Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1101: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau




Đường Lệ Phượng cười nói:

- Có niềm tin là tốt rồi, đối tượng này phải kiên trì bền bỉ đấy. Hôm nay tôi lấy nước thay rượu mời cậu một ly, chúc cậu tâm nghĩ sự thành mã đáo thành công!

Đỗ Long giơ lon nước lên uống một ngụm cười nói:

- Nhận được lời nói tốt lành của chị, em nhất định sẽ thành công.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- An ninh trật tự xã hội chuyển biến tốt đẹp đúng là tin tức tốt đẹp đối với tất cả mọi người. Có gì cần giúp đỡ cứ tới tìm tôi, con người, bảo đảm xã hội, du lịch, vệ sinh, nhân khẩu và kế hoạch hóa gia đình… Nếu là trị an chuyển biến tốt đẹp, công việc của tôi cũng tốt hơn nhiều. Đúng rồi, Đỗ Long, cậu với nữ chủ tịch tập đoàn Long Hân Lâm Nhã Hân quan hệ thế nào đấy?

Đỗ Long nói:

- Quan hệ không tệ ạ, chị tìm cô ấy có việc à? Mấy hôm trước cô ấy mới đi Bắc Kinh.

Đường Lệ Phượng nói:

- Vậy cậu có biết khi nào cô ấy trở về không?

Đỗ Long cười nói:

- Khoảng mười ngày hoặc nửa tháng cô ấy về, chị cũng hợp tác với cô ấy vài năm rồi, sao quan hệ không thấy tốt hơn mấy vậy.

Đường Lệ Phượng nói:

- Tôi cũng không biết, cảm giác, cảm thấy cô ấy có chút lạnh nhạt đối với tôi, hay là cậu chờ cô ấy về giúp tôi hẹn gặp cô ấy nhé.

Đỗ Long nhanh nhảu trả lời, sau đó hắn nghiêng đầu vẻ mặt suy tư, sau đó chợt nói:

- Em hiểu rồi…

Đường Lệ Phượng hỏi:

- Cậu hiểu cái gì?

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Không có gì ạ, chỉ là em hỏi một cỗ hương vị dấm gạo chua …

Đường Lệ Phượng giận:

- Cậu nói gì bậy bạ, có quỷ mới ăn dấm chua bọn họ… Nhớ kỹ nhé, khi Lâm Nhã Hân trở về, cậu giúp tôi gặp cô ấy, đừng quên đấy.

Đỗ Long nói:

- Không thành vấn đề, chị tìm cô ấy làm gì? Muốn đầu tư sao?

Đường Lệ Phượng nói:

- Đúng vậy, bây giờ cô ấy làm du lịch ở xã Mãnh Tú nổi tiếng như vậy. Hàng năm nộp cho thành phố Thụy Bảo hơn hai tỷ nhân dân tệ. Bây giờ tôi được điều đến quản lý du lịch, đương nhiên hy vọng cô ấy tái đầu tư, khiến tôi cũng được lợi.

Đỗ Long nói:

- Để em nói với cô ấy, nếu có hạng mục đầu tư em nghĩ cô ấy sẽ đầu tư.

Đường Lệ Phượng nói:

- Vậy nhân dịp này tôi cũng nên đến chỗ nào đó tốt một chút, xem có gì có thể khai thác tài nguyên du lịch.

Tài nguyên du lịch thành phố Lỗ Tây có hạn, cải cách mở cửa nhiều năm như vậy thành phố Lỗ Tây cũng chủ yếu là đầu mối giao thông then chốt với trung tâm chính trị châu Đức Hồng. Đường Lệ Phượng muốn khai thác tiềm lực du lịch của thành phố Lỗ Tây, thật khó khăn không nhỏ.

Đỗ Long rất muốn giúp cô ấy, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra cách gì tốt hơn, trong lòng lại nhớ đến việc khác. Nói chuyện hàn huyên với Đường Lệ Phượng vài câu sau đó từ biệt.

Không lâu sau khi rời khỏi thành ủy, Đỗ Long bí mật gặp Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình. Đỗ Long xuất ra máy tính bảng, tìm ra tài liệu Triệu Hiểu Phượng và Lý Dũng Hạo, đưa cho hai cô xem hỏi:

- Nhận ra hai người này không?

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Anh Long, bọn họ là ai ạ?

Đỗ Long nói:

- Tôi còn tưởng bọn họ và các cô đến từ cùng một chỗ, xem ra phán đoán của tôi có chút chênh lệch … Cái này kì lạ thật, tên hãm hại anh ba của tôi rốt cuộc có lai lịch như nào?

Âu Dương Đình dù sao cũng là đội trị an đấy, cô ngẫm nghĩ một chút nói:

- Anh Long, anh nói là sự việc phát sinh buổi chiều ở công viên Lỗ Tây chính là vụ án kia sao? Nghe nói hung thủ là cảnh sát thành phố Thụy Bảo.

Đỗ Long nói:

- Đúng, chính là vụ án mạng đó, anh ba của tôi là bị hãm hại, tôi phải rửa oan cho anh ấy, đầu tiên cần điều tra rõ lai lịch của hai người nam nữ kia.

