Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1171: Tuổi già chí chưa già




Đỗ Long cảm thấy trong giọng nói Phong Học Chí có gì đó, hắn nói với Phong Học Chí:

- Xem ra cậu rất quen thuộc với mọi chuyện trong thôn. Trong thôn có ai cùng tuổi với hai anh em họ Trương không?

Phong Học Chí lắc đầu nói:

- Nếu có thì sao họ lại để mấy đứa trẻ chịu ức hiếp chứ? Hoắc Đỗ Tư cũng không phải nhà giàu gì...

Đỗ Long nói:

- Tôi hiểu rồi, cậu có thể đưa tôi đến nhà họ Trương không?

Phong Học Chí nói:

- Phó cục trưởng, không phải là anh nghi ngờ hai già ba trẻ nhà họ Trương chứ? Bọn họ căn bản là không có năng lực bóp chết Hồng Thu Cúc và đánh chết Hoắc Đỗ Tư được.

Đỗ Long nói:

- Chỉ đi xem thôi mà, cậu không cần lo lắng vậy chứ?

Phong Học Chí nói:

- Đương nhiên là không lo lắng rồi, tuy nhiên anh đừng dọa hai người già và ba đứa nhỏ đấy...

Trưởng thôn nói:

- Tiểu phong, sao hôm nay cậu nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, mau dẫn Phó cục trưởng đi đi. Phó cục trưởng, tôi còn có việc phải làm, không giúp được cậu rồi. Tiểu Phong rất am hiểu việc trong thôn, có cậu ấy đi cùng Phọc cục là đủ rồi.

Sau khi trưởng thôn rời đi, Phong Học Chí đưa Đỗ Long đến Trương gia. Đúng như lời Phong Học Chí nói, Trương gia đúng là khó khăn. Tuy nhiên anh em họ Trương gia chết chưa được ba năm bọn họ xây căn nhà ba tầng vẫn còn khá mới đấy.

Tiến vào nhà họ Trương có thể cảm giác được sự quẫn bách của gia đình họ. Trong nhà còn chưa kịp trang hoàng, dây điện còn loằng ngoằng ở phòng khách. Sô pha, ghế, tủ, ti vi bày trong phòng khách đều cũ. Ngay cả ti vi cũng là loại ti vi 21 inch cũ, ở thành phố thì thứ này không biết đã bị đào thải bao lâu rồi.

Khi mấy người Đỗ Long đến, người cha già của hai anh em đang ngồi xem ti vi. Người bạn đời của ông vì đi lại không thuận tiện nên nằm trên giường nghỉ ngơi.

Bởi vì ông Trương làm nghề nông nên lưng đã sớm còng rồi, đầu gối cũng đau đến mức phải dùng gậy chống. Hoạt động cũng gặp khó khăn, tự đứng vững cũng đã khó chứ chưa nói đến việc giết người.

Phong Học Chí nói cho ông Trương lý do đến đây. Ông Trương nghe xong liền nóng nảy, ông ta tức giận nói:

- Tên Hoắc Đỗ Tư này bị chết là đáng đời, nếu tôi còn trẻ thì sẽ dùng một gậy đánh chết gã! Các vị nghi ngờ tôi đánh chết gã sao? Được, bắt tôi giam vào tù đi, tôi còn phải cảm ơn ấy chứ!

Đỗ Long an ủi vài câu, ông ta vẫn thở phì phì như trước. Đối với câu hỏi của Đỗ Long nếu không phải là không quan tâm thì sẽ là ngang ngạnh mà lờ đi. Ba đứa trẻ nhà họ Trương đều đang học bài. Đỗ Long thấy ảnh gia đình treo ở phòng khách. Trong ảnh có tất cả chín người, mọi người đều cười rất vui vẻ. Nhưng giờ nhà họ còn lại năm người, đứa trẻ lớn nhất trong ba đứa năm nay mới học lớp 10. Đứa bé trai duy nhất đang học tiểu học, một gia đình thế này không thể giết Hoắc Đỗ Tư được.

Ánh mắt Đỗ Long dừng lại trên ảnh gia đình một chút. Tuy bề ngoài hai anh em họ Trương không bắt mắt nhưng hai cố bé kia nhìn lại rất xinh xắn. Đặc biệt là cô bé lớn tuổi nhất chụp ảnh khi mới học cấp hai rất xinh đẹp, hơn nữa nụ cười ngọt ngào kia nhất định là làm say đổ không ít nam sinh.

Thẩm Băng Thanh huých Đỗ Long một cái. Đỗ Long hồi phục lại tinh thần, tức giận tạm biệt ông Trương. Ông Trương sa sầm mặt mày không để ý tới hắn. Khi Phong Học Chí nói với ông ta, trên mặt ông ta mới tươi cười một chút:

- Tiểu phong, cậu đi cẩn thận, tôi di đứng không tiện nên không tiễn nữa.

Sau khi rời khỏi nhà họ Trương Đỗ Long cười nói:

- Tiểu Phong, quan hệ của cậu với nhân dân cũng không tệ đấy.

Phong Học Chí đáp:

- Cũng coi như tạm được. Nếu đã lựa chọn đến nông thôn thì cần phải làm việc thực tế nhiều, cùng làm việc cùng ăn cơm với mọi người, dần dần sẽ trở lên quen thuộc thôi.

Đỗ Long cười nói:

- Nói rất hay, có thể chiêm nghiệm được điều này thì khẳng định sẽ có tiền đồ, tôi rất coi trọng cậu...

