Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1232: Tìm hỏi người chết




Nữ phóng viên của thành phố Song Môn không thể ngờ lại nhận được đáp án như vậy. Cô ta cho rằng tổ chuyên án hai ngày trước không tiếp nhận phỏng vấn, nhất định là không tìm được chút manh mối nào.

Đáp án này đồng thời cũng làm cho người bấm máy một bên đợi lượt phỏng vấn là Hàn Ỷ Huyên rất kinh ngạc. Cô ta dự định đợi lúc lấy tin rồi một mình hỏi dò, đến lúc này thì cô vội vàng đứng dậy, đến trước chỗ ngồi phỏng vấn kinh ngạc hỏi:

– Tìm được thế nào vậy? Dưới cái hầm mỏ đó sao?

Đỗ Long nhìn cô một cái nói:

– Rất xin lỗi, bây giờ là thời gian phỏng vấn của đài truyền hình thành phố Song Môn, Hàn Tú mời cô chờ một chút được không?

Hàn Ỷ Huyên bất mãn nhún nhún cái mũi, nhưng không hề rời đi. Chỉ nghe thấy nữ phóng viên của đài truyền hình Song Môn hỏi:

– Cục trưởng Đỗ, tổ chuyên án nhanh như vậy đã giành được thành tích to lớn. Mấy người này có phải tìm thấy trong hầm mỏ thôn Ngưu Đề không?

Đỗ Long nói:

– Không, trước đêm tổ chuyên án chúng tôi hành động, được tiết lộ một thông tin. Mấy người trẻ tuổi bị bắt cóc đi làm cu li được áp tải lên xe, chuẩn bị đưa đến nơi khác tạm thời giấu kín hoặc sát hại. Chúng tôi kịp thời tìm được manh mối, giành trước chặn đứng người vận chuyển mấy chiếc xe tải đó, thuận lợi giải cứu chín mươi lăm người trẻ tuổi bị bắt cóc. ảnh chụp và tên tuổi của họ sẽ được công bố sau. Tám giưỡi sáng ngày mai, mời đến trước bộ chỉ huy chuyên án xem tin tức người mất tích… cũng chính là nghênh đón thân nhân người mất tích trong đại viện của Cục Công an thành phố Song Môn.

Người nữ phóng viên hỏi lại tình tiết vụ án nhưng Đỗ Long không tiết lộ gì thêm. Ngược lại bắt đầu hỏi về vụ án khác, cũng chính là vụ người trung niên mất tích liên hoàn, Đỗ Long nói:

– Bắt đầu từ tháng mười năm ngoái, thành phố Song Môn liên tiếp mất tích mười ba người trung niên. Về cơ bản mỗi tuần có một người mất tích, hơn nữa đặc trưng tướng mạo của những người mất tích đều rất tương tự nhau. Theo như phân tích của chúng tôi, đây có lẽ là một vụ án mất tích hàng loạt khác. Đặc trưng của người mất tích là những người đàn ông trung niên từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Dáng người hơi béo, cao ở trong khoảng mét sáu đến mét sáu lăm. Dựa trên phân tích của tổ chuyên án, nghi phạm có khả năng gần nhất tiếp tục hạ thủ với mục tiêu này. Kính mong cư dân thành phố cùng nhau tuyên truyền, đặc biệt những người có đặc trưng vóc dáng tương tự, cần chú ý an toàn bản thân. Không nên tùy tiện tiếp xúc với người lạ, nói chuyện, không để bị ngôn ngữ ngon ngọt hấp dẫn. nếu phát hiện bên cạnh có người đặc trưng tương tự mất tích thì phải báo ngay cho cảnh sát…

Vị nữ phóng viên đó hài lòng rời đi. Tiếp theo chính là thời gian của Hàn Ỷ Huyên. Hàn Ỷ Huyên vừa lên đã ra uy thế phủ đầu với Đỗ Long, ai bảo Đỗ Long vừa rồi không chút nể mặt người đẹp chứ?

Hàn Ỷ Huyên dứt khoát hỏi:

– Cục trưởng Đỗ, dựa vào những manh mối chúng ta đạt được, số người mất tích trong thành phố Song Môn kém xa số người cứu được mà vừa rồi anh công bố, nhiều người như vậy ở đâu ra?

Đỗ Long nói:

– Đó là vì có không ít người bình thường không nhận được nhiều sự quan tâm. Nguyên cớ do sau khi bị mất tích không có người đến báo án. Thông qua hai ngày điều tra của tổ chuyên án, chúng tôi nhận thấy số người mất tích chắc chắn lên đến trên dưới một trăm ba mươi người.

– Nhiều vậy sao?

Hàn Ỷ Huyên nói:

– Nửa năm qua thành phố Song Môn mất tích nhiều người như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu vụ án đã điều tra? Số liệu này cục trưởng Đỗ có thể tiết lộ một chút không?

Đỗ Long nói:

– Cái này thì, tôi không tiện tiết lộ, hay là đổi câu khác đi.

Hàn Ỷ Huyên biết chỗ khó của Đỗ Long, vì thế không truy hỏi đến cùng. Cô bắt đầu hỏi vấn đề khác, Đỗ Long tận lực thỏa mãn lòng hiếu kì của cô. Tiết lộ không ít chi tiết điều tra phá án. Khiến Hàn Ỷ Huyên hết sức hài lòng.

