Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 10




M thân mến,

Vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào của ngài bằng tiếng Anh, em nghĩ không chừng ngài sẽ trả lời thư bằng những ngôn ngữ khác thay thế. Cảnh báo trước, sẽ có (chắc có lỗi sai) tiếng Latin sắp tới đây.

Écrivez, s’il vous plaît

Placet scribes

Bitte schreiben Sie

Scrivimi, per favore

Ysgrifennwch, os gwelwch yn dda

Xin thú thật, em đã nhờ một chị phụ bếp là dân xứ Wales giúp đỡ câu cuối, nhưng cảm xúc ẩn ý trong đó vẫn còn nguyên.

Làm ơn hồi âm đi mà - P

Trang viên Needham, tháng Chín, 1816

***

Không hồi âm (bằng bất cứ ngôn ngữ nào).

Là người đồng sở hữu sòng bạc xa xỉ bậc nhất nước Anh, Bourne không lạ gì những cám dỗ. Anh là chuyên gia gây tội lỗi. Anh quen biết mật thiết với thói trụy lạc. Anh biết rõ về khả năng kéo căng của lớp vài nỉ dày màu xanh ngọc lục bảo chạy khắp một chiếc bàn chơi bi-a, anh hiểu rõ cách trái tim đập nhanh và mạnh trước tiếng kêu lóc cóc của quân xúc xắc ở trò hazard trong lòng bàn tay ai đó, anh biết rõ vách đứng mà một người chơi chệnh choạng trên bờ vực ấy khi đang chờ duy nhất một lá bài, để kiếm được hoặc đánh mất, cả một gia tài.

Nhưng trong cuộc đời mình chưa có lúc nào mà anh lại cảm thấy bị quyến rũ dữ dội như lúc này đây - tiếng gọi mời đến vòng xoay tội lỗi và xấu xa vang lên văng cẳng khi anh quan sát cô vợ mới cưới đầy trong sáng của mình lăn lộn trên tấm ga giường bằng da lông thú, trong chiếc áo đầm ngủ rộng thùng thình bằng vải lanh.

Cơn thèm muốn chạy vọt qua anh, quá nhiều và mãnh liệt. Anh đấu tranh cố giữ mình không vươn tay xuống để xé toạc áo ngủ của cô làm hai, lột trần cô trước mắt anh, tay anh và miệng anh trong quãng thời gian còn lại của đêm nay.

Để khẳng định quyền sở hữu cô.

Cơn bực tức vẫn còn nấn ná, giờ lại được hòa lẫn đầy cuồng nhiệt với nỗi ham muốn khi cô chớp chớp mắt nhìn anh, chầm chậm và lờ đờ dưới ánh nên lập lòe. Dấu hiệu của nụ cười cô dành tặng khiến anh chỉ muốn cởi phăng quần áo và leo lên giường với cô, chà xát tấm ga giường da lông thú khắp làn da tinh khôi ấy, và chỉ cho cô thấy chính xác sự sa đọa có thể tuyệt vời như thế nào.

Cô lại chớp mắt, và anh căng người ra, chiếc quần được cắt may khéo léo bỗng chốc trở nên quá bó. “Micheal”, cô thỏ thẻ, dấu hiệu đầy hài lòng trong giọng nói, khi phát hiện ra anh, khiến mọi việc tệ hơn nữa. “Đáng lẽ anh không nên ở đây chứ.”

Ấy thế mà anh lại ở đây, như một con cáo phóng nhanh vào chuồng gà. “Em đang mong đợi ai khác à?” Lời nói thật khó nghe và cay nghiệt, ẩn chứa một ý nghĩa mà cô sẽ chẳng thể hiểu. “Đây vẫn là phòng ngủ của tôi phải không?”

Cô mỉm cười. “Anh cứ nói đùa. Dĩ nhiên là phải rồi.”

“Vậy thì vì sao tôi sẽ không ở đây?”

Câu hỏi dường như làm cô lo ngại. Cô nhăn mũi. “Đáng lý ra anh nên ở chung với nữ thần của mình mới đúng.” Cô nhắm mắt và lúc lắc rúc vào tấm lông thú cùng một tiếng ngân nho nhỏ khoái trá.

“Nữ thần của tôi.”

“Ừm. Alice nói cho em biết anh không ngủ ở đây.” Cô ráng sức ngồi dậy, miếng da lông thú và cái giường phủ đầy lông vũ làm cô khó cử động, còn Micheal nhìn mép chiếc áo ngủ của cô trượt xuống bầu ngực trần gợi cảm và tuyệt đẹp. “Anh lúc nào cũng im thin thít hết, Micheal. Anh đang tìm cách dọa dẫm em hả?”

Anh ép giọng mình trở nên điềm tĩnh. “Tôi dọa dẫm em sao?”

“Thỉnh thoảng. Nhưng không phải lúc này.”

Cô bò về phía anh, quỳ trên giường trước mặt anh, một đầu gối đang kéo miếng vải căng ra, và Bourne thấy mình đang cầu mong cái áo ngủ của cô sẽ tụt xuống chút nữa... thêm nửa phân thôi. Vừa đủ để lộ ra một nhũ hoa hoàn hảo của cô.

Anh tống ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Anh là người đàn ông ba mươi tuổi, chứ không phải cậu bé mười hai. Anh đã nhìn thấy rất nhiều bộ ngực trong suốt thời niên thiếu. Anh không cần phải ham muốn người vợ đang đong đưa trước mắt, và ra sức thử độ bền của chiếc áo ngủ đồng thời thử thách sự minh mẫn của mình.

Thực ra, anh quay về không phải vì bộc phát cơn thèm khát. Anh về do nóng giận. Giận cô vì suýt nữa đã kết hôn với Tommy. Vì cô không kể cho anh biết sự thật.

Cô cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Và anh đỡ lấy eo cô. “Em rất xin lỗi vì mình không hoàn hảo.”

Hiện giờ, thứ duy nhất không hoàn hảo ở cô là việc cô vẫn còn mặc đồ.

“Điều gì khiến em nói thế?”

“Hôm nay chúng ta đã kết hôn”, cô nói. “Hay có lẽ anh quên bẵng đi rồi?”

“Tôi nhớ.” Cô đang làm anh không thể nào quên được điều đó.

“Thật à? Bởi vì anh đã bỏ rơi em.”

“Tôi cũng nhớ cả việc đó.” Anh đã trở về, sẵn sàng hoàn tất đêm tân hôn. Sẵn sàng khẳng định cô là của anh và loại trừ bất cứ ngờ vực nào về cuộc hôn nhân của họ, về chuyện Falconwell là của anh.

Về chuyện cô là của anh. Của anh, chứ không phải của Tommy.

“Các cô dâu không trông chờ việc bị bỏ rơi ngay đêm tân hôn của họ, Micheal.” Anh không đáp, và cô tiếp tục lấn tới một cách trơ lì, đưa hai bàn tay lên cánh tay anh, giữ chặt anh qua hàng lớp quần áo. “Tụi em không thích thế. Đặc biệt khi mấy anh bỏ qua buổi tối với tụi em vì buổi tối với... người đẹp có mái tóc đen nhánh của các anh.”

Cô đang nói những điều khó hiểu. “Ai cơ?”

Cô vung vẩy một bàn tay. “Bọn họ luôn có mái tóc đen nhánh, những người chiếm được...”

“Ai chiếm được cái gì?”

Cô tiếp tục. “... Tóc cô ta có đen nhánh hay không cũng chẳng quan trọng, thật đó. Sự tồn tại của cô ta mới thực sự quan trọng. Và em không thích thế.”

“Tôi hiểu rồi”, anh nói. Cô tưởng anh đã ở bên một người đàn bà khác? Có lẽ nếu anh ở cùng với người đàn bà nào khác, anh sẽ không ở đây và muốn cô nhiều đến thế.

“Em không nghĩ anh thực sự hiểu.” Cô ngập ngừng, quan sát anh kỹ càng. “Anh đang cười nhạo em à?”

“Không.” Ít ra anh biết đó là câu trả lời đích xác.

“Em sẽ nói cho anh biết thêm về những điều khác mà các cô dâu không thích trong đêm tân hôn của họ nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

“Tụi em không thích ngồi ở nhà. Một mình.”

“Tôi cho rằng điều đó cũng đồng nghĩa với việc không thích bị bỏ rơi.”

Cô nheo mắt lại và hạ tay xuống, đung đưa lùi lại, đủ để anh siết chặt nắm tay của mình và giữ chắc cô, để cảm nhận hơi ấm dịu nhẹ của cô bên dưới lớp váy áo, nó nhắc anh nhớ lại rằng cô vừa khít với bàn tay anh... khớp với miệng anh... với phần còn lại của anh. “Anh giễu em.”

“Tôi thề là không.”

“Tụi em cũng không thích bị giễu cợt.”

Anh phải nắm được quyền kiểm soát trước khi trở nên mất trí. “Penelope.”

Cô cười. “Em thích cách anh gọi tên em.”

Anh mặc kệ lời nói và sự tán tỉnh ngoài ý muốn ẩn giấu trong đó. Cô không biết mình đang làm gì. “Tại sao em không ở trên giường của mình?”

Cô nghiêng đầu, xem xét kỹ câu hỏi. “Chúng ta đã kết hôn vì hết thảy mọi lý do sai lầm. Hay là, mọi lý do chính đáng... nếu anh đang tìm kiếm một cuộc hôn nhân vụ lợi. Nhưng, dẫu theo kiểu nào đi nữa, chúng ta đều không kết hôn vì đam mê. Ý em là, hãy nghĩ mà xem. Anh không hẳn đã làm tổn hại em ở Falconwell.”

Ký ức về giây phút cô quằn quại áp sát anh, ấn mình lên áp sát vào bàn tay và miệng anh, chợt ùa về. Cảm giác khi chạm vào cô. Khi nếm hương vị từ cô. “Tôi khá chắc chắn là có.”

Cô lắc đầu. “Không hề. Anh đã không làm vậy. Em đủ hiểu biết để nắm được cách thức quy trình, anh biết mà.”

Anh muốn nghiên cứu cách thức hiểu biết đó. Hết sức thấu đáo và toàn diện. “Tôi hiểu rồi.”

“Em biết là còn... hơn thế nữa.”

Còn rất nhiều thứ nữa. Cực kỳ nhiều thứ mà anh muốn chỉ cho cô thấy. Nhiều đến nỗi anh đã định chỉ cho cô từ lúc còn đang trên đường về nhà. Nhưng... “Em đã uống rượu?”

“Chỉ chút xíu thôi.” Cô thở dài, nhìn qua vai anh vào trong khoảng tối của căn phòng phía xa xa. “Micheal, anh đã hứa cho em một chuyến phiêu lưu.”

“Đúng vậy.”

“Một chuyến phiêu lưu ban đêm.”

