Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 30: Chương ba mươi




Tối thứ sáu, đợi cho mọi người ra ngoài hết, Đinh Dật lén lút móc trang phục Điền Anh Hùng gửi tới ra thay, sau đó soi gương trang điểm. Chết tiệt, Đinh Dật hận thay giày cao gót, chợt muốn đạp hai chân mình.

Vừa rồi Thẩm Trường Đông gọi điện nói bởi vì tập luyện, buổi tối khoảng tám giờ sẽ đến đại học A, cô nói cậu đừng tới, nói mình tối nay lên phòng tự học để cậu hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai tới. Mặc dù nói đường hoàng nhưng Đinh Dật không tránh khỏi chột dạ, trừ khi cần thiết, cô rất ít nói dối Thẩm Trường Đông nhưng cô không thể nói với cậu: “Bạn đừng đến, hôm nay mình phải đi tham gia một buổi tiệc với Điền Anh Hùng.” Như vậy ngay cả cô nghe còn muốn nổi điên.

Thế nhưng nói dối như vậy cô cảm thấy mình rất hèn hạ, thật kỳ quái, Đinh Dật sắp nổi đóa, đợi lát nữa đến biệt thự nhất định phải ăn để bù lại, thuận tiện phải đạp gãy xương yêu tinh hại người Điền Anh Hùng.

Dọc đường đi, Đinh Dật nhìn cái gì cũng không vừa lòng, thấy cái gì cũng phiền, tại sao, Bắc Kinh là nơi tốt nhất cũng bị kéo lê đất đai cho các đại sứ quán, tấc đất tấc vàng không phải là lãng phí sao.

Vào cửa lại bị kiểm tra mấy lần, bị cảnh sát ngăn lại muốn thẩm vấn.......cục cảnh sát Trung Quốc tại sao lại chăm sóc người Nhật Bản nhiều như vậy? Còn có một ít người giữ cửa Nhật bản khom lưng, gặp mặt liền nói tiếng Nhật làm cô cảm thấy mình như kẻ ngu.......Một mình tự chuốc lấy khổ.

“Thả lỏng, bọn họ đều khen em đẹp.” Nhìn Đinh Dật nhăn mặt, Điền Anh Hùng an ủi.

Dù sao bây giờ cô không khác gì người câm điếc, Đinh Dật định hạ quyết tâm.......mặc kệ nó, xem ra hôm nay không thu hoạch được gì liền đi vào cùng Điền Anh Hùng, anh ta làm gì What? Ăn uống no đủ liền chạy lấy người.

Đây là các quan chức cấp tỉnh gì, cái gì tham tán công sứ, sau đó là tổng giám đốc tập đoàn, nghe Điền Anh Hùng dùng tiếng Nhật nói chuyện với bọn họ lại dùng tiếng Trung giới thiệu với cô, Đinh Dật cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng muốn nói chuyện với cô, Đinh Dật không thể làm gì khác hơn là lấy tại tinh thần chuẩn bị ứng phó, tôi cười, tôi cười, tôi cười mê chết người Nhật Bản! Nhưng bọn họ nói cô nghe không hiểu, mặc dù có tham dự hội nghị bằng tiếng anh, vậy thì có thể làm gì, trình độ nghe nói anh văn của cô cũng không thể giao tiếp lưu loát.

Sau khi đại sứ cùng phu nhân mở màn khiêu vũ, mọi người chậm rãi bước vào sàn nhảy, cùng với Điền Anh Hùng khiêu vũ thành thạo, Đinh Dật hoạt động như nước chảy mây trôi.

Điền Anh Hùng khen bên tai cô: “Hôm nay em thật xinh đẹp, bọn họ đều nói em rất mê người, không ngờ em cũng nhảy tốt như vậy.”

Điều đó là đương nhiên, khi còn trẻ ba cô là một người nổi tiếng là hoàng tử khiêu vũ, chỉ là theo phản ứng của ông, vừa mới bắt đầu học, bọn họ chỉ dám ôm con trai nhảy, con gái ôm con gái nhảy, may là vóc dáng Đinh Phượng Lĩnh tương đối cao, bình thường cũng nhảy tốt.

Cơm đã ăn, nhảy cũng đã nhảy, lúc ra về hình như Đinh Dật có chút mất mát, cô làm vậy có đúng không? Cô có thể khống chế tất cả phương hướng mọi việc phát triển sao? Có thật là dù cô có nỗ lực như thế nào mới phát hiện ra mình phí công, không chỉ không có thành quả, cô còn làm cuộc sống của mình và người khác rối loạn. Điền Anh Hùng ở bên cạnh càng ân cần nhiệt tình, cô càng cảm giác không thoải mái, trong lòng đầy mâu thuẫn, còn không tự tin, từ đó bắt đầu hoài nghi khả năng phán đoán của mình.

