Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 7: Chương bảy




Sau khi Thẩm Trường Đông đi, Đinh Dật buồn chán, giàn nho sát vách trong sân đã có quả gần chín, đáng tiếc năm nay Thẩm Trường Đông chưa được ăn nho đã vội vã chuyển đi.

Bức tường cao ba mét đối với Đinh Dật mà nói không có gì khó, chỉ là theo thói quen trèo qua rồi lại không biết nên làm gì. Ngồi ngẩn người trên ghế đá dưới giàn nho, cho đên chiều bị muỗi cắn mới biết mình ngủ quên, vừa rồi lại nghe thấy giọng nói trong sáng quen thuộc: “Đinh Dật, cái bạn này lại ra gió!” Thì ra chỉ là giấc mơ, nằm mơ thật tốt, ít nhất trong mơ cô không bị muỗi cắn, trên mặt cũng không có nước mắt.

Không lâu sau, Đinh Dật liền tìm mục tiêu và hướng đi của mình, cô bắt đầu điên cuồng đọc tiểu thuyết. Nửa tháng sau, đã đọc hết toàn bộ truyện Kim Dung, Cổ Long cũng đọc bảy tám phần, không thể làm gì khác hơn là lại đọc văn thái phong lưu của Lương Vũ Sinh, ngày xưa viết truyện chưa phát triển, mấy bộ tiểu thuyết của ông chưa trôi chảy lắm. Chỉ có một bộ “kỷ lục Bình Tung Hiệp” là ngoại lệ làm Đinh Dật vừa nhìn thấy giật nảy mình: Tay trái trị quốc bình thiên hạ, tay phải nam nữ nhu tình, mặc áo giáp cưỡi ngựa trắng, người thiếu niên nhẹ nhàng, Đinh Dật si mê Trương Đan Phong. Sau đó, mỗi khi có người hỏi người con trai mà cô thích nhất là ai, cô đều cười hì hì trả lời: “Trương Đan Phong.”. Quả thật Trương Đan Phong cũng không tệ, đáng tiếc tình địch quá nhiều, đối với nhiều nữ sinh học võ, như vậy cũng là một giọng nói ngọt ngào đầy ước ao.

Từ đó, sau khi học xong lên giường cô đều trằn trọc, đêm không thể say giấc. Nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng trống không như mất cái gì, không hiểu tại sao buồn phiền nhưng không biết rốt cuộc là cái gì làm cô buồn phiền, cô Đinh thuận buồm xuôi gió có gì mà phải buồn phiền chứ.

Qua nhiều ngày sau tết Đoan Ngọ, Kỷ Vân đột nhiên hăng hái làm bánh chưng cho mọi người ăn, ăn bánh chưng cảm thấy có chút ngán, không biết bà tìm được ở đâu một chút rau dại, cộng thêm ớt xanh cùng hành thơm, tất cả bỏ vào bánh tráng cuốn lại ăn hết sức ngon miệng. Sau khi ăn bánh chưng Đinh Dật không nhịn được lại ăn thêm ba bánh tráng cuốn, chống hông không đứng thẳng lên được, không thể làm gì khác hon là về nằm dài trên giường chờ tiêu hóa hết thức ăn.

Nhà họ Thẩm cùng nhà họ Đinh, bất luận là nhà nào làm món ăn ngon cũng sẽ đưa cho đối phương, chỉ là mẹ Thẩm Trường Đông không biết nấu ăn, sau khi kết hôn mới học làm nội trợ.

Nhà họ Đinh lại khác, ông ngoại Đinh Dật xuất thân giàu có, tổ tiên học thức cao, sau đó lại đi học xa nhà nhưng suy nghĩ vẫn còn quan liêu, vẫn còn bảo tồn tàn dư của phong kiến bao gồm việc cố gắng đào tạo con gái thành người vợ đảm người mẹ hiền, con gái được chăm sóc hết sức chu đáo, tuyệt đối nhất là “Con trai phải tránh xa nhà bếp”.

Ba Đinh Dật đánh giá rất cao bà ngoại, ông cho rằng bà ngoại là một người phụ nữ truyền thống ưu tú, mẹ Đinh Dật được thừa hưởng ba phần trân truyền từ bà ngoại, mà trong ba phần trân truyền đó tài nấu ăn chiếm một phần, mẹ giống bà ngoại có thể biến thức ăn đơn giản thàn món ăn ngon vôc cùng. Khi còn bé Đinh Dật mập mạp là có liên quan đến tài nấu ăn của mẹ.