Những ngón tay anh giữ chặt lấy eo cô, kéo cô lại gần. Hoặc có thể cô chỉ đang đung đưa về hướng ấy. Dù là kiểu gì đi nữa, anh cũng không ngăn hành động đó. “Tôi đã hứa sẽ dẫn em tham quan một vòng câu lạc bộ của tôi.”

Cô lắc đầu. “Em không muốn điều đó tối nay. Không muốn nữa.”

Cô có đôi mắt xanh biếc xinh đẹp nhất. Môt người đàn ông có thể chìm đắm say sưa trong đôi mắt ấy. “Em muốn thay bằng điều gì?”

“Chúng mình đã kết hôn ngày hôm nay.”

Phải. Đúng thế.

“Em là vợ anh.”

Anh vuốt hai tay trên lưng cô tới khi các ngón tay trượt sâu vào những lọn tóc ánh vàng, ôm lấy đầu cô và nghiêng một góc độ chính xác, hết sức cẩn thận, để có thể khẳng định quyền sở hữu cô và nhắc cô nhớ anh là chồng cô.

Anh, chứ không phải ai khác.

Anh nghiêng người tới trước, quét môi mình dọc theo môi cô, dịu dàng và chòng ghẹo.

Penelope thở dài và ép lại gần hơn, nhưng anh dứt ra, từ chối để cô chiếm quyền kiểm soát. Cô đã lấy anh. Cô đã cho anh cơ hội phục hồi lại danh tiếng và đất đai của mình. Và tối nay, anh không muốn gì hơn ngoài việc trao tặng cô quyền tiếp cận một thế giới đầy lạc thú, như một lời cảm ơn.

“Penelope.”

Đôi mắt cô lờ đờ mở ra. “Vâng?”

“Em đã uống tới cỡ nào vậy?”

Cô lắc đầu. “Em đâu có xỉn. Hình như em uống vừa đủ lượng để có can đảm hỏi xin điều em muốn.”

Vậy là cô đã uống quá nhiều. Anh biết chứ, ngay lúc lời nói của cô phóng nỗi ham muốn đâm xuyên qua anh, “Thế bé cưng muốn gì nào?”.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Em muốn đêm tân hôn của mình.”

Vô cùng dễ hiểu, vô cùng thẳng thắn. Cực hấp dẫn đến không cưỡng lại được. Anh cuốn lấy môi cô lần nữa dù biết rằng không nên, và hôn cô như thể họ có toàn bộ thời gian rảnh rang trên thế gian, như thể anh không mong mỏi gì hơn ngoài trở thành một phần của cô. Được ở bên trong cô. Được biến cô thành của mình. Anh mút lấy bờ môi dưới căng mọng của cô giữa hai hàm răng, dùng lưỡi liếm và vuốt ve cho tới khi cô rên rỉ trong cổ họng vì khoái cảm.

Anh buông miệng cô ra, hôn dọc khắp má cô, thầm thì, “Gọi tên tôi đi”.

“Micheal”, cô nói không chút lưỡng lự, từ ngữ rung rung nơi tai anh, bắn một mũi tên hoan lạc xuyên thẳng qua anh.

“Không. Bourne.” Miệng anh ngậm lấy một dái tai và nhay nhay nó trước khi buông cô ra và nói, “Nói đi”.

“Bourne”, cô chuyển động, áp sát vào anh, đòi hỏi thêm nữa,”Xin anh đấy”.

“Sẽ không thể trở lại như trước sau chuyện này đâu”, anh cam đoan, môi anh áp trên thái dương cô, đôi bàn tay thưởng thức nét mềm mại của cô một cách say sưa.

Đôi mắt xanh của cô mở ra, ánh lên nét kinh ngạc trong đêm đen, và cô thì thầm, “Sao anh lại nghĩ em muốn mọi chuyện quay về như cũ?”

Anh bất động trước câu hỏi cùng cử chỉ bối rối chân thật trong lời nói của cô. Đó là rượu đang nói. Không thể tưởng tượng nổi cô lại chẳng nhận ra anh tuyệt đối không hề giống những quý ông đã từng ve vãn cô trước đây.

“Tôi không phải người em định lấy.” Anh nên đối chất với cô về Tommy. Nhưng anh không muốn tên một người đàn ông khác được thốt ra trong hoàn cảnh này. Trong chốn này.

Cô đang sớm làm anh trở nên yếu đuối.

Cô cười nhạt và có vẻ đượm buồn. “Dù gì thì anh cũng là người cô đã lấy. Em biết anh không quan tâm đến em, Micheal. Em biết anh chỉ cưới em vì Falconwell mà thôi. Nhưng cũng quá trễ để nghĩ lại rồi, đúng không? Chúng ta đã kết hôn. Và em muốn có một đêm tân hôn. Em nghĩ, mình xứng đáng có nó sau bao năm. Xin anh. Nếu anh không cảm thấy quá phiền hà.”

Đôi bàn tay anh di chuyển đến cổ áo ngủ của cô, và, bằng một cú giật cực mạnh, anh xé toạc y phục làm hai. Cô đột ngột hít vào thành tiếng trước hành động đó, mắt mở to. “Anh làm hỏng nó rồi.” Bourne rên lên trước vẻ kinh ngạc trong lời nói. Trước niềm lạc thú ở đó.

Anh muốn làm hỏng chiếc áo ấy nhiều hơn.

Anh tuột chiếc đầm ngủ dọc theo cánh tay Penelope cho đến khi nó rơi xuống quanh đầu gối cô, để cơ thể trần trụi của cô hiện ra trắng nhạt dưới ánh nến. Ánh nến quá mờ. Anh muốn nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô... muốn quan sát mạch đập thật nhanh của cô trước sự đụng chạm của anh, cách cô run nhẹ khi anh vuốt ve phần giữa hai đùi, cách cô siết chặt quanh anh khi anh đi vào cô.

