Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1357: Trái ôm phải ấp




Đứng trước thân thể tuyệt đẹp của Cơ Dã Diệu tử, Đỗ Long nhếch nhếch miệng,nói:

– Muốn dùng sắc dụ dỗ tôi…chỉ một mình bà thì không đủ.

Cơ Dã Diệu Tử nghe được lời này của Đỗ Long thì không khỏi bật cười khanh khách, bà ta nói:

– Cục trưởng Đỗ thật thẳng thắn, Phương Tử, con còn chần chừ gì nữa?

Điền Trung Phương Tử không hào phóng như lần trước, không biết có phải do lớn thêm hai tuổi nữa nên đã biết hổ thẹn, cô ta cắn môi xấu hổ nói:

– Mẹ… đừng như thế… Cảnh sát Đỗ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện trước được không?

Đỗ Long quét mắt trên khuôn mặt cô ta, cười nói:

– Không vấn đề, tuy nhiên…. cô có thể ngồi trong lòng tôi không?

Điền Trung Phương Tử ngượng ngùng gật đầu, sau đó Đỗ Long đi tới, lúc đi qua bên cạnh Cơ Dã Diệu Tử, hắn khom người nhặt quần áo của Cơ Dã Diệu Tử lên choàng lên người cho bà ta. Đỗ Long nói:

– Phụ nữ không nên quá chủ động cởi quần áo, hãy dành thú vui này lại cho đàn ông…

Cơ Dã Diệu Tử đã quen với tình cảnh này, nghe xong chỉ cười khúc khích, nói:

– Thì ra cục trưởng Đỗ không thích phụ nữ quá chủ động. Thế thì chỉ có thể trách đại đa số đàn ông có sắc tâm không có sắc đảm. Phụ nữ đành phải chủ động một chút thôi….

Đỗ Long ngồi trên ghế sô pha, vừa vỗ đùi, Điền Trung Phương Tử đã hiểu ý hắn, e thẹn đi tới trước mặt Đỗ Long.Đỗ Long ôm lấy vòng eo thon của cô ta, ấn cô ta ngồi trên đùi mình, vừa đưa tay ra liền men theo đùi Điền Trung Phương Tử lần sờ vào bên trong bộ kimono của cô ta.

Cơ thể của Điền Trung Phương Tử vẫn rất non trẻ, làn da căng mịn trơn nuột, bắp thịt chắc, đàn hồi tốt, cảm giác tiếp xúc rất tuyệt. Kể từ cách đây ba năm cái lần bị Đỗ Long liếp tiếp phá trinh ba lần, cô ta đã hoàn toàn yêu thích cái vị sung sướng đến hồn bay phách lạc ấy. Ba năm qua, hầu như mỗi đêm cô ta đều mơ thấy Đỗ Long, có lúc lén lút dùng đạo cụ để tự sướng, cũng có lúc ảo tưởng là Đỗ Long đang làm với mình. Lúc này, vừa bị tay của Đỗ Long sờ đến, toàn thân cô ta lập tức mềm nhũn. Sự ham muốn vừa được đánh thức nháy mắt đã trở nên nhộn nhạo hơn. Cô ta nằm trên vai của Đỗ Long, khẽ thở gấp, nói:

– Cảnh sát Đỗ…đợi một chút….đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà….

Đỗ Long cảm ứng được sự mê mẩn của cô ta đối với mình, trong lòng không khỏi thầm hả hê. Hắn rút bàn tay chuyên giở trò xấu của mình ra, ôm lấy Cơ Dã Diệu Tử đang ở bên cạnh vào lòng, hắn cười hì hì nói:

– Nói đi, các người tìm tôi muốn bàn với tôi chuyện nghiêm túc gì?