Hôm nay bánh tráng cuốn làm người ta cảm thấy mùi vị tràn đầy trong miệng, nếu Thẩm Trường Đông có ở đây nhất định sẽ khen không dứt miệng, khi còn nhỏ hắn thường trách cơm nhà hắn không ngon bằng nhà cô, có cơ hội hắn liền đến nhà cô ăn uống, đến giờ cơm mẹ hắn sang kéo hắn cũng không chịu về, lớn lên hiểu biết mới thôi.

Món ăn ngon vào bụng trong giây lát nhưng hậu hoạn vô tận. Đinh Dật một lúc lâu vẫn thấy bụng căng lên. Đều tại tên đầu heo kia, nếu như hắn không đi Nam Kinh thì hôm nay hắn có thể cùng cô chia sẻ thức ăn thì cô sẽ không ăn uống mãnh liệt quá độ như vậy. Mẹ cũng thật là mặc dù vui vẻ nên làm thức ăn cũng không nên để mặc cô ăn như vậy, chẳng lẽ sức hỏe của con gái lại không quan trọng bằng tâm trạng vui vẻ sao?

Oán giận lung tung trong lòng, bên ngoài chợt vang lên tiếng nổ,Đinh Dật bừng tỉnh mới biết bên ngoài trời đã u ám, cũng vì vậy mà ánh sáng trong phòng mờ đi không ít. Quả thật thời tiết mùa hè hay thay đổi, vừa rồi còn nắng chiếu rực rỡ, một lúc sau mây đen đã âm u không thấy mặt trời.

Mây càng ngày càng dày, một hồi gió thổi lên, thổi tan không khí nóng bức, còn chưa kịp đóng cửa sổ những hạt mưa đầu tiên đã rơi xuống.

Mưa to làm hơi đất bốc lên, Đinh Dật đứng dậy khép cửa sổ.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ lọt vào ta, ánh sáng trong nhà lò mờ, không khỏi tạo cho người ta cảm giác thê lương.Trời ơi! Tâm tình cô đã bi đát rồi ông trời còn như thế nữa.

Hơn nữa thời gian nghỉ hè mơ màng trôi qua, ba mẹ muốn đi Lư Sơn du lịch, Đinh Dật lại không hăng há, lúc này cô nhận được thư của Lý Bối Bối, Lý Bối Bối viết thư hỏi thăm Đinh Dật và muốn mời cô cùng Thẩm Trường Đông về Bắc Kinh chơi. Thẩm Trường Đông vừa mới đi Nam Kinh, cơ hội quay về không lớn, Đinh Dật lập tức gọi điện cho hắn, quả nhiên bây giờ cả nhà hắn đang trong tình trạng hoảng loạn, bình thường hắn phải ở bên ông ngoại, còn phải thích ứng với hoàn cảnh mới, thật sự không có thời gian để đi đâu.

Đinh Dật suy nghĩ rồi quyết định đến Bắc Kinh, lần này ba mẹ không đi cùng cô, may mắn là đến nhà bác cô, bọn họ cũng yên tâm, trước khi đi ba mẹ đưa cô lên tàu hỏa, anh Kiến Quân đã chờ sẵn ở trạm chờ.

Nhưng đến khi Đinh Dật đi qua dòng người ở trạm xe đến đứng trước mặt anh Kiến Quân thì phát hiện ra anh vẫn còn nhìn chung quanh, Đinh Dật vừa lớn tiếng kêu “anh Kiến Quân!” vừa nhào về phía anh, Kiến Quân vội vàng tránh né, lịch sự mở miệng “Quý cô xinh đẹp này là ai vậy? Cô không nhận nhầm người chứ!”

Đinh Dật cười khanh khách, thấy anh vẫn còn phô trương như vậy lại nhịn không được nhào qua, Đinh Kiến Quân một tay ôm cô, tay kia đón lấy túi xách nặng nề trên lưng cô, cười nói: “Thật là một cô gái mười tám tuổi đầy thay đổi, nếu không phải có ảnh do gia đình dửi tới chắc anh không nhận ra, cô công chúa bé nhỏ của chúng ta đã thành đại mỹ nhân rồi.”