Sau khi kết thúc khảo sát Hàn Ỷ Huyên nói với Đỗ Long:

– Cục trưởng Đỗ, cảm ơn anh đã tiếp nhận phỏng vấn, trước khi tổ chuyên án triệt để hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thành phố Song Môn, tôi sẽ ở lại đây đưa tin, nếu như có tin tức gì mới, anh nhất định phải thông báo cho tôi trước tiên.

Đỗ Long cười nói:

– Yên tâm đi, chỉ cần có thể công khai tin tức với công chúng, tôi sẽ thông báo cho cô trước tiên.

Hàn Ỷ Huyên còn chưa đi thì bên ngoài bỗng trở nên huyên náo, có người hô lớn:

– Chúng tôi là phóng viên CCTV, chúng tôi muốn phỏng vấn Giám đốc Sở Trì và hai đội trưởng của tổ chuyên án…

Hàn Ỷ Huyên khẽ mỉm cười nói:

– Bọn họ nhanh hơn tôi tưởng, anh từ từ đối phó, tôi đi trước đây.

Nhìn theo bóng cô thướt tha, Đỗ Long chỉ có thể ngừng lại ở cái liếc mắt. Bên cạnh còn có Nhạc Băng Thanh đang quan sát. Phóng viên từ đài trung ương quả không tầm thường, Trì Khánh Bân đích thân xuất mã tiếp nhận phỏng vấn. Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào tả hữu đồng hành tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên trung ương.

Đài truyền hình thành phố Song Môn trong mục tin tức buổi chiều, lấy phương thức đầu đề phát sóng tin tức tiếp nhận phỏng vấn của Đỗ Long. Nhân dân trong thành phố Song Môn không biết bao nhiêu người xem được tin tức này, trong nháy mắt cả một thành phố Song Môn trở nên oánh động. Người người ào ào đi báo án. Thời điểm nhìn thấy tên và chân dung người thân mình trong danh sách cứu vớt, mỗi người không kìm nổi nước mắt lưng tròng. Kích động lập tức gọi điện đi chứng nhận. di động của Đỗ Long không ngừng rung lên. Danh thiếp hôm qua hắn phát ra ngoài đã phát huy tối đa công dụng.

– Đúng rồi, con trai bác La Sâm Lâm có trong danh sách cứu vớt, đúng vậy, sáng sớm ngày mai các bác đến đón cậu ấy…

Đỗ Long không biết đã trả lời bao nhiêu lần. Vẫn còn rất nhiều người gọi đến vẫn là hỏi thông tin người mất tích. Đỗ Long chỉ có thể khuyên người nhà họ nhẫn nại chờ đợi thêm.

– Thật là mệt…

Đỗ Long tranh thủ thời gian rảnh rỗi thở dài nói với Nhạc băng Phong:

– Không ngờ nhận điện thoại lại mệt như vậy. Vẫn may tôi không phải nhân viên tiếp nhận điện thoại.

Nhạc Băng Phong nói:

– Nhưng rất thỏa mãn? Đáng tiếc vẫn còn nhiều người mất tích, bằng không anh sẽ không còn cảm thấy mệt nữa.

Đỗ Long nói:

– Đúng vậy, vẫn còn quá nhiều người mất tích, tôi sao có thể trở nên phấn khích được đây? Băng Phong, tối nay tôi còn phải ra ngoài một chuyến, cô lại giúp tôi lần nữa nhé.

Nhạc băng Phong nhíu nhíu mày nói:

– Tối nay anh định đi đâu? Đi bắt hung thủ vụ bắt cóc người trung niên liên hoàn ư?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Tôi không có thần thông quảng đại cỡ đó đâu. Tôi muốn tìm một người bạn cũ nói chuyện. cái người thần bí này, không đào ra được lòng tôi không cách nào từ bỏ chuyện này.

Hàn ỷ Huyên nói:

– Sức mạnh của người đó rất lớn, anh phải cận thận, hay là nói trước với bác Bạch hoặc là nói qua với bố tôi.

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Nói câu chào hỏi xong, sự việc nói không chừng làm không nổi. Tôi muốn trước khi mọi người kịp phản ứng liền lôi người đó ra.

Hàn ỷ Huyên muốn nói lại dừng lại, cô biết chủ ý của Đỗ Long đã định thì mình không thể ngăn cản hắn được. Vì vậy hỏi rằng:

– Anh dự định khi nào xuất phát? Tôi muốn làm chút chuẩn bị.

Đỗ Long nói:

– Như ngày hôm qua, bây giờ tôi muốn đi tìm Lưu Mậu Tài và Hách Minh Lượng nói chuyện.

Đỗ Long chủ yếu muốn gặp là Lưu Mậu Tài, thời gian tiếp xúc với Lưu Mậu Tài trong khách sạn quá ngắn, hắn vẫn chưa thu hoạch được những thông tin hắn cần biết. Hiện tại Vương Hữu Lương đã chết, muốn biết tung tích của hai người kia, duy nhất chỉ có thể ra tay từ chỗ Lưu Mậu Tài.

Lưu Mậu Tài bị đưa đến trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long dùng đèn tựu quang chiếu trên mặt Lưu Mậu Tài, quát hỏi:

– Lưu Mậu Tài, ngày hai mươi ba tháng chín năm ngoái, hai đứa bé bị anh đưa đi đâu rồi?

Lưu Mậu Tài từng nếm trải đau khổ dưới tay Đỗ Long, vấn đề đối với hắn là không giám chậm trễ. Nhưng gã lại dùng phương thức kháng cự tiêu cực để ứng phó, nói:

– Đưa đến chỗ Vương Hữu Lương rồi.