Phong Học Chí cười nói:

- Tôi chỉ làm tốt bổn phận của mình thôi. Phó cục trưởng mới là người có tiền đồ rộng lớn. Tuổi còn trẻ mà đã là lãnh đạo cấp Cục rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Được rồi, chúng ta không làm việc cùng nhau, cậu có nịnh bợ cũng vô dụng. Nói chuyện chính đi, tôi biết rằng cậu cũng có vài cách nhìn đối với chuyện này. Cậu cảm thấy trong thôn này ai là người muốn giết Hoắc Đỗ Tư và Hồng Thu Cúc?

Phong Học Chí nói:

- Tôi cũng không dám nói lung tung. Hoắc Đỗ Tư đắc tội với không ít người trong thôn nhưng cũng chưa đến mức muốn giết chết. Còn về phần Hồng Thu Cúc thì càng không ai muốn làm tổn thương cô ta. So với hai cô con dâu bỏ trốn nhà họ Trương thì thím Hồng là một người phụ nữ tốt.

Đỗ Long nói:

- Đúng vậy...Ngay cả cậu cũng không nghĩ ra ai muốn giết họ, vụ án này đúng là có chút phiền toái...

Phong Học Chí muốn nói gì rồi lại dừng lại. Đỗ Long rất nhạy bén, hắn nhìn thấy nói:

- Tiểu Phong, có phải cậu còn giấu tôi chuyện gì không? Mau nói đi, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu. Mạng người rất quan trọng chứ không phải trò đùa, biết bí mật mà không nói thì chính là phạm sai lầm rồi!

Phong Học Chí do dự một hồi mới nói:

- Phó cục trưởng, tôi chỉ cảm thấy việc đó...nhưng không có chứng cứ xác thực, nếu nói sai anh cũng đừng trách tôi...

Dưới sự cổ vũ thậm chí là uy hiếp của Đỗ Long, rốt cuộc Phong Học Chí ấp a ấp úng nói:

- Phó cục trưởng...Tôi thấy..Bố chồng Hồng Thu Cúc có vấn đề...tôi đã từng thấy ông ta cầm gậy đánh Hồng Thu Cúc...Liệu có phải...Liệu có phải ông Tăng nhìn thấy Hồng Thu Cúc và Hoắc Đỗ Tư ở bên nhau nên mới...

Đỗ Long quay đầu hỏi Thẩm Băng Thanh:

- Băng Thanh, bố chồng Hồng Thu Cúc có đủ sức giết người sau đó kéo đến đống cỏ giấu đi không?

Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một chút nói:

- Điều này..Dáng người ông Tăng rất cao lớn, thân thể cũng coi như cường tráng. Tuy nhiên có thể mang một người 70 cân kéo lên đống cỏ cao một mét...Điều này thật khó nói.

Phong Học Chí nói:

- Hay là...Phó cục trưởng đến nhà họ Tăng một chuyến?

Đỗ Long nhìn đồng hồ, nói:

- Được rồi, vậy thì đi thôi.

Mấy người Đỗ Long đi vào nhà họ Tăng thì thấy gia cảnh Tăng gia cũng khá nghèo nhưng trong nhà khá sạch sẽ, không kém bao nhiêu so với nhà họ Vương. Khi bọn họ tới, ông Tăng đang chẻ củi trong sân. Nhìn thấy bộ dạng ông ta cường tráng mặc áo khoác mồ hôi nhễ nhại vung búa lên, Đỗ Long cũng không dám nói rốt cuộc ông ta có khả năng giết người rồi giấu đi hay không?

- Sao lại đến nữa rồi?

Ông Tăng liếc mấy người Đỗ Long sau đó hét lớn một tiếng, một búa bổ xuống, chém khối gỗ lớn thành hai mảnh. Một búa này nếu bổ vào thân người thì có thể chịu nổi sao?

- Ông Tăng, hiện tại có một vài điểm mới nên cần tìm ông hỏi một chút.

Phong Học Chí cướp lời nói.

Ông Tăng buông búa, nói:

- Có điểm gì mới? Tìm được nghi phạm rồi à?

Đỗ Long cười nói:

- Ông Tăng, năm nay ông bao nhiêu tuổi? Cơ thể thật đúng là cường tráng, tôi thấy rất nhiều trẻ tuổi cũng không bằng được ông.

Ông Tăng liếc mặt nhìn bọn họ, ngạo nghễ nói:

- Đúng thế, nhớ năm đó tôi đi đánh nhau cũng ở tầm tuổi các cậu. Đội trưởng kêu tôi đi bắt sống quân địch mang về, tôi bắt được những hai tên! Người trẻ tuổi bây giờ có thể khênh chính cái bụng bia của mình cũng là không tệ rồi.

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Đúng vậy, chúng tôi đương nhiên không thể so sánh với ông Tăng được. Tôi nghe nói Hoắc Đỗ Tư đến đây vài lần đều bị ông đánh đuổi đi phải không? Một bàn tay của ông cũng có thể nhắc gã đi vài mét được không?

Ánh mặt ông Tăng ngưng tụ , ông ta lạnh giọng nói:

- Sao cơ? Các cậu hoài nghi tôi giết tên súc sinh đó sao? Nếu tôi muốn giết gã thì liệu gã có sống được đến hôm nay không?

Ánh mắt Đỗ Long lướt qua vườn nhà họ Tăng, đột nhiên dừng lại trên cái cuốc dựa vào tường...