Khi anh khẳng định quyền sở hữu cô.

Bourne nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống tấm da lông thú, nhức nhối trước tiếng thở dài của cô khi lưng cô cọ xát vào miếng da lông chồn mềm mượt, khi cô phát hiện ra cơn lạc thú tuyệt đối vào khoảnh khắc làn da áp sát vào tấm ga giường bằng lông thú. Anh cúi xuống, chiếm lấy miệng cô cho tới lúc bàn tay cô vấn vít trong tóc anh, và nâng người ép sát lấy anh. Chỉ khi đó anh mới dứt môi mình ra khỏi môi cô và thì thầm, “Tôi sắp làm tình với em trên tấm lông thú này. Em sắp cảm nhận được nó khắp từng phân trên cơ thể mình. Và khoái cảm tôi trao cho em sẽ lớn hơn những gì em từng mơ. Em sẽ thét tên của tôi khi lên đến đỉnh điểm”.

Kế đó anh rời khỏi cô, cởi bỏ quần áo, cẩn thận xếp chúng thành một chồng gọn gàng trên chiếc ghế gần đó, trước khi quay trở lại giường và thấy cô đã che phủ mình, một tay đặt ngang bộ ngực, tay kia che khuất nơi riêng tư nhất. Anh nằm nghiêng xuống cạnh cô, chống một tay dưới đầu, tay kia mơn trớn chỗ phồng mềm mại ở đùi cô, lên trên đường cong ngay hông cô, qua khắp phần bụng tròn trịa của cô. Đôi mắt cô nhắm nghiền, đột ngột thở gấp hơn và khàn đục, Bourne không thể chịu nổi nữa. Anh cúi xuống, liếm lấy phần cong cong ở một bên tai cô, cắn yêu vào dái tai trước khi yêu cầu cô, “Đừng bao giờ giấu mình khỏi tôi”.

Cô lắc lắc đầu, đôi mắt xanh mở to. “Em không thể. Em không thể chỉ... nằm đây. Trần trụi.”

Anh lại cắn nhẹ dái tai cô. “Tôi có nói gì về việc chỉ nằm đó đâu, bé yêu.” Anh nâng bàn tay đang che ngực của cô và đút một ngón vào miệng mình, liếm phần đầu ngón tay ấy đầy khéo léo trước khi dịu dàng cọ nó giữa hai hàm răng.

“Ô...” Cô thở dài, chăm chú nhìn vào môi anh. “Anh rất giỏi việc đó.”

Anh từ từ rút ngón tay ra rồi cúi xuống hôn cô, nụ hôn dài và gợi cảm. “Tôi không chỉ giỏi mỗi việc đó đâu.”

Mí mắt cô rung rung trước lời hứa hẹn đầy nhục cảm, và cô nói, đầy êm ái, “Em cho là anh đã luyện tập nhiều hơn em.”

Trong lúc này, thì chuyện anh đã luyện tập cùng với những người đàn bà khác không còn quan trọng nữa. Tất cả những gì anh muốn khám phá là Penelope. Muốn là người chỉ cho cô thấy khoái cảm. Muốn là người dạy cô nhận lấy nó cho riêng mình. Anh thầm thì, “Cho tôi thấy nơi em muốn tôi”.

Cô đỏ mặt, nhắm mắt lại và lắc đầu. “Em không thể.”

Anh đưa ngón tay cô trở lại miệng mình, mút thật dịu dàng đến khi đôi mắt xanh mở ra, tìm thấy anh, sáng ngời như những vì tinh tú tuyệt sắc dưới ánh nến. Cô nhìn cử động của môi anh, và khoảnh khắc này thật mãnh liệt, anh nghĩ mình có thể đắm chìm vào lúc ấy ngay lập tức. “Chỉ cho tôi thấy. Hãy nói. ‘Làm ơn đi, Bourne’, và cho tôi thấy.”

Và rồi đôi mắt cô ánh lên niềm can đảm, anh vô cùng thích thú khi quan sát ngón tay mình âu yếm say đắm quét dọc xuống bầu ngực, xoay tròn phần đỉnh đã săn lại, căng ra. Anh quẹt một mu bàn tay dọc theo môi mình trong lúc theo dõi hành động ấy. Cô quyến rũ anh hơn cả kỳ vọng.

“Làm ơn...” Giọng cô nhỏ dần.

Anh ngẩng đầu lên. “Làm ơn, ai nào?”

“Làm ơn đi, Bourne.” Và anh muốn tưởng thưởng cho cô vì đã gọi tên anh - tên của anh chứ không phải ai khác. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô trong khi ngón tay cô di chuyển sang bầu ngực bên kia, và cô thốt lên tiếng “Phải...” kéo dài, rung rung.

Bàn tay anh vuốt ve khắp bụng cô, xuống thấp hơn, rồi thấp hơn nữa trước khi bỏ ra và cắn nhẹ vào làn da mềm mại dưới bầu ngực cô. “Đừng dừng lại lúc này chứ cưng.”

Penelope không dừng, ngón tay cô lang thang qua vùng da mềm mại chỗ vùng bụng mình, rồi xuống nơi huy hoàng giữa hai chân. Anh nhìn theo, khuyến khích cô bằng lời chỉ dẫn thầm thì trong khi cô tự thám hiểm bản thân, kiểm tra ý thức của mình, kỹ năng của mình, cho tới lúc anh tưởng mình có thể chết nếu không được ở trong cô.

