Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1236: Rút dây động rừng




Mặc dù Đỗ Long có một túi tiền xu, nhưng cũng không có cách nào chống lại ba kẻ đột kích. Chỉ duy nhất những vụn đất đá đạn bắn vào mặt đất tóe lên cũng gần như khiến hắn không thể mở mắt, càng không thể nói đến chuyện triển khai phản kích.

Lúc nhìn hỏa lực đối phương sắp bắn nát hắn và Thẩm Băng Thanh, tên sát thủ bên trái giống như bị ai đánh một quyền, không rên một tiếng ngã gục về phía sau. Lúc ngã xuống đồng thời súng trong tay còn đang nổ súng, từng viên đạn bắn lên bầu trời. Đến lúc y ngã nằm trên mặt đất, mới đau đến kêu to một tiếng.

Tình huống này đột ngột khiến hai sát thủ khác sửng sốt, súng trong tay tạm ngừng gầm thét. Trong khoảnh khắc này người đầu tiên phản ứng trở lại là Đỗ Long. Hắn thừa dịp lúc hai người kia vì sự cố ngoài ý muốn mà sợ ngây người đột nhiên đứng lên, hai tay đồng thời vung lên hai nắm tiền xu ném về hai phía.

Đỗ Long vừa đứng lên, hai người kia liền lập tức phản ứng trở lại, họng súng nhanh chóng nhắm ngay vào Đỗ Long. Động tác đó của Đỗ Long giống như khiêu vũ, khiến bọn họ có chút bị mê hoặc. Đợi lúc ngón tay bọn họ chuẩn bị giữ lại cò súng, trán hai người bọn họ gần như đồng thời bị tiền xu ném trúng.

Sức nặng của tiền xu không đủ để đánh bại một thanh niên trai tráng, nhưng cảm giác đột ngột dẫn đến đau nhức khiến hai sát thủ trong lòng cảm thấy sợ hãi. Cảnh tối lửa tắt đèn ấy ai biết là mình bị trúng đạn rồi, hay là bị tảng đá đập trúng? Bọn họ không hẹn mà cùng kêu to một tiếng, theo bản năng đưa tay sờ sờ lên trán mình.

Đúng lúc này, tên sát thủ phía bên phải đó cả người chấn động, sau đó không kêu một tiếng cả người ngã xuống.

Một tên sát thủ còn lại không biết xảy ra chuyện gì, y vô cùng hoảng sợ lùi lại hai bước. Lúc này trên chiếc xe jeep có người quát to:

– Có tay súng bắn tỉa, chúng ta đi thôi!

Cuối cùng tên sát thủ kia lúc này mới hiểu xảy ra chuyện gì. Y vừa chĩa súng, vừa chạy về phía chiếc xe jeep chui vào trong xe muốn chạy thoát. Cửa xe đột nhiên bang một tiếng bị vỡ, tên tài xế cũng không biết bị thương như thế nào. Nói chung chiếc xe jeep rất nhanh lái đi.

Thẩm Băng Thanh nhìn về khoảng không trên đường và hai người nằm trên mặt đất còn đang rên rỉ, kinh ngạc hỏi:

– Đây… Rốt cuộc sao lại thế này?

Đỗ Long không nói gì, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh một gã bị thương. Chỉ thấy người này bị thương ở giữa ngực, vết thương rất nghiêm trọng. Đỗ Long xé áo của y quấn xung quanh vết thương ngăn không cho máu chảy ra, Đỗ Long quay lại gọi Thẩm Băng Thanh:

– Chớ ngồi ỳ ở đó, mau mang hộp cứu thương đến đây!

Trên xe cảnh sát luôn có chuẩn bị hộp cứu thương, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến. Thẩm Băng Thanh giật mình tỉnh lại, từ cốp xe lấy ra hộp cứu thương đi đến bên Đỗ Long. Đỗ Long lấy một bọc bông to để lên ngực người bị thương, nói với Thẩm Băng Thanh:

– Gọi điên thoại báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu, thông báo cho tổ chuyên án, mau!

Thẩm Băng Thanh vội vàng gọi điện thoại. Đỗ Long vén mí mắt người kia lên, chỉ thấy đồng tử có chút tan rã, hắn lớn tiếng quát:

– Cố chịu! Xe cứu thương lập tức đến. Là ai phái các anh giết tôi?

Người kia dưới nội lực chuyển vận của Đỗ Long, tinh thần có chút dao động. Y cười khổ, miệng hơi giật giật, nhưng cũng không nói gì.

Thẩm Băng Thanh gọi điện thoại xong quay lại, Đỗ Long nói với cậu ta:

– Qua bên kia xem tình trạng người kia.

Thẩm Băng Thanh được một hồi liền quay lại, cậu ta nói:

– Người kia tắt thở rồi.

Ánh mắt người mà Đỗ Long vẫn luôn cấp cứu cũng dần tan rã. Lúc xe cấp cứu đến, người này cuối cùng đã tắt thở.

– Tại sao có thể có tay súng bắn tỉa giúp chúng ta?

Thẩm Băng Thanh hỏi:

– Là bọn Hồng quân sao?

Nhìn nhân viên cấp cứu đang cố hết sức làm, Đỗ Long tưạ vào xe cảnh sát lắc đầu nói:

– Không phải, là Bạo Phong Nữ và badgirl. Tôi sắp xếp bọn họ âm thầm tiếp ứng, không ngờ thật đúng là đại ân.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói:

– Anh bảo các cô ấy mang theo súng ngắm đến đây ư? Buổi chiều bị tập kích là anh sắp xếp sao?

Đỗ Long ngẩng đầu nhìn Thẩm Băng Thanh nói:

– Băng Thanh, cậu thật thông minh. Như thế lại có thể suy một ra ba. Nếu cậu là kẻ thù của tôi, vậy sẽ hỏng bét rồi.

Thẩm Băng Thanh chau mày, anh nói:

– Anh tự nhiên lại bảo người ta tập kích một cảnh đốc cấp hai, anh quả thật điên rồi!

Đỗ Long vội nói:

– Cậu nói nhỏ một chút. Chỉ cần cậu không nói, ai có thể nghi ngờ tôi đây. Nếu không như vậy, tên Hách Minh Lượng kia sẽ thành thật khai báo sao? Bây giờ bọn họ cũng chẳng phải muốn giết tôi kẻ cảnh đốc cấp ba sao? Tôi chỉ là hù dọa Hách Minh Lượng một chút, người ta thật sự là muốn mạng của tôi…!

Sắc mặt Thẩm Băng Thanh cũng không chuyển biến tốt bao nhiêu, cậu ta nói:

– Xem ra hành tung của chúng ta đã bị tiết lộ, Bí thư Phùng có thể sẽ bị nguy hiểm hay không?

Đỗ Long nói:

– Sẽ khôngđâu. Bọn họ muốn giết tôi, bởi vì tôi đã tiếp cận chân tướng, đồng thời y cũng muốn giết gà dọa khỉ. Giết một bí thư thành phố ảnh hưởng quá lớn, y cũng không dám. Giết tôi, sau đó xử lý hiện trường một chút. Dưới sức ảnh hưởng của bọn họ ở thành phố Song Môn, lại mất tích một cảnh đốc cấp ba cũng không có gì to tát cả.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Nhưng kế hoạch của anh đã bại lộ, muốn từ chỗ Bí thư Phùng tìm ra manh mối gần như không thể nào. Bây giờ anh tính làm thế nào?

Đỗ Long tự tin cười nói:

– Tôi nếu như nói cho cậu rằng tôi tìm Phùng Kiếm Văn chẳng qua là rút dây động rừng, cậu có tin không?

Thẩm Băng Thanh ánh mắt sáng lên, nói:

– Vậy có thể giải thích tại sao phải có tay súng bắn tỉa ở phía sau bảo vệ anh… Có phải có người đuổi theo chiếc xe jeep kia rồi?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Tôi không muốn thể hiện cao minh như vậy, cho nên không có ai đuổi theo. Nhưng tôi có cách tốt hơn, theo dõi bọn họ…

Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:

– Camera! Anh bảo Băng Phong từ camera trên đường theo dõi y? Tuy nhiên… Camera không có nhiều công dụng. Nếu những người đó đi vào một hẻm nhỏ, sau đó bỏ trốn mất tăm, anh sẽ không tìm được.

Đỗ Long nói:

– Không cần lo lắng, người trên núi tự có diệu kế… Có xe cảnh sát tới rồi, lần này đến rất nhanh…

Đến trước tiên là người của đội hình sự thành phố Song Môn. Đỗ Long chỉ bảo bọn họ chụp ảnh lại hiện trường, lấy mấy viên đạn của đối phương làm vật chứng, không để bọn họ động vào thi thể và xe. Đợi Trì Khánh Bân và Hoàng Kiệt Hào mang người đến, Đỗ Long mới đem hiện trường cho Hoàng Kiệt Hào xử lý.

Mọi người nhìn thấy chi chit vết đạn và chiếc xe bị bắn phá rách rưới đều không khỏi có chút hoảng sợ. Nếu bọn Đỗ Long chạy chậm một chút, chỉ e bây giờ đã bị bắn thành cái sàng rồi.

Trì Khánh Bân gọi Đỗ Long qua một bên, hỏi:

– Đỗ Long, các cậu không phải đã ngủ sao? Thế nào lại chạy ra ngoài không nói với tôi một tiếng?

Đỗ Long nói:

– Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió, không ngờ lại đột nhiên bị tập kích

Trì Khánh Bân nhìn hai thi thể, hỏi:

– Là tay súng bắn tỉa làm? Kẻ đó với người buổi chiều là cùng một người làm sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Có lẽ không phải. Người buổi chiều kia là tay súng bắn tỉa muốn giết người bịt miệng, còn người này vừa rồi là vì cứu tôi mới nổ súng bắn hai hung thủ kia. Thái độ của y không thể chuyển biến nhanh như vậy?

Trì Khánh Bân nghi hoặc nhìn Đỗ Long nói:

– Không phải là quân cứu viện cậu sắp xếpchứ?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Phó giám đốc Trì, tôi không phải Gia Cát Lượng, tôi sao biết được ra ngoài đi dạo cũng sẽ bị tập kích, làm sao có thể sắp xếp tay súng bắn tỉa làm quân chi viện đây? Đặc tính của tay súng bắn tỉa ông cũng rõ, nhất định phải chuẩn bị trước đầy đủ mới có thể ra tay. Tôi nghi ngờ đây chính là trò hay có kẻ chủ mưu đứng sau sắp xếp, mục đích là dọa tôi! Nếu không tay súng bắn tỉa kia làm sao có thế đúng lúc mai phục ở gần đây?