọn đã đi theo quan đạo ly khai vài ngày cho nên muốn đi tắt qua nơi này để đuổi theo.

- Đi xuyên qua nơi rừng sâu núi thẳm này?

Lão đầu cười hắc hắc nói:

-Tiểu tử ngươi thật to gan không sợ bị hổ báo nuốt hay sao.

- Ta cũng không biết trên núi này lại nguy hiểm như vậy.

Dương Ninh toàn thân đau đớn, miễn cưỡng đứng dậy nói:

-Lão Tiên Sinh, lão nghỉ ngơi đi ta không quấy rầy lão nữa,

Hắn nói xong liền quay người muốn đi xuống núi. Âm thanh lạnh lung của lão già vang lên:

-Đứng lại.

Trong lòng Dương Ninh biết rõ lão nhân này tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Hắn chỉ có thể quay người cười khổ nói:

-Lão Tiên Sinh, trên người ta không có đồng nào chỉ có cái mạng ti tiện này. Chỉ là ta không khéo đến nơi đây thôi, lão yên tâm, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, có thấy ta cũng sẽ không nói ra.

Trong nội tâm hắn lại nghĩ:

-Các ngươi rốt cuộc làm gì ta căn bản không biết. Muốn nói cũng không biết nói gì.

Lão già tóc bạc lạnh lùng nói:

-Ngươi.. cho dù có nói ra cũng không sao.

Lão ta giơ lên tay chỉ phía trước, hỏi:

-Ngươi cũng đã biết bọn họ là những người nào chứ?

Dương Ninh thầm nghĩ những chuyện này mình biết càng ít càng tốt nên lắc đầu nói:

-Không biết, Lão Tiên Sinh, ta cũng không muốn biết quá nhiều.

- Lão phu đã từng nói qua, bọn họ là người Ngũ Độc cung, hẳn là ngươi đã quên.

Lão già tóc bạc hừ lạnh một tiếng:

-Trước mặt lão phu, tuyệt đối không nên cho mình thông minh.

Nói đến đây lão lại ho khan một hồi, thân thể run rẩy không thôi.

- Lão gia hỏa này xem ra bị thương rất nặng.

Dương Ninh thầm nghĩ:

-Nếu lão thực sự muốn hại ta thì cùng lắm ta liều mạng một lần.

Nhưng hắn vẫn cười nói:

-Lão Tiên Sinh đã hiểu lầm rồi, kỳ thật ta cũng không biết Ngũ Độc cung Lục Độc cung gì cả, ta chỉ muốn mau chóng đi qua ngọn núi này sớm đi tìm được đồng bạn.

- Ngươi nghĩ… Ngươi có thể đi xuyên qua ngọn núi này sao. Hắc hắc, xem ra ngươi không biết tính mạng của mình đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.

Lão đầu cười lạnh nói:

-Người Ngũ Độc cung đều là loại người âm hiểm tàn nhẫn, một bọn tà ma ngoại đạo. Lão phu vì bênh vực kẻ yếu nên mới đắc tội bọn chúng bị bọn chúng đuổi giết. Tuy ta giết ngược lại những người đó nhưng là…

Lão ta lại ho khan kịch liệt, đợi một lúc sau bình phục lại lão mới tiếp tục nói:

-Nhưng quanh đây nhất định còn có những người khác đang chạy tới đây. Nếu như bọn chúng nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ giết chết ngươi.

Lão nhân này thật sự là không đứng đắn, người là ngươi giết, có liên quan gì với ta đâu, lại còn hù dọa ta.

Thấy Dương Ninh trầm mặc, lão đầu tưởng rằng Dương Ninh sợ hãi, thấp giọng nói:

-Ngươi có quen thuộc con đường trên núi này hay không.

Dương Ninh lắc đầu, lão đầu nói:

-Ngươi không quen thuộc nhưng lão phu lại rất quen thuộc. Ngươi… nếu muốn sống phải nghe theo lời lão phu phân phó. Lão phu có thể mang ngươi rời núi, nếu không ngươi không trốn thoát khỏi sự đuổi giết của bọn chúng đâu.

