Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 38: Ngoại truyện: Mỗi người đều có tương lai riêng




Bởi vì đã thành thói quen, sau khi Đinh Dật chuyển ngành, vẫn không đổi phòng vẫn ở ký túc xá dành cho ngành xe hơi. Đến năm tư, mọi người đều có hướng đi riêng trừ Đinh Dật, Hồ Giai vẫn ở lại tiếp tục học, Triệu Hiểu Đông đi Mỹ cùng bạn trai, Dương Lộ Lộ là sinh viên ưu tú được sang Đức làm sinh viên trao đổi.

Triệu Hiểu Đông tốt nghiệp chuyên ngành chính quy cũng không được học bổng toàn phần, vốn dĩ muốn học ở trong nước rồi mới ra nước ngoài nhưng bạn trai cô có ý kiến: “Em học thạc sĩ cũng không thành tài, ra nước ngoài lại phải học lại. Ở nhà học ba đến năm năm, em có bao nhiêu tuổi thanh xuân? Em dùng tiền mua việc là phương pháp tốt nhất.” Gia cảnh nhà cậu ta rất tốt, không cần học bổng cũng có thể nuôi sống bạn gái ở nước ngoài.

Trong lòng cảm động, Triệu Hiểu Đông vẫn có chút băn khoăn, quay lại ký túc xá càu nhàu: “Bọn mình còn chưa kết hôn đã phải tiêu tiền của anh ấy, ngày sau nhất định sẽ thua thiệt, hơn nữa bây giờ chuyện tình cảm không thể nói trước, ngộ nhỡ sau khi ra nước ngoài bọn mình chia tay, mình không quen ai lại không có học bổng sẽ rất thê thảm.” Nhìn Dương Lộ Lộ đang chăm chú chơi trò chơi trên may tính hâm mộ nói: “Như bạn tốt hơn, hoàn toàn dựa vào chính mình, không cần phải dựa vào ai.”

Dương Lộ Lộ liếc nhìn cô: “Chị hai, chị đang cười nhạo em không có ai yêu sao?” Học xong đại học cô vẫn cô đơn, không phải không có người theo đuổi, chỉ là con mắt của Dương tiểu thư không ưng ai, cô hay nói: “Tự cô cũng có thể làm cần gì phải có đàn ông?” Lời này tuyệt đối là chân lý, đổi bóng điện, bắt chuột đánh gián, Dương Lộ Lộ đầy đủ yếu tố khiến cho con trai ở cạnh cô có cảm giác an toàn. Trong ký túc xá, ngoại trừ đánh nhau không thể thắng Đinh Dật, bất luận là gì cô đều hơn.

Triệu Hiểu Đông không dám khiêu chiến với cô ấy vội vàng nói: “Tuyệt đối không dám, mình chỉ muốn hỏi ý kiến một chút.”

Lúc này Dương Lộ Lộ mới nghiêm mặt nói: “Mình cảm thấy người yêu cậu nói đúng, dùng tiền mua thời gian, thật sự là cuộc mua bán khá ổn. Chuyện gì mà không có mối lo chứ? Nếu như bạn không đi cùng cậu ấy về sau mới hối hận, ở một mình nơi đất khách, câu ấy có tiền rãnh rổi, chỉ số lo lắng quá lớn.”

Thật ra thì căn bản Triệu Hiểu Đông đã quyết định, vẫn như cũ muốn suy nghĩ một chút, mọi người đều biết vì vậy cùng Dương Lộ Lộ khuyên cô.

Sau khi Triệu Hiểu Đông đồng ý liền thở dài: “Mình biết nam sinh như Thẩm Trường Đông không có nhiều, cậu ấy sẽ không muốn Đinh Dật đi theo cậu ấy.”

Đinh Dật kêu la: “Tại sao lại lôi mình vào?” Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ Thẩm Trường Đông hy sinh rất nhiều, vốn dĩ cậu không muốn ra nước ngoài, bây giờ đã được như ý muốn, cô mới là người bị trói chứ.

Lần trước Điền Anh Hùng đến tìm cô nói nếu như cô đồng ý, công ty anh ta có thể ký hợp đồng với cô, cung cấp học bổng cho cô ra nước ngoài nghiên cứu, sau khi về nước phục vụ công ty một thời gian nhất định là được, thời gian không lâu, điều kiện cũng rất tốt, Đinh Dật suy nghĩ kỹ nên đã từ chối.

