Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1180: Men rạn




Lời nói này khiến cho ngay cả lão Từ cũng phải nhíu mày, ông thấy hơi khó hiểu đối với hành động giả ngây giả ngô của Đỗ Long, Đỗ Long là người do ông dẫn tới, nếu Đỗ Long gây tiếng xấu, thì thể diện của ông cũng rất khó coi.

Trên nét mặt của những người xung quanh quả nhiên lộ ra chút khinh thường,Vương Đại Pháo cười ha ha nói:

- Cậu Đỗ, cậu cũng biết đời Tống có ngũ đại danh diêu à? tuy nhiên không phải sắp xếp như cậu, mà là Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định, gốm Quân Diêu chỉ xếp thứ 4 thôi. Nhữ Diêu thì tôi không dám mơ tới, hết thảy tùy duyên thôi, nhưng đồ gốm của bốn đại danh diêu còn lại ít nhất tôi cũng phải thu thập một hai món chứ? Cái đĩa Quân Diêu này là món thứ 3, thêm hai món bảo bối của Ca Diêu nữa là đủ.

- Ồ...

Đỗ Long không hề có vẻ xấu hổ, nói:

- Thì ra là thế, xem ra đây là một món bảo bối, tôi có thể nhìn kỹ một chút để mở rộng tầm mắt được không?

Vương Đại Pháo cười nói:

- Tất nhiên có thể, tuy nhiên phải để lão Từ bọn họ xem xong đã, người trẻ tuổi như chúng ta phải tôn lão kính hiền mà.

Lão Từ không biết Đỗ Long muốn làm gì, ông cười nói:

- Tôi xem xong rồi, món đồ gốm rất đẹp.

Vương Đại Pháo nghe xong khá đắc ý, sưu tầm quan trọng ở chữ duyên , lão Từ tuy thân phận tôn quý, nhưng luận về sưu tầm thì không thể so bì với gã được.

Đỗ Long phát hiện ra điểm này, hắn chợt ngộ ra, Vương Đại Pháo có điểm hơi giống với Thạch Sùng đời Tống, địa vị chính trị không ra gì , hay dùng của cải điểm tô vẻ bề ngoài, chỉ có điều gã không lớn lối như Thạch Sùng, và cũng sống ở thời đại tốt hơn, tạm thời không có ai trị gã. Tuy nhiên từ tình hình lão Từ muốn để Đỗ Long giẫm xéo gã vài cú có thể thấy gã đã làm mất lòng rất nhiều người , cứ tiếp tục thế này thì ví dụ của Thạch Sùng đang ở ngay trước mắt.

Ý định của lão Từ đoán chừng là muốn nhắc nhở Vương Đại Pháo hoặc là cho gã bài học, để tránh cho gã tự rước lấy họa. Sau khi nghĩ thông suốt được điều này Đỗ Long nảy ra chủ ý mới.

Đợi sau khi mọi người tán tụng hoặc ghen tị mà lùi hết ra phía sau, Vương Đại Pháo cười nói:

- Cậu Đỗ, mọi người đều xem xong rồi, cậu ngắm cho kỹ đi, sau này nói không chừng gặp được người bán đồ gốm Quân Diêu cho cậu, thì cũng biết phân biệt so sánh.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn nhìn, hỏi:

- Ông chủ Vương, tôi có thể cầm lên để xem cái đáy của nó không?

Vương Đạt Đào cười nói:

- Thế thì cậu phải đeo găng tay vào, không phải ông anh làm khó dễ cậu, nhưng thứ này là bảo bối, ngay cả tôi cầm nó chiêm ngưỡng mà cũng phải đeo găng tay đấy...

Đỗ Long không có ý kiến, đeo găng tay dùng một lần mà Vương Đạt Đào đưa cho hắn, hắn cẩn thận nâng cái đĩa sứ ấy lên nhìn.

Vương Đạt Đào không phải mua đồ mù quáng, trước khi gã mua đồ đều mời chuyên gia xem qua, cho nên Đỗ Long tuy rằng nhìn ra được cái đĩa này là đĩa mới, nhưng vì nó được nhái theo rất khá, hơn nữa Đỗ Long chưa từng được thấy gốm Quân Diêu thật , cho nên nhất thời cũng không biết nên xuống tay chỉ ra thứ này là thật hay giả từ đâu.

Mặt sau của cái đĩa nhỏ này có vài chấm nhỏ ngay ngắn, đây là trong quá trình nung gốm lo đáy bị lún xuống nên dùng vật khác chống lên, sau khi nung xong thì để lại dấu vết, đây cũng là một trong nhưng đặc trưng của gốm Quân Diêu. Phần đáy đĩa có khắc một chữ "bát", có thể đại diện cho việc đây là đồ gốm thứ 8 trong số gốm nung cùng lúc, cũng có thể đại diện cho ý nghĩa gì khác. Con số dưới đáy gốm Quân Diêu rốt cục có ý nghĩa gì thì đến chuyên gia cũng đang tranh luận không ngớt, nhưng Đỗ Long khẳng định cao thủ chế tác ra món đồ dởm này chắc chắn là để hùa theo tâm lý tôn sùng hai con số được gọi là cát tường lục và bát, cho nên mới khắc chữ bát này.