Trên đường quay về, Điền Anh Hùng nói với cô, anh ta đã sớm muốn đến Trung Quốc nghỉ ngơi một năm, bây giờ muốn kéo dài thời gian bởi vì anh ta vừa được đề cử làm tổng giám đốc công ty thiết kế điện tử, đề tài nghiên cứu vừa mới kết thúc muốn đi ngay lập tức.

Biết được tin tức này, Đinh Dật buồn vui không rõ, chỉ cảm thấy cái kén xung quanh mình dày hơn một chút.

Khi lên phòng tự học, Thẩm Trường Đông nhìn quyển sách “tiêu chuẩn tiếng Nhật” trong tay Đinh Dật, không nhịn được hỏi cô: “Đây là cái gì? Không phải bạn ghét nhất học ngoại ngữ sao? Tiếng Nhật không phải là môn bắt buộc học trên lớp.”

Đinh Dật đang cố gắng nghiên cứu Hiragana Katakana gì đó, giống như chữ hán giản thể vậy, nghe thấy cậu hỏi ngẩng đầu lên thuận miệng trả lời: “Học công nghệ cũng có một vài từ nước ngoài.”

Thẩm Trường Đông “Uhm” một tiếng nghiêng đầu đi, lại tùy ý hỏi: “Buổi tiệc hôm qua thế nào?”

“Ghê tởm chết đi được, đám người kia nói linh tinh, mình.......” Đinh Dật chợt phát hiện vấn đề, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Đông mặt không biến sắc, lúng túng: “Sao bạn biết?” Lại cảm thấy không đúng lên án: “Bạn theo dõi mình!” Cái gọi là đánh phủ đầu chính là tình huống này sao.

Thẩm Trường Đông không nói gì, vẻ mặt không biến sắc cúi đầu, Đinh Dật có chút phát hoảng, kéo cậu đi ra ngoài: “Đi, mình ra ngoài giải thích với bạn.”

Thẩm Trường Đông để mặc cho cô kéo đi, sau đó đứng lại bình tĩnh nhìn cô, Đinh Dật há miệng, lại không biết phải giải thích thế nào, không thể làm gì khác nói: “Là nội dung hoạt động xã hội của mình, mình giúp Điền Anh Hùng sửa tài liệu, Sao bạn biết? Hôm qua mình nói mình đi ra ngoài.” Không biết Thẩm Trường Đông biết những gì, Đinh Dật không cách nào mở miệng.

“Mình tập kịch xong thì chạy tới, ngẫu nhiên thấy Điền Anh Hùng đưa bạn về, nhìn thấy bạn mệt mỏi đi lên lầu nên không muốn quấy rầy bạn, chỉ là bạn ăn mặc như vậy chỉ có thể là đi dự tiệc.”

Cậu dùng từ “Quấy rầy” Đinh Dật chợt cảm thấy lòng chua xót: “Bạn phải tin tưởng mình, mình với Điền Anh Hùng không có gì.”

“Được, mình tin tưởng bạn.” Thẩm Trường Đông đáp rất nhanh, Đinh Dật sửng sốt, nghe cậu nói tiếp: “Vậy bạn nói cho mình biết, tại sao hôm qua bạn không nói thật với mình?”

Đúng vậy, tại sao hôm qua cô không nói thật với cậu, Thẩm Trường Đông cũng không nhất định ngăn cản cô đi, mặc dù nguyên nhân cụ thể không nói cho cậu biết, cô cũng không nên giấu giếm, nếu như là cô dù có tin tưởng cũng sẽ tức giận. Đinh Dật đột nhiên cảm thấy mình là đứa ngốc, một đứa lanh chanh, giống như đêm đó cô mắng Thẩm Trường Đông.

Nhưng Thẩm Trường Đông luôn mắng cô luôn dạy dỗ cô bây giờ lại không mở miệng, cậu chỉ bình tĩnh nhìn cô, chân mày cũng không cau có. Nhìn Thẩm Trường Đông như vậy, Đinh Dật cảm thấy kinh sợ, vì che giấu loại lo lắng này, cô chỉ kéo cậu gào lớn: “Mình mặc kệ, mình thừa nhận ngày hôm qua không nên nói dối bạn nhưng mình không làm gì sai, có một số việc mình không thể nói nhưng bạn phải hiểu mình, bạn phải tin tưởng mình, tin tưởng mình có được không?”

Thấy cô nói oang oang thu hút sự chú ý của người đi đường, Thẩm Trường Đông thở dài, kéo Đinh Dật đi ra ngoài trường, Đinh Dật ngây ngốc bị cậu kéo đi rất xa mới hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Đi xem nhà, ba mẹ muốn mua nhà ở Bắc Kinh, ở gần đây, mình hẹn với chủ nhà hôm nay đi xem nhà.”

Sau đó, hai người bận rộn, Thẩm Trường Đông không nhắc lại chuyện này, trước khi đi nói với Đinh Dật: “Mình không biết bạn ở đây làm gì nhưng mình lại hy vọng bạn biết.”