Đinh Dật có chút hoài nghi lời nói của anh, tết vừa rồi anh còn ăn tết cùng cô, chẳng lẽ cô thay đổi nhiều lắm sao? Nếu như vậy có phải một ngày nào đó Thẩm Trường Đông cũng sẽ không nhận ra cô, vậy thật là hay, cô có thể giả bộ làm người xa lạ trêu hắn, xem hắn có tức giận với cô không, hắn kiên nhẫn với cô như thế nào.

Thôi thôi tại sao cô đến Bắc Kinh lại còn nghĩ đến hắn chứ, Đinh Dật hất đầu một cái........cô bắt đầu đi chơi!

Lý Bối Bối không thay đổi nhiều, ít nhất Đinh Dật còn có thể nhận ra cô ấy, mấy năm qua thỉnh thoảng họ vẫn gọi điện thoại hay viết thư cho nhau.

Lý Bối Bối thấy Kiến Quân nắm tay một cô gái xinh đẹp về nhà, cô gái kia còn vui mừng chạy thẳng về phía mình, không nhịn được sững sờ cùng sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng: “Đinh Dật? Thật sự là bạn sao? Hoàn toàn không giống như trước.”

Khó trách Lý Bối Bối giật mình có nét mặt như vậy, Đinh Dật vô cùng hài lòng, hiện tại cô cao hơn Lý Bối Bối một chút cũng không mập hơn, xem ra chênh lệch không lớn lắm. Vào giờ phút này, cô mới cảm nhận được lớn lên vui như thế nào, không còn là một cô bé mà là “cô gái”, nghe hay như thế nào.

Sau khi thi trung học Lý Bối Bối theo gia đình đi nước ngoài du lịch, cuối cùng chọn đi Nhật Bản sau đó về cùng anh họ la học sinh trao đổi ở đây, sau khi quay về đưa theo túi lớn túi nhỏ không ít quà tặng. Lý Bối Bối lấy công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn mua ở Disney Tokyo đưa cho Đinh Dật, thịnh tình khó từ chối, Đinh Dật cười khanh khách nhận lấy, lại thầm nghĩ sao cô ấy không mua kiếm nhật cho cô.

Kiếm nhật không có nhưng giặc oa có một con, sau đó Lý Bối Bối đưa cô đi gặp anh họ Nhụy Hoa Tĩnh cùng bạn học kiêm bạn tốt của anh là Điền Anh Hùng.

Hai người đều là thanh niên rất anh tuấn nhưng không biết tại sao Đinh Dật nhìn thấy bọn họ cảm thấy rất buồn cười. Ngụy Hoa Tĩnh lười biếng, so với trong trí tưởng tưởng của Đinh Dật không khác lắm, Điền Anh Hùng mặt luôn im lặng đứng nghiêm trang ở cửa giống như có thể có chiến tranh bất cứ lúc nào.

Hai người hoàn toàn khác biệt như vậy sao có thể trở thành bạn thna6? Đinh Dật cảm thấy rất buồn cười. Từ nhỏ đã tiếp thu cách mạng giáo dục, là học sinh giỏi, lịch sử Nam Kinh nghe nhiều nên thuộc vì vậy Đinh Dật đối với bọn họ không có ấn tượng tốt, thật ra trao đổi học sinh sao nhất thiêt phải đi Nhật Bản chứ? Ngay lúc đó cô chưa biết che giấu cảm xúc, cô lạnh lùng nhìn bọn họ.

Lý Bối Bối thu xếp đi chơi rất nhiệt tình, Đinh Dật không ngờ nhìn bộ dáng mềm mại đáng yêu của cô lại am hiểu rất nhiều về các môn thể thao, tennis, bơi lội thậm chí trượt băng, không gì không biết. Làm người đứng đầu nhiều năm như vậy, Đinh Dật sao lại yếu thế như vậy chứ, không còn để ý tới công tử Nhật Bản, cô muốn có điều kiện tiến lên, cô không có điều kiện cũng muốn tiến lên.

Dù sao anh Kiến Quốc cũng bận việc, đưa cô đi mua quần áo và dụng cụ liền không đưa cô đi chơi được, Đinh Dật đành phải một mình một ngựa đi cùng bọn họ.

Những môn khác không nói chỉ có trượt băng làm cô rất mệt. Tới hôm nay Đinh Dật mới phát hiện ra bản thân rất kém cỏi, cô không thể tin, lại không thể ngăn mình ngã một lần nữa.

Lý Bối Bối không nỡ nhìn đi qua đỡ cô nhưng Đinh Dật làm ra vẻ anh hùng, Lý Bối Bối sao có thể là đối thủ của cô, sau đó hai phút hai người liền ngã xuống.