- Lão quen thuộc hết?Nếu không phải biết rõ lão nhân này có võ công, Dương Ninh đã mở miệng nói ra.

Ngưu Đầu lĩnh này liên miên chập chùng, rừng sâu núi thẳm cơ hồ không có đường mà đi, lão nhân này rõ ràng tránh bị đuổi giết nên mới chạy vào trong núi. Chỉ sợ ngay cả ngọn núi này tên gì cũng không biết. Lúc này còn dám nói biết rõ đường trong núi, đúng là da mặt không phải dầy bình thường.

Dương Ninh biết rõ lòng dạ lão nhưng lại giả vờ ngây thơ nói:

-Lão Tiên Sinh thật sự biết rõ làm sao để đi qua khỏi ngọn núi này sao.

Lão già tóc bạc gật đầu nói:

-Đúng vậy, trước tiên không cần nhiều lời, lão phu bị thương nhẹ, hành động bất tiện. Người của bọn chúng lúc nào cũng có thể tới đây, nơi đây không nên ở lâu, trước tiên ngươi hãy cõng ta rời khỏi nơi này.

Ngay lập tức Dương Ninh liền hiểu rõ, lão nhân này dựa vào gốc cây thì ra là do không thể nào đi được nữa, vừa rồi lão nhổ ra một ngụm máu tươi rất tanh hôi nhất định là bị thương rất nặng. Tuy lão giết chết người của Ngũ Độc cung nhưng mình hiển nhiên cũng bị đối phương gây thương tích. Lúc này còn luôn miệng nói mình chỉ bị thương nhẹ, rõ ràng là mạnh miệng nói bậy.

Lão già tóc bạc này nói biết rõ con đường trong núi, muốn dẫn Dương Ninh đi ra núi. Cái này cũng là lời hứa suông nhằm hi vọng Dương Ninh đưa lão rời khỏi nơi đây.

Trong lòng Dương Ninh lúc này đã biết lão già muốn lợi dụng mình nên sẽ không ra tay giết hắn. Bất quá muốn chạy trốn thì bây giờ không phải lúc. Nếu hắn chọc giận lão già này thì tất nhiên sẽ không có được chỗ tốt. Trong lòng hắn thầm nghĩ lão đầu này đã bị thương, đợi thương thế lão phát tác tự nhiên hắn sẽ có cơ hội thoát đi.

Lão già tóc bạc thấy Dương Ninh không có phản ứng gì hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:

-Như thế nào. Ngươi không tin ta sẽ đưa ngươi ra khỏi núi sao.

Dương Ninh cười nói:

-Lão Tiên Sinh đã hiểu lầm rồi, ta lo lắng không cõng nổi người thôi.

- Ngươi yên tâm, thân thể lão phu rất nhẹ.

Lão nói:

-Mau lại đây, nếu bây giờ ngươi không đi đợi đến lúc bọn chúng đến có muốn đi cũng không đi được.

Dương Ninh không thể làm gì khác chỉ có thể tiến lên cõng lão già lên. Nhắc tới cũng kỳ, lão nhân này thoạt nhìn cũng không gầy lắm nhưng khi cõng lên lưng đúng là nhẹ nhàng không có bao nhiêu cân. Chỉ là càng đến gần bên cạnh ông ta thì mùi hôi thối càng ngày càng đậm đặc. Lúc cõng lão lên trên người hơi thở gấp gáp của lão khiến hắn suýt nữa nôn mửa.

- Đi về hướng bên kia đi.

Lão già nằm trên lưng Dương Ninh đưa tay chỉ về phía trước:

-Lão phu nói sao ngươi làm theo như vậy tự nhiên có thể bình yên vô sự rời khỏi núi.

- Lão tử nếu thật sự nghe lời ngươi chỉ sợ cuối cùng cũng bị lão gia hỏa này giết người diệt khẩu.

Trong lòng Dương Ninh lầm bầm, ngoài miệng lại nói:

-Lão Tiên Sinh, tôn tính đại danh à… Xưng hô như thế nào với người đây.

- Ngươi kêu ta là Mộc lão là được rồi.

Lão nói:

-Đi mau đi mau, đừng trì hoãn nữa.