Âu Dương Đình nói:

- Anh Long, chuyện này giao cho bọn em đi.

Đỗ Long nói:

- Các cô định điều tra như thế nào? Cô gái kia rất giảo hoạt, ngay cả tôi lúc đó cũng không có cách nào.

Phó Hồng Tuyết nghi ngờ nói:

- Anh, không phải anh có thể… Cái kia sao?

Đỗ Long đánh vài cái vào mông và đầu gối Phó Hồng Tuyết nói:

- Cô dám nghi ngờ bản tôn không có phương pháp tối ưu? Bây giờ tôi lệnh cho các cô đêm nay phải đi bắt cóc Triệu Hiểu Phượng tống tiền, tìm một chỗ không người… Ha ha…

Âu Dương Đình cung kính đáp:

- Vâng, sư huynh.

Phó Hồng Tuyết lại ôm mông nhất thời không thoát được thân, Đỗ Long nắm hai bầu ngực cô mấy cái, sau đó vỗ mông Phó Hồng Tuyết nói:

- Đi thôi, chú ý an toàn, Triệu Hiểu Phượng ở tại…

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đi vào khu gần nhà Triệu Hiểu Phượng, đeo mặt nạ vào, tránh người đi đường. Hai người nhanh chóng lẻn vào khu dân ở, đi vào trước cửa nhà Triệu Hiểu Phượng.

Âu Dương Đình thuần thục sử dụng đồ nghề mở cửa chính nhà Triệu Hiểu Phượng, vừa định đi vào, trong cửa đột nhiên đèn bật sáng, một phụ nữ lạnh lùng giơ súng nhắm ngay vào các cô.

Chị ta giơ súng nhắm ngay Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình nói:

- Đừng nhúc nhích, có muốn lấy thân thử súng không.

Phó Hồng Tuyết nhanh chóng phản ứng dùng thân thể ở phía trước bên cạnh. Âu Dương Đình dáng người nhỏ nhắn xoay người chạy theo sau lưng Phó Hồng Tuyết sang một bên phản kích lại. Nhưng ánh sáng lóe lên trước mặt, trong hành lang đã xuất hiện một đôi nam nữ áo đen từ lúc nào. Trong tay y cũng cầm một khẩu súng, họng phía trên trang bị hồng ngoại, chiếu một điểm nhỏ vào chính vị trí lông mi Phó Hồng Tuyết.

Âu Dương Đình thân thả cứng đờ, bị tên kia dùng súng làm cho đứng tựa lưng vào Phó Hồng Tuyết.

- Giơ tay lên, đi vào!

Tên kia từ hiên thấp giọng quát.

Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết đành phải tiến vào trong phòng. Tên kia sau khi đi vào tiện tay đóng cửa lại, bỏ hai súng xuống, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau tiếng đóng cửa vang lên, trong lòng hai người đều nhẹ nhàng kêu lên, phiền phức rồi.

- Tại sao hai cô đến đây?

Tên kia đứng ở cửa kinh ngạc nói.

Người phụ nữ trong phòng kia cũng không phải Triệu Hiểu Phượng, cô cũng còn rất trẻ, không quá hai lăm tuổi, cô đáp:

- Làm sao tôi biết được? Dù sao chắc chắn các cô có liên quan đến tên khốn kia… Các người lấy mặt nạ xuống, để xem bộ mặt thật của các cô xem, nếu không chúng ta sẽ nổ súng.

Âu Dương Đình cười lạnh nói:

- Đây là khu dân cư, các ngươi dám nổ súng các ngươi cũng không thể trốn thoát.

Người phụ nữ kia cười lạnh lấy ra từ phía sau cái ống hãm thanh bọc vào họng súng. Họng súng vẫn không rời mục tiêu, vì vậy Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cũng không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.

Gặp phải đối phương lấy ống hãm thanh ra rồi, Âu Dương Đình đành phải gỡ mặt nạ ném xuống đất, cô nhìn người phụ nữ kia nói:

- Nghe giọng nói của cô, cô không phải người Hoa?

Người phụ nữ kia cười lạnh nói:

- Cô nhiều lời quá đấy, không bằng hãy nói cho ta biết, các cô là ai đi.

Phó Hồng Tuyết cũng lấy mặt nạ ném xuống, cô kiêu ngạo nói:

- Ta là Miêu Nữ, cô ấy là Bạo Phong Nữ, cô không nhìn thấy sao? Chúng ta đều là sứ giả chính nghĩa, chuyên đến kết liễu loại xã hội đen các người đấy.

Người phụ nữ kia cười lạnh nói:

- Các cô xem phim hoạt hình nhiều quá rồi đấy, sứ giả chính nghĩa? Ta nhổ vào! Tiểu Lương, cậu nhìn kĩ bọn chúng, tôi đi lấy hai sợi dây, trói lại rồi từ từ hỏi.

Cừa phòng vốn đã khóa lại rồi không hiểu sao lại mở ra, một bóng người dáng vẻ mạnh mẽ từ phía sau nhằm vào tên trẻ tuổi đang mang súng, đối phương không kịp đề phòng, đã bị tay Đỗ Long lướt qua, súng trong tay y không hiểu sao đã bị Đỗ Long lấy được.