Quần áo mùa hè mỏng manh, mặc dù mang giáp bảo hộ khuỷa tay cùng với đầu gối, nhưng ngã như vậy cũng không tốt, Lý Bối Bối thương lượng với hai người kia quay về, lúc tổ chức đi chơi cô rất nhiệt tình nhưng chơi không bao lâu liền không hăng hái, Điền Anh Hùng cùng Ngụy Hoa Tĩnh cũng không phản đối.

Đinh Dật cố gắng chơi thêm chút nữa, nếu hôm nay không học được, té nhiều như vậy Đinh Dật sẽ không làm chuyện buôn bán không có lời.

Lần này cô rất sáng suốt đề nghị một người con trai đeo giúp cô vì cô không đành lòng nhìn Lý Bối Bối ngã cùng cô.

Chỉ là lòng tự ái dân tộc nhất thời không thể quên, giữa hai người, cô lựa chọn Ngụy Hoa Tĩnh giúp.

Xem ra Ngụy Hoa Tĩnh rất miễn cưỡng, mặc dù kỹ thuật trượt băng khá tốt, anh ta lời ít ý nhiều nói cho cô kỹ thuật mấu chốt, rồi từ từ kéo tay cô trượt đi.

Trừ Thẩm Trường Đông, Đinh Dật rất ít khi tiếp xúc với với những người khác phái, giờ phút này bị Ngụy Hoa Tĩnh xa lạ nắm tay, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm. Bàn tay Ngụy Hoa Tĩnh hơi lạnh, hết sức có lạnh, còn hơi thô ráp, thô ráp? Tại sao một cậu ấm như hắn bàn tay thô ráp?

Một chút không chú ý, không khống chế được hai chân, đang muốn nhắm mắt chuẩn bị té đau chợt phát hiện bên hông căng thẳng, cô bị người con trai ôm vào ngực.

Cơ thể người con trai không mềm mại bằng cô, cách một lớp áo mỏng có thể biết được nhiệt độ cơ thể đối phương, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hài ước của Ngụy Hoa Tĩnh, nổi giận vội vàng giãy giụa, trực giác nói cho cô biết là hắn đang cười nhạo cô.

“Đừng cử động, cô thật nặng, cử động nữa hai người sẽ cùng ngã, đừng ích kỷ như vậy được không.”

Thà chết chứ không chịu nhục! Hắn ta lại còn châm chọc cô mập, bây giờ cô mập chỗ nào chứ? Đinh Dật bị chọc giận làm việc gì cũng chưa bao giờ suy tính hậu quả, cô chợt rời khỏi ngực hắn, lại cố gắng thoát khỏi tay phải của hắn, cô quên rằng bây giờ chân cô cũng không vững.

Kết quả chính là hai chân cùng ngã, tốc độ nhanh đến nỗi không dừng lại được.

Cô không cảm thấy đau đớn, phía dưới giống như có một cái đệm, còn có chút ấm áp. Ấm áp? Đinh Dật vội vàng quay đầu nhìn lại, người giữ cánh tay cho cô ngồi chính là Ngụy Hoa Tĩnh.

Đinh Dật cảm thấy bây giờ cô nằm trên người hắn ta thật không đứng đắn nhưng căn bản chân cô không đứng nổi, Ngụy Hoa Tĩnh ngã hai lần rên rỉ, cô nghĩ cởi giày trượt ra mới đứng được.Mới cởi giày trượt đứng dậy, Điền Anh Hùng cùng Lý Bối Bối cũng đã chạy tới, bọn họ lập tức kéo Ngụy Hoa Tĩnh đang nằm dưới đất đứng dậy.

Ngụy Hoa Tĩnh bị sức nặng của hai người đè xuống, khuỷa tay còn chạm đất trước, giờ phút này bị thương không nhẹ, đau đớn không nhịn được trách Đinh Dật: “Chưa từng thấy ai cứng đầu như cô bé, bảo cô đừng cử động cô lại cử động, ngã rất vui sao?”

Đinh Dật phát hiện cô hoàn toàn không thấy ngại, ngược lại Ngụy Hoa Tĩnh bị thương, tự biết đuối lý không dám phản bác nữa, chỉ oán thầm trong lòng: “Ai nói anh cười nhạo tôi, nói tôi là đứa bé, chẳng lẽ anh lớn lắm sao?” Từ Lý Bối Bối cô biết, hắn lớn hơn bọn cô có hai tuổi.