Bourne áp một nụ hôn dài, nấn ná trên vùng bụng phập phồng, rồi đến cổ tay vươn dài của cô. Chính hơi thở ngắt quãng trước sự đụng chạm của anh đã là một phần thưởng rồi. Anh thì thầm trên da cô. “Em thấy ở đây thế nào?” Một ngón tay trượt qua mu bàn tay cô, nán lại tại các khớp ngón tay. Khi cô không đáp, anh ngước lên nhìn vào ánh mắt cô, thấy được vẻ ngượng ngùng trong đó.

Cô lắc đầu, lời nói hầu như không thể nghe được. “Em không thể.”

Anh tham gia cùng các ngón tay cô trong luồng nhiệt mượt mà, và nói, “Tôi có thể”. Anh ấn một ngón vào trong cô, cuộn xoắn vào sâu, và cô hít vào thành tiếng trước cảm giác kích thích đầy khuấy động ấy. “Em đã sẵn sàng cho tôi, cưng à. Cho tôi. Không phải cho ai khác.”

“Micheal”, cô thỏ thẻ tên thánh của anh, và cơn khoái cảm vào khoảnh khắc đó gần như không thể nào chịu đựng được. Với một nụ cười bẽn lẽn, ngập ngừng, cô dang rộng đùi và sẵn lòng đón nhận anh với một niềm tin đến độ anh không thể kìm nén nổi. Anh chuyển động áp sát cô, cọ vào vùng mượt như nhung trên cơ thể cô và do dự ở đó. Tì sức nặng lên cánh tay, anh nhìn xuống gương mặt cô, nơi có sự pha trộn giữa vẻ thanh thoát, khoái lạc và hoang mang. Anh không thể ngăn mình hôn cô, lưỡi anh mân mê lưỡi cô một cách uyển chuyển trước khi dứt ra. Đó là việc khó khăn nhất anh từng làm, tạm ngừng ở ngay vách đứng của tình thế mà anh biết sẽ là một khoảnh khắc đáng ghi nhớ... Anh từ từ cọ sát lấy cô đầy từ tốn, nhẹ nhàng.

Anh nghĩ mình có thể chết vì niềm lạc thú đó.

Đôi mắt cô nhẹ nhàng khép lại, và anh thì thầm, “Mở mắt ra nào. Hãy nhìn anh. Anh muốn em nhìn thấy anh”. Khi cô làm điều đó, anh đung đưa đi vào cô một cách êm ái, dịu dàng nhất có thể. Cô hít không khí vào trong một hơi thở ngắn, cơn đau tràn ngập ánh mắt. Anh dừng lại, không muốn làm đau cô. Anh cúi xuống, hôn cô một lần, nồng nàn say đắm, để giành lại sự chú ý của cô. “Em không sao chứ?”

Cô mỉm cười, và anh nhận ra cô đang căng thẳng. “Em ổn mà!”

Anh lắc đầu, không thể nhịn được cười. “Nói dối.” Anh đưa tay xuống nơi đầy tuyệt diệu của cô đang bao quanh mình, ngắm nghía đôi mắt cô khép hờ vì khoái cảm. Anh tiếp tục động tác đó khi trượt vào trong cô, chầm chậm và sâu hơn, cho tới lúc cô ôm trọn lấy anh.

Anh đông cứng người, tha thiết muốn được chuyển động trong cô. “Giờ thì sao?” Cô hít một hơi thật dài, và anh chìm vào sâu hơn, làm cả hai đều ngạc nhiên. Anh tựa trán mình lên trán cô. “Hãy nói tôi nghe là mọi chuyện ổn thỏa. Nói cho tôi biết rằng tôi có thể cử động.”

Cô vợ bé nhỏ ngây thơ của anh lùa những ngón tay vào trong phần tóc ở gáy anh và thỏ thẻ, “Làm ơn đi, Micheal”.

Thế là anh không thể cưỡng lại lời nài xin nho nhỏ ấy. Anh đoạt lấy đôi môi cô bằng một nụ hôn mạnh mẽ tuyệt vời, một tiếng gầm gừ từ cuộn sâu bên trong khi anh cẩn thận chuyển động, từ từ rút ra cho đến lúc gần như rời khỏi cô, rồi lại đung đưa trở lại bên trong một cách nhẹ nhàng, lặp lại hết lần này đến lần khác.

“Micheal”, cô thì thầm, và anh nhìn vào ánh mắt cô, lo sợ rằng mình có thể đang làm đau cô. Anh bất động.

Penelope uốn cong lưng. “Đừng dừng lại. Đừng ngừng chuyển động. Anh ở ngay...” Đôi mắt cô từ từ nhắm lại, và cô rên lên vì khoái cảm khi anh chìm vào trong cô bằng một cú thúc bất chợt. Anh tưởng chừng mình có thể mất kiểm soát trước âm thanh rên rỉ đó, thật nhỏ nhẹ và dễ chịu, ở sâu trong cổ họng, nhưng anh không dừng lại.

Cô lắc đầu, đôi bàn tay lướt dọc qua vai anh và chạy xuống lưng, cuối cùng dừng lại ở mông anh, tóm chặt lấy chúng cùng nhịp độ với những chuyển động của anh, cùng với sự vuốt ve từ ngón cái của anh. “Micheal!”

Nó cũng đang xảy đến với anh nữa.

Anh chưa từng suy nghĩ nhiều về việc căn thời gian giải phóng của mình cùng lúc với người bạn tình. Anh chưa từng muốn chia sẻ trải nghiệm ấy. Nhưng, đột ngột, trong tâm trí anh chỉ có thể nghĩ đến chuyện cùng gặp gỡ và tiếp tục với Penelope ở đó, ở ngưỡng khoái cảm, và để nó đâm sầm xuống cả hai. “Hãy đợi tôi”, anh vừa thì thầm bên tai cô vừa thúc mạnh vào cô. “Đừng đến đó mà không có tôi.”

“Em không thể đợi. Em không thể dừng được!” Cô chuyển động dữ dội quanh anh, bòn rút anh bằng một nhịp chớp nhoáng, choáng váng. Tên anh trên môi cô khiến anh rơi vào trạng thái vô thức, ngã nhào qua ngưỡng và đạt cực đỉnh đáng kinh ngạc, ngoài sức tưởng tượng, không thể sánh với bất cứ cảm giác gì anh từng kinh qua.

Anh ngã gục xuống người cô, hơi thở bùng nổ thành rất nhiều tiếng thở gấp gáp, nặng nề trong khi vùi mặt vào hõm cổ cô, để cơn khoái lạc phi thường xâm nhập và thấm đẫm vào anh theo từng đợt sóng, chẳng giống bất kỳ thứ gì anh từng cảm thấy trước đây.

Nhiều phút trôi qua. Lo sợ rằng trọng lượng của mình sẽ đè bẹp Penelope, Bourne lăn người khỏi cô, lướt một tay dọc bên sườn cô, và kéo cô vào sát mình, chưa sẵn sàng để buông cô ra.

Chúa ơi. Đây là cuộc mây mưa tuyệt vời nhất mà anh từng nếm trải.

Nó đã làm anh thay đổi nhận thức và tâm trạng.

Chuyện đó còn tuyệt hơn những gì anh từng mơ.

Và ý nghĩ về một trải nghiệm như thế diễn ra cùng với Penelope lại lan truyền một nỗi khiếp sợ lạnh lùng qua anh.

Người phụ nữ này. Cuộc hôn nhân này. Buổi tối hôm nay.

Nó không có nghĩa lý gì hết.

Nó không thể có nghĩa lý gì hết.

Cô là phương tiện cứu cánh. Con đường dẫn tới công cuộc trả thù của anh.

Cô chỉ có thể là như thế.

Trong suốt cuộc đời, Bourne từng phá hủy mọi thứ giá trị mà mình nắm giữ.

Khi Penelope nhận ra điều đó... nhận ra rằng anh hoàn toàn thuộc hạng người gây thất vọng, cô sẽ cảm ơn anh vì đã không để cô đến quá gần. Cô sẽ biết ơn anh vì đã giải thoát cho cô đến một thế giới yên ổn, bình dị, nơi cô có hết thảy những thứ mình muốn... và không phải lo nghĩ gì về anh cả.

Anh không xứng đáng có cô ấy.

Lời nói của Tommy vang vọng trong suy nghĩ của anh - những từ ngữ đã khiến anh trở về nhà, về với vợ anh, để chứng tỏ vị trí của anh trong cuộc sống của cô. Để chứng minh rằng cô thuộc về anh. Rằng anh có thể làm chủ thân xác cô theo cách mà không người đàn ông nào khác làm được.

Nhưng chính anh mới là người bị khống chế.

“Micheal”, cô thầm thì ngay sát ngực anh, tên anh như một điều hứa hẹn lần lữa trên môi trong khi một bàn tay cô mơn trớn thân hình anh. Sự đụng chạm gợi tình kéo dài ấy bắn một đợt sóng khoái cảm khác xuyên qua anh, theo sát quá gần phía sau là cơn ham muốn khi cô thỏ thẻ, giọng nhỏ nhẹ, ngái ngủ và đầy khiêu gợi, “Chuyện đó thật tuyệt diệu”.

Anh muốn nói cho cô biết đừng có trở nên quá thoải mái trên giường của anh.

Đừng trở nên quá thoải mái trong cuộc sống của anh.

Anh định nói cho cô biết tối nay chỉ là một phương tiện để đạt cứu cánh thôi.

Rằng hôn nhân của họ sẽ không bao giờ như cô mong muốn đâu.

Nhưng cô đã ngủ thiếp mất rồi.

M thân mến.

Em nhận thấy có lẽ ngài không muốn hồi âm những lá thư của em, nhưng dẫu sao em vẫn định gửi chúng đi. Một năm, hai, hay mười năm - em sẽ không bao giờ muốn ngài nghĩ rằng em đã quên ngài. Ngài sẽ không tin vào điều đó, đúng không?

Tuần sau là sinh nhật ngài rồi. Đáng lẽ em sẽ thêu một chiếc khăn tay cho ngài, nhưng ngài biết việc thêu thùa và em không hợp nhau lắm.

Vẫn nhớ - P

Trang viên Needham, tháng Giêng, 1817

***

Không hồi âm

Sáng hôm sau, Penelope bước vào phòng dùng điểm tâm, hy vọng được nhìn thấy người chồng mới cưới của mình - người đã thay đổi mọi thứ chỉ trong một ngày rực rỡ và một đêm huy hoàng, người đã khiến cô nhận ra rằng biết đâu hôn nhân của họ có thể tiến triển thành điều gì đó hơn thế nữa. Rằng biết đâu sự kết đôi vì tình yêu giả tạo của họ có thể ít giả tạo hơn và ... ái chà... vì tình yêu nhiều hơn.