Thứ này có thể lừa gạt được con mắt của các chuyên gia. Phôi, đáy thậm chí nước men, màu sắc, độ sáng bóng, vòng xoay của nó đều vô cùng hoàn mỹ, ít nhất chuyên gia nửa vời Đỗ Long này đúng là không thể nhìn ra được vấn đề gì cả, nhưng Đỗ Long dù biết vật này là giả, nhưng lại không cách nào tìm ra lỗi, nên làm thế nào bây giờ?

Đỗ Long cũng không khỏi có chút lo lắng, Vương Đại Pháo thấy hắn lật đi lật lại mãi một hồi, hơn nữa dường như có phần lơ đãng, gã lo hắn sơ ý lỡ tay đánh vỡ bảo bối, không khỏi nhắc nhở:

- Cậu Đỗ, cậu nhìn thấy được gì chưa?

Trước tình thế cấp bách, Đỗ Long đột nhiên nghĩ tới một đặc điểm có thể xuất hiện ở tất cả các đồ gốm mới. Hắn thử tập trung công lực vào hai tay, chậm rãi truyền vào trong cái đĩa trong tay, gần như ngay lúc ấy, một tiếng nứt giòn lảnh phát ra từ chiếc đĩa gốm trong tay Đỗ Long.

Tiếng nứt ấy mọi người nghe rất rõ , đây rõ ràng là tiếng men rạn.

Chính Đỗ Long cũng giật nảy mình, hắn vội vàng đặt lại cái đĩa gốm vào quầy trưng bày, nói:

- Đây là âm thanh gì thế? Không phải là nứt ra rồi chứ?

Vương Đại Pháo cười khan một tiếng, nói:

- Cái này... Hẳn là tiếng rạn men rồi, thật không ngờ, gốm Quân Diêu mấy trăm năm vẫn còn rạn men...

Lời còn chưa nói hết, cái gọi là "Quân sứ tiểu điệp" lại tiếp tục phát ra một tiếng baaang, mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, cho dù là gốm Ca Diêu vốn nổi tiếng nhờ men rạn cũng không có chuyện sau mấy trăm năm còn men rạn, thứ này lẽ nào là đồ mới?

Vương Đại Pháo sắc mặt trở nên tương đối khó coi, gã lắp bắp nói:

- Mọi người đều xem xong rồi, chúng ta tiếp tục đi xem những cái khác nhé.

Mọi người đang sắp sửa rời khỏi đó, thì cái đĩa gốm Quân Diêu ấy lại một lần nữa phát ra một tiếng baang, mọi người đều dừng lại, ánh mắt đổ dồn vào cái đĩa , tiếng vừa rồi phát ra quá lớn, không giống như tiếng men rạn, chẳng lẽ....

- B-AN-G...GG

Chiếc đĩa gốm Quân Diêu lại tiếp tục phát ra một tiếng thê thảm, sau đó cả cái đĩa nứt ra một vết nứt giống như một cái ngã ba từ giữa lan ra tận mép đĩa, nếu không có cái vòng kim đai kia siết chặt lấy, thì sớm đã vỡ làm ba mảnh rồi.

Vương Đạt Đào thấy tình cảnh này, trong đầu liền vang lên một tiếng ầm, cả người chết lịm, sau một lát gã sực tỉnh lại, quay đầu nhìn Đỗ Long, lớn tiếng hỏi:

- Cậu Đỗ, cậu đã làm cái gì rồi!

Đỗ Long nói:

- Mọi người đều nhìn thấy, tôi không có làm gì cả.

Lão Từ tuy cảm giác sự tình có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn ra mặt nói đỡ cho Đỗ Long:

- Vương Đại Pháo, ông đừng vội, làm rõ sự tình trước rồi hãy nói.

Vương Đạt Đào mặc dù đang sốt ruột, nhưng gã vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, gã khẽ gật đầu, nói:

- Đúng , tôi lo quá ... Cậu Đỗ, cậu không sợ hãi chứ?

Đỗ Long nói:

- Tôi không sao, ông chủVương, vừa rồi có phải là men rạn không? Tôi nghe nói đồ gốm mới mới có khả năng men rạn, thứ này chẳng phải của đời Tống sao? Tại sao còn men rạn hơn nữa còn rạn trầm trọng như vậy?

Có người có chút hả hê, nói:

- Có lẽ.... Thứ này không được lâu đời như thế đâu...

Vương Đạt Đào không có tâm trạng để ý ai là người đang nói, trong lòng gã cũng đang có suy nghĩ giống như vậy, gã thậm chí không dám đụng tới cái "quân sứ tiểu điệp" ấy, mà lấy điện thoại ra gọi người tới xem tình hình, sau đó vẻ mặt đau khổ nói với mọi người:

- Các vị, xảy ra chút việc ngoài ý muốn, mọi người cứ đi xem những món đồ sưu tầm khác của tôi đi.

Nói xong Vương Đạt Đạo đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn lão Từ, lão Từ nói:

- Vương Đại Pháo, mặc dù cậu Đỗ không phải chịu trách nhiệm gì cả, tuy nhiên đồ vật có vấn đề trong lúc cậu ta cầm lên xem, đợi lát nữa tra rõ ràng xong tôi sẽ có câu trả lời cho ông.

Vương Đạt Đào ngoài mặt khổ sở, nhưng trong lòng vui như mở cờ, lúc này gã ước gì giá vật này bị Đỗ Long không cẩn thận đánh rơi vỡ cho xong, nhờ miệng vàng lời ngọc của lão Từ, sau này gã nhất định sẽ có được nhiều cái lợi.