Mọi người cùng nhau đưa Ngụy Hoa Tĩnh đến bệnh viện kiểm tra,chụp X-quang cánh tay, phát hiện không có gãy xương nhưng xương sụn bầm tím cũng cần phải nghỉ ngơi.

Ngụy Hoa Tĩnh cảm giác cánh tay hắn ta bây giờ treo trước ngực cực kỳ ngu xuẩn còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng sinh hoạt, nhìn người đứng bên cạnh không có tim không có phổi đang bàn bạc với Lý Bối Bối nên đi đâu chơi, không nhịn được phát hỏa: “Đinh Dật, rót cho tôi ly nước.”

Đinh Dật quay đầu lại nhìn hắn ta do dự một chút, đứng dậy rót nước bưng lại cho hắn ta. Ngụy Hoa Tĩnh đưa cánh tay không bị thương ra nhận lấy chuẩn bị đưa vào miệng, còn chưa kịp uống đã vội đẩy ra để trên bàn: “Cô xem nước nóng như vậy làm sao tôi có thể uống chứ?”

Đôi môi Đinh Dật giật giật muốn nói điều gì cuối cùng nhịn xuống, rót nước đá bưng qua cho hắn.

Ngụy Hoa Tĩnh uống một ngụm vẫn chưa hài lòng: “Không phải nước nóng thì là nước đa, cô không thể lấy nước ấm bình thường sao?”

Đinh Dật không thể nhịn được nữa, ba mẹ cô cũng chưa từng soi mói cô như vậy, hắn ta bắt nạt cô! Xem như hắn ta vì cô mà bị thương, cô cũng không nói hắn a phải làm vậy, cô té nhiều như vậy cũng không xảy ra vấn đề gì, hắn ta lại yếu ớt giống như thủy tinh vậy.

Bây giờ nhìn hắn ta trên phương diện là bệnh nhân, Đinh Dật tạm thời ngăn cơn giận chỉ nói: “Anh pha nước nóng cùng với nước đá không phải thành nước ấm sao?” Cuối cùng vẫn nhịn không được chọc hắn một câu: “Phương pháp xử lí đơn giản như vậy cũng không nghĩ được, ánh xác định cánh tay bị thương thôi chứ, đầu óc không có vấn đề gì chứ?”

Điền Anh Hùng không lên tiếng chợt mở miệng: “Nhiệt độ nước lạnh cùng nước nóng đều cần tiêu hao năng lượng, đem nước nóng cùng nước lạnh hòa chung để có được nước ấm bình thường là tiêu hao gấp đôi năng lượng, Đinh Dật cô thật là lãng phí.” Anh ta nói tiếng phổ thông rất chuẩn, vô cùng lưu loát.

Đáng chết giặc oa bây giờ mới lộ diện, lần đâu tiên phát biểu ý kiến chính là phản bác cô, Đinh Dật cực kỳ giận dữ, không lựa lời nói: “Chúng ta đất rộng của nhiều nên có thể lãng phí, chỉ có quốc gia các anh nhỏ bé mới tính toán, không phóng khoáng!”

Không ngờ căn bản Điền Anh Hùng không để ý tới cô, quay đầu lại nói với Ngụy Hoa Tĩnh: “Ngụy, mình nghe nói giáo dục trong nước càng ngày càng tạo ra các nữ sinh cường bạo nam sinh, con gái phổ biến hơn con trai ưu tú rất nhiều, bạn và em gái đều là người xuất sắc nhưng mình thật sự không thấy ở cô bé này có phẩm chất ưu tú nào, xem ra con trai ở đất nước bạn càn không thể so sánh với Nhật Bản của mình.”

Đinh Dật không kịp phản ứng với những lời này, Ngụy Hoa Tĩnh đã mở miệng trước: “Bạn Điền nói sai rồi, đầu tiên bạn nói Trung Quốc đào tạo ta con gái cường bạo con trai cũng không đúng hoàn toàn. Mình thừa nhận hiện tại trong trường tiểu học, cán bộ lớp đa số do nữ sinh làm, nam sinh hoạt bát hiếu động cũng không nghe lời như vậy, không chiếm được sự tin tưởng, thiếu cơ hội rèn luyện, mà nam sinh nghe lời sẽ phải đè nén ở phương diện khác. Nhật Bản chủ trương phân biệt nam nữ, chủ trương bồi dưỡng tính cạnh tranh công kích của con trai, vì quân dân bồi dưỡng người ưu tú để nối nghiệp, đây là điều mình học được ở hai nước.”

Điền Anh Hùng cũng gật đầu, Ngụy Hoa Tĩnh tiếp tục nói: “Bạn đã từng nói Trung Quốc hai mươi năm sau thiếu hụt quân dân ưu tú bởi vì con trai cũng trở nên khéo léo mềm yếu. Nhưng bạn cũng không nên quên rằng bây giờ không phải thời kỳ chiến tranh, thậm chí cũng không phải là thòi đại chiến trường anh chết tôi sống, chúng ta đều tìm cách để phát triển kinh tế, tình hình kinh tế quyết định tất cả. Tạm thời bất luận Nhật Bản có phải hay không phải bồi dưỡng tư tưởng chủ nghĩa quân phiệt cho đời sau thi cũng sẽ gặp phải sự phản đối. Chỉ cần đưa hai đứa bé ra so sánh thì con trai dũng mãnh chiến đầu của nước bạn chưa chắc đã chiến thắng con trai nhu nhược nghe lời của nước mình. Bởi vì quân đội ngày nay để ý đến trí tuệ để chiến thắng là phục tùng là nhân tính hóa, mình không cho là các bạn ngầm cho phép người giàu bắt nạt người yếu là giáo dục hợp lý, ở trong sân trường người giàu bắt nạt người yếu sẽ bị lan truyền ra ngoài nhưng hơn nữa người yếu từ nhỏ đã bị bắt bạt sẽ lưu lại ám ảnh trong lòng, sau khi trưởng thành tâm lý sẽ xảy ra biến cố, nếu như dân số của một quốc gia đạt tới một tỷ lệ không bình thường, mình không cho rằng điều đó có lợi đối với sự ổn định và hòa bìn lâu dài của nước nhà”

Đinh Dật nghe những lời này không nhịn được vỗ tay, cùng chung mối thù nên cô bỏ qua hiềm khích lúc trước với Ngụy Hoa Tĩnh, nghe rất hứng thú, không nhịn được nói tiếp: “Cứ xem đúng như những gì anh nói, bây giờ Trung Quốc là con gái cường bạo con trai, vậy thì đó là chuyện xấu sao? Anh chưa từng nghe một vị danh nhân đã nói sao? Giáo dục thành công một người con trai chỉ là nuôi dưỡng được một cơ thể ưu tú, giáo dục thành công một người con gái lại có thể bồi dưỡng được một gia đình ưu tú trong tương lai, có ưu điểm và nhược điểm đúng không?”

Điền Anh Hùng sau khi nghe Ngụy Hoa Tĩnh nói liền suy tư sau đó nghe Đinh Dật nói chuyện không nhịn được đáp lại: “Cô chỉ cô gái ưu tú là nói cô sao?” Giọng điệu thong thả, không có ý châm chọc nhưng lời này nói với kẻ ngu cũng biết là anh ta đang mỉa mai, chỉ là vẫn xem như lịch sự mà thôi.

Đinh Dật đã bắt đầu thấy hối hận tại sao lúc đầu cô lại luống cuống, nếu không cô sẽ vô sỉ hỏi ngược một câu: “Chẳng lẽ tôi không ưu tú sao?” Nhưng cô cũng biết hôm nay nhất định là mất mặt, ai bảo cô thiếu kiên nhẫn chứ. Thể diện mất sạch, Đinh Dật ngẩng mặt nói: “Dĩ nhiên tôi không phải là cô gái ưu tú, tính tình của tôi quái đản, không được dạy dỗ tốt(mẹ, con xin lỗi vì phỉ báng mẹ), ở Trung Quốc tùy tiện chọn một cô gái so sánh với tôi cũng sẽ hơn tôi nhưng tôi cũng hiểu đạo nghĩa là khách đứng trên địa bàn của một quốc gia không nên đánh giá đạo lý người ta không tốt.”

Nhìn Điền Anh Hùng có chút biến sắc nhưng lưng vẫn thẳng tắp, cô nói tiếp: “Đất nước các bạn chủ trương bồi dưỡng con trai công kích, chắc hẳn anh rất tự tin với bản lĩnh của bản thân, như vậy đi chúng ta tìm thời gian thích hợp, con bé vô dụng nhất Trung Quốc là tôi so tài với anh là quân dân ưu tú trong tương lai của Nhật Bản.”