Bởi vì chắc chắn không có gì tuyệt đỉnh như cảm giác anh mang tới cho cô trên giường của mình tối hôm trước. Việc cô thức dậy khi không được bao bọc trong tấm da lông sa đọa, mà là trong tấm ga giường bằng lanh trắng tinh được giặt sạch bong và ủi ép phẳng lì ở phòng ngủ mà cô đã được chỉ định cũng chẳng quan trọng lắm.

Thật ra, Penelope thấy khá cảm động vì chắc anh đã mang cô tới đó trong đêm mà không đánh thức cô. Rõ ràng anh là một người chồng tử tế, chu đáo, thương yêu trìu mến, còn cuộc hôn nhân bắt đầu là một tình huống trớ trêu tai hại dường như sẽ được dành riêng cho rất nhiều thứ hơn thế nữa.

Cô hy vọng anh sẽ cùng cô ngồi xuống ghế tại chiếc bàn dài đáng yêu trong phòng ăn sáng được trang bị đủ đồ đạc xa hoa, lộng lẫy, tự hỏi liệu anh có còn thích dùng xúc xích vào bữa sáng hay không, như hồi anh còn nhỏ.

Cô hy vọng anh sẽ cùng cô nhận lấy đĩa trứng và bánh mỳ nướng (không có xúc xích trong tầm mắt) từ tay cậu hầu trẻ, người vừa va hai gót giày vào nhau trong một bộ dạng khá phô trương trước khi quay lại vị trí của mình ở góc phòng.

Cô hy vọng anh sẽ cùng cô nhấm nháp món bánh mỳ nướng.

Trong lúc cô hớp từng ngụm trà đang nhanh chóng nguội dần.

Trong lúc cô đưa mắt nhìn đăm đăm vào tờ báo đã được gấp lại một cách hoàn hảo và đặt vào bên trái chỗ trống ở tận phía đầu bên kia chiếc bàn sớm-trở-nên-quá-dài.

Và, sau một tiếng dài chờ đợi, Penelope thôi không hy vọng nữa.

Anh không đến.

Cô vẫn một mình.

Bất chợt, cô nhanh chóng nhận thức rõ về người hầu giữ cửa ở góc phòng. Công việc của cậu ta là vừa phải biết chủ nhân của mình có thể cần gì, vừa phải làm ra vẻ hoàn toàn tảng lờ cô ấy. Và Penelope cảm thấy nét ửng đỏ hằn rõ trên gò má.

Vì, chắc chắn, cậu hầu trẻ này đang nghĩ về những điều làm cô cực kỳ xấu hổ.

Cô liếc cậu ta một cái.

Cậu ta không phải đang nhìn cô.

Nhưng nhất định là cậu ta đang nghĩ.

Micheal không đến.

Penelope ngu ngốc, ngu ngốc.

Tất nhiên anh ta không tới rồi.

Những sự kiện của buổi tối hôm trước đối với anh chẳng có gì thần tiên hết. Chúng chỉ là những việc thiết yếu. Anh ta đã chính thức lấy cô làm vợ. Và rồi, như bất cứ người chồng tốt nào, anh ta để mặc cho cô tự lo liệu, muốn làm gì thì làm.

Đơn độc.

Penelope nhìn chằm chằm vào cái đĩa trống trơn của mình, phần lòng đỏ màu vàng tươi của quả trứng mà cô ăn rất vui vẻ đã đông lại trên mặt đĩa, tự dán chặt mình một cách kệch cỡm vào món đồ sứ.

Đây là ngày bận rộn đầu tiên trong đời với tư cách là một phụ nữ có chồng, và cô đang ăn sáng một mình. Thật mỉa mai làm sao khi cô vẫn luôn xem chuyện ăn sáng với người chồng chẳng hiểu cô nhiều lắm là một hành động quả thực lẻ loi. Nhưng giờ đây, cô sẽ sẵn lòng dùng bữa sáng với chồng mình hơn là một mình bơ vơ, dưới đôi mắt cảnh giác của cậu chàng giữ cửa quá trẻ đang cố hết sức để không nhìn cô.

Bởi vì dường như cô đang khao khát có được một người chồng muốn mình vì những lý do hơn cả những điều thường được yêu cầu ở một người vợ. Nhưng cô nhận ra mình đã kết hôn với một người thậm chí còn không muốn cô vì những điều bình thường đó.

Có lẽ cô đã làm sai việc gì đó tối qua.

Nét ửng đỏ đã lan đến tận mang tai, và cô cảm thấy đôi tai mình bỏng rát, có vẻ nó đã trở nên đỏ như hoa hồng khi cô ráng nghĩ xem mình đã làm gì sai, đêm tân hôn của mình lẽ ra đã diễn ra theo cách khác như thế nào.

Nhưng mỗi lần cố nghĩ, Penelope lại nhớ ra cậu hầu trẻ tuổi, hiện đang đỏ mặt, đứng trong góc, không biết phải nói gì với bà chủ, chắc hẳn đang cầu mong cô kết thúc bữa điểm tâm và rời khỏi phòng.

Cô phải ra khỏi căn phòng này.

Cô đứng dậy khỏi bàn trong điệu bộ duyên dáng được trông đợi ở một nữ hầu tước, và vô cùng mong muốn mặc kệ tình trạng ngượng ngập để đi về phía cánh cửa. Ơn trời, cậu hầu giữ cửa không nhìn vào mắt Penelope khi cô băng qua căn phòng với tốc độ mà chỉ có thể được miêu tả là càng-giống-chạy-càng-tốt-mà-vẫn-ra-dáng-quý-phái-vì-các-quý-cô-không-chạy.