Đinh Dật chợt cảm thấy đầu óc rối loạn, nhớ lúc trước Thẩm Trường Đông có nói với cô, bất luận là ai cũng không phải người vạn năng, cô không đánh giá cao mình, có phải không biết lượng sức mình rồi không?

Những ngày sau đó, áp lực của cô càng lúc càng lớn, việc học đã rất bận rộn, phải thi chứng chỉ tiếng Anh còn phải học tiếng Nhật, năm nhất ngành điện tử phải học ba môn như thế thì học kỳ sau mới có thể theo kịp tiến độ, bây giờ cô phải chuẩn bị, ngoài ra còn không có chút thời gian đến chỗ Điền Anh Hùng.

Bất chợt Đinh Dật cảm giác mình bận hơn so với mọi người, một ngày bốn mươi tám tiếng cũng không đủ dùng. Vì vậy một ngày nào đó gần đến kỳ thi, Đinh Dật phát hiện mình không cách nào làm những việc mà mình dự định thì cô mất khống chế.

Biết rõ không thể làm tất cả mọi chuyện, biết rõ có nhiều mông không học, còn nhiều bài chưa hoàn thành cũng không cách nào rời khỏi phòng ngủ đến phòng tự học. Cả ngày cô núp trong ký túc xá, ngẩn người phía sau rèm bởi vì cô không biết cuối cùng chuyện nào quan trọng hơn, nên ưu tiên làm gì trước. Rốt cuộc cô đang làm gì? Rốt cuộc cô nên làm gì? Mỗi ngày Đinh Dật đều nghĩ ngẩn người.

Rất nhanh mọi người trong ký túc xá đều thấy sự biến hóa của cô thì ra là một người líu ríu nói chuyện không ngừng đột nhiên trở nên trầm mặc khác thường, thì ra là người đi sớm về muộng bây giờ suốt ngày ở trong ký túc xá, thì ra khuôn mặt trắng hồng ngày càng tái nhợt, thì ra là một người háu ăn bây giờ ngay cả phòng ăn cũng không muốn đi, cả ngày ăn mì, bánh quy sống qua ngày.

Trước hết Triệu Hiểu Đông làm khó: “Gần đây Thẩm Trường Đông đang làm gì? Một tuần rồi cậu ấy không tới.”

Dương Lộ Lộ cũng cau mày hỏi Đinh Dật: “Hai người xảy ra vấn đề gì sao? Có phải cãi nhau không, bạn yên tâm, nói tới nói lui, nếu Thẩm Trường Đông dám bắt nạt bạn bọn mình sẽ xử lý cậu ấy!” Nhìn Đinh Dật biến thành thế này bọn họ cảm thấy đau lòng.

Đinh Dật thẫn thờ lắc đầu một cái, mắt xếch không có tinh thần, chậm rãi nói: “Bọn mình không gây gổ, có thể cậu ấy bận việc khác.” Điền Anh Hùng cũng đã lâu cô không tới, anh ta gọi điện thoại mấy lần cô đều nói không rảnh, anh ta cũng không nói gì thêm, bây giờ chắc cũng đang bận. Mỗi người đều có chuyện phải làm, cô cũng có nhưng tại sao bây giờ thế giới của cô lại đen tối như vậy, đáng sợ là cô tự làm khổ mình, cô không dám đi ra ngoài, sợ đi ra rồi về sau sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Hồ Giai đang ngồi trước máy tính chợt ngẩng đầu nhìn mọi người: “Mình nghĩ mình biết Thẩm Trường Đông đang bận gì.”

Đó là trang hoạt động xã hội của đại học M, trang đầu là hình ảnh một đôi nam nữ dựa người vào nhau, bọn họ trang điểm nhìn ống kính mỉm cười. Cô gái xinh đẹo ngất trời, bạn nam rất đẹp trai, mọi người trong ký túc xá đều nhận ra là Thẩm Trường Đông, nhưng không biết cô gái kia là ai, hỏi Đinh Dật rốt cuộc cô ấy có phản ứng, vẻ mặt không còn buồn, là Guli! Thẩm Trường Đông đáng chết này xem ra cậu chán sống rồi!

Nhìn Đinh Dật hùng hổ chạy đi, tất cả mọi người có chút lo lắng, Dương Lộ Lộ vội vàng chạy theo......ngay cả túi tiền Đinh Dật cũng không cầm. Triệu Hiểu Đông có chút trách móc Hồ Giai: “Với bộ dáng này, bạn làm cho bạn ấy kích thích tột độ rồi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Hồ Giai nhìn hình ảnh trên máy tính hình như lẩm bẩm: “Mình tìm đường sống trong cõi chết, nếu là tốt thì tốt, không tốt vậy cũng sảng khoái.”

Triệu Hiểu Đông còn muốn lên tiếng, điện thoại trong ký túc xá chợt vang lên là Dương Lộ Lộ: “Nhanh xuống dưới lầu đi, Đinh Dật vừa xuống lầu liền té xỉu, chúng ta nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện!”