Thứ nhất cô không muốn vào công ty Nhật, không muốn bán mạng cho người Nhật, xét về phương diện khác chính là Điền Anh Hùng.

Càng tiếp xúc nhiều với Điền Anh Hùng, Đinh Dật càng sinh ra ác cảm với anh ta, ngoại trừ bản thân rất ưu tú, Điền Anh Hùng chỉ là một người làm cho người ta không thể bắt bẻ. Nghĩ xấu về người khác, Đinh Dật vẫn cảm thấy áy náy, có một lần không nhịn được thử dò xét: “Có bao giờ anh nghĩ tôi tiếp cận với anh là có ý đồ khác không?”

Điền Anh Hùng có chút kinh ngạc, sau đó cười: “Cô gái đơn thuần như em thì làm gì có dụng ý gì khác.” Dừng một chút nhìn cô: “Thật ra thì có lúc anh hy vọng em có yêu cầu gì đó với anh.”

Đó là bởi vì anh ta không biết, ngộ nhỡ cô “cầu xin” là thứ gì. Đinh Dật không dám nhìn ánh mắt anh ta, quá kiên định, cô không chịu nổi. Dù sao không nợ nần gì vẫn tốt hơn, Đinh Dật không thích chơi với người hay giấu diếm, cho nên tiếp xúc với Điền Anh Hùng càng ít tiếp xúc càng tốt.

Phải làm đề cương luận văn, Đinh Dật nhờ Ngụy Hoa Tĩnh tìm tài liệu, máy tính lại hư,, mấy cái buôn bán lại tự động mở chắc là nhiễm vi rút. Đinh Dật quyết định tạm nghỉ nhờ Dương Lộ Lộ giúp cô kiểm tra.

Trong ký túc xá chỉ có máy tính công cộng, Hồ Giai mới dùng lúc nãy, cô đi tắm chưa về, hai người kia không ở ký túc xá, chuyện gấp phải làm, Đinh Dật không kịp nói với Hồ Giai.

Hình như Ngụy Hoa Tĩnh ở Mỹ tương đối nhàm chán, gửi tài liệu cho cô còn thêm một bài thơ: “Cũng ngày này năm ngoái ở Newyork, WTO hợp bin la đen. Không biết năm nay WTO đi đâu, bin la đen vẫn cười như gió mùa thu.”

Đinh Dật bị chọc, muốn lên trang web BBS phát hỏa, lại phát hiện đã được mở, nhưng không phải của trường bởi vì cô nhận ra đó là trang web BBS của đại học M.

Không thể không giải thích một chút, sức ảnh hưởng của trang web BBS đại học M không lớn, chỉ là một vùng đất nhỏ, hầu hết sinh viên đều chọn trang web BBS của một trường có sức ảnh hưởng lớn để trao đổi, dĩ nhiên cũng có những chàng trai khoa văn cua các cô gái đẹp, vậy Hồ Giai vừa làm gì?

Sau khi Hồ Giai tắm xong quay về, Đinh Dật cũng đã nhận xong tài liệu, Hồ Giai nhìn chằm chằm máy tính có chút sững sờ, Đinh Dật nói với cô: “Máy tính mình hư, mượn máy tính này dùng một chút, bạn không để ý chứ?”

Hồ Giai cười ngượng: “Dĩ nhiên không, bạn cứ dùng đi.” Lúc quay đầu dọn đồ lại nói: “Mình có bạn học ở trường đại học M, quản lý trang web BBS, bọn mình thường lên đó nói chuyện một chút."

Giải thích xong không gian xung quanh chợt yên tĩnh, hình như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Đinh Dật “Uhm” phá vở im lặng, cười nói: “Tên của bọn họ rất dễ thương nhìn vào có thể thấy có rất nhiều cô gái đến từ mọi nơi.” Giọng nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì.

Một lát sau hai người kia cũng quay về, chuyện xem như bỏ qua, Đinh Dật không phải là người rộng lượng, nhưng cô hiểu có một số việc có truy cứu nữa cũng không có nghĩa gì chỉ làm phiền não mà thôi, nắm chặt tương lai trong tay là được rồi Đây là điều cô nhận ra trong hai năm, xem nhiều sách thật tốt, không những có thể tu sửa bản thân còn có dưỡng tính.