Nhưng cửa mở ra trước khi Penelope kịp tới nơi, và Bà Worth bước vào, khiến cô không còn cách nào khác đành phải đột ngột đứng lại, các lớp váy của chiếc áo đầm vàng thường ngày, có tác dụng làm cho duyên dáng hơn là giữ ấm trước tiết trời tháng Giêng giá lạnh, kêu sột soạt quanh chân.

Nữ quản gia trẻ trung rạng ngời dừng bước tại ngưỡng cửa căn phòng, không để lộ bất kỳ xúc cảm nào khi khẽ nhún gối cúi chào nhanh, và nói, “Buổi sáng tốt lành, thưa phu nhân”.

Penelope kìm lại thôi thúc muốn làm điệu bộ y chang, thay vào đó cô siết chặt hai bàn tay lại phía trước, và nói, “Chúc buổi sáng tốt lành, Bà Worth”.

Những câu nói lịch sự đã ở sau họ, hai người phụ nữ nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu trước khi nữ quản gia lên tiếng, “Ngài Bourne yêu cầu tôi báo cho phu nhân biết rằng hai người sẽ dùng bữa tại Dinh thự Tottenham vào thứ Tư.”

Ba ngày nữa.

“Ồ.” Anh chàng Micheal đó đã chuyển một tin nhắn đơn giản như thế cho cô thông qua một người hầu, khiến cô vỡ lẽ ra rằng, mình rõ ràng đã quá dại dột khi hiểu lầm về các sự kiện tối hôm trước. Nếu anh không thể có thời gian rảnh để nói với vợ mình về cuộc hẹn ăn tối thì quả thực anh cũng chẳng quan tâm gì nhiều đến cô ấy cả.

Cô hít vào một hơi thật sâu, buộc nỗi thất vọng biến đi.

“Ngài ấy còn yêu cầu tôi nhắc nhở phu nhân rằng bữa tối đó sẽ là buổi tiệc đầu tiên hai người tham dự với tư cách là vợ chồng.”

Khỏi cần phải xua nỗi thất vọng tan biến, bởi hầu như ngay lập tức nó đã được thay thế bởi cơn điên tiết. Sự chú ý của Penelope vụt hướng sang người nữ quản gia. Trong thoáng chốc, cô thắc mắc có phải chính Bà Worth là người xem xét việc quyết định đưa ra một lời tuyên bố rõ rành rành như thế là thích hợp, như thể cô thuộc loại đần độn và không thể nhớ những sự kiện của ngày hôm qua. Như thể bằng cách nào đó, cô chắc đã quên việc họ vẫn chưa được giới thiệu với toàn xã hội thượng lưu.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt đang nhìn xuống của Bà Worth, Penelope hoàn toàn chắc chắn về danh tính của nguồn gốc gây ra nỗi bực dọc trong tình thế này. Chính là chồng cô, người dường như hiếm khi tin tưởng vào năng lực của cô trong việc phúc đáp những lời mời dùng bữa tối hoặc hiểu biết về tầm quan trọng của những lời mời đó.

Không cần suy nghĩ gì thêm, cô nhướng một bên mày, nhìn vào mắt nữ quản gia, và nói, “Thật là một lời nhắc nhở hay ho. Ta đã không nhận ra mình mới kết hôn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ và, trong suốt khoảng thời gian đó, ta chưa rời khỏi nhà. May mắn ghê vì ta có một ông chồng vô cùng sẵn lòng nhắc nhở ta những việc đơn giản nhỏ nhặt, phải không nào?”. Bà Worth giương mắt trước vẻ mỉa mai từ từ rỉ ra trong lời nói của Penelope, nhưng không đáp lại. “Thật đáng tiếc vì anh ta không thể tự thân mà đi nhắc nhở ta vào bữa sáng. Anh ta có ở nhà không?”

Bà Worth ngập ngừng trước khi trả lời, “Không, thưa phu nhân. Ngài ấy đã không về nhà từ lúc cô trở về từ Surrey”.

Đương nhiên điều đó không đúng. Nhưng nó giúp cô biết được đêm qua Micheal đã về muộn và rời đi ngay sau cuộc mây mưa ngắn ngủi của họ.

Dĩ nhiên là vậy rồi.

Cơn giận dữ của Penelope bùng cháy mãnh liệt hơn.

Anh ta về nhà để hoàn thành nghĩa vụ đêm tân hôn rồi lại đi ngay lần nữa, gần như ngay tức thì.

Chuyện này sắp gắn chặt với cuộc đời cô. Đến và đi theo ý thích bất chợt của anh ta, vâng lời anh ta, tham dự các bữa tối khi giấy mời có nhắc đến cô, và đứng ngoài đơn độc khi giấy mời không kèm theo tên cô.

Đúng là thảm họa.

Cô bắt gặp ánh mắt của Bà Worth, để ý thấy vẻ cám cảnh trong đó. Ghét cay ghét đắng điều ấy.

Penelope căm hận anh vì đã khiến cô cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Vì khiến cô cảm thấy cực kỳ bất hạnh. Vì khiến cô cảm thấy cực kỳ thiếu vắng... rất nhiều.

Nhưng đây là hôn nhân của cô. Đây là lựa chọn của cô. Ngay cả khi nó là sự lựa chọn của anh ta, thì có một phần nhỏ trong cô từng muốn điều đó. Từng tin rằng biết đâu sẽ còn nhiều thứ hơn thế nữa.

Penelope ngốc nghếch.

Penelope ngốc nghếch, đáng thương.

Duỗi thẳng vai, cô nói, “Chị có thể báo với chồng ta là ta sẽ gặp anh ta vào thứ Tư. Dùng bữa tối ở Dinh thự Tottenham”.