Cơ Dã Diệu Tử vững tâm hơn Điền Trung Phương Tử nhiều, bà ta thuận thế cũng dán chặt lấy người Đỗ Long, đưa tay ra vuốt ve trên chiếc áo T-shirt bó sát của Đỗ Long, nói:

– Đỗ Long, trong tay cậu chắc hẳn có tám mảnh đĩa ngọc bát tiên nhỉ?

Đỗ Long giả bộ hồ đồ nói;

– Có sao? Sao tôi không biết nhỉ?

Cơ Dã Diệu Tử cũng rất si mê cơ thể cường tráng của Đỗ Long, đụng đến từng múi cơ bụng ấy, bà ta lộ rõ vẻ thất thần, ngừng lại một chút mới nói:

– Đừng chơi trò đánh đố với tôi, nghe nói trong tay cậu vốn có một mảnh, sau đó lại có được một mảnh từ trong tay người anh em của cậu, cuối cùng cái mảnh mà Vương Đạt Đào bị đánh cắp cũng lọt vào tay cậu đúng không?

Đỗ Long cười nói:

– Bà thật hiểu tôi, tuy nhiên, lẽ nào bà chưa từng nghe nói sao? Cái mảnh đĩa kia của Vương Đạt Đào tôi đã trả lại cho anh ta từ lâu rồi. Mảnh đĩa của người anh em với tôi cũng đã trao cho Tịnh Thủ Môn, nếu bà muốn giao dịch thì có lẽ tìm Cổ Dật Phi của Tịnh Thủ Môn có vẻ thực tế hơn.

Cơ Dã Diệu Tử nói:

– Tôi sớm đã tiếp xúc rồi, Cổ Dật Phi là một lão già bảo thủ, ông ta kiên quyết không chịu hợp tác với chúng tôi. Nếu so sánh, thì Đỗ Long cậu càng dễ chung sống hơn.

Đỗ Long cười hì hì nói:

– Vậy sao? Trói các người lại hiếp dâm hết lần này đến lần khác, thế cũng gọi dễ chung sống ư? Vậy thì chúng ta phải chung sống tốt với nhau mới được.

Điền Trung Phương Tử vặn vẹo uốn éo thân thể tỏ vẻ kháng nghị, Cơ Dã Diệu Tử cũng khẽ bóp cơ thịt trên bụng Đỗ Long:

– Đừng đánh trống lảng, thực thể của đĩa ngọc bát tiên thực ra chẳng có tác dụng gì, cái quan trọng nhất là hình ảnh trên đó, tin rằng cậu sớm đã biết rồi. Vì vậy cậy mới trả mảnh đĩa ngọc lại cho người ta. Nhưng hình ảnh trên đĩa ngọc chắc chắn cậu đã chụp lại hoặc in ấn ra rồi đúng không?

Đỗ Long cười nói:

– Thế thì đã sao?Bà muốn có mấy hình ảnh ấy hả? Tôi khó khăn lắm mới kiếm được chút đồ, sao có thể cho bà được? Hơn nữa tôi đã có thỏa thuận hợp tác với Cổ Dật Phi của Tịnh Thủ Môn, còn các người thì lại là người Nhật Bản mà tôi ghét nhất…

Cơ Dã Diệu Tử nói:

– Chuyện này dính líu đến phương diện quốc gia thì chẳng còn ý nghĩa gì cả. Chúng ta có thể coi nhau như nhũng người làm ăn. Cái chúng ta đang bàn tới là một vụ mua bán lớn, không biết cục trưởng Đỗ hiểu rõ Cổ Dật Phi được bao nhiêu? Hợp tác với ông ta, cậu cẩn thận kẻo ông ta ăn tươi nuốt sống cậu. Đến lúc ấy cậu còn không biết, ở đó mà đếm tiền giúp ông ta ấy chứ.

Đỗ Long cười nói:

– Tôi và bà còn xảo quyệt hơn ông ta. Mỗi lần lão Cổ nhắc tới bà đều nghiến răng nghiến lợi đấy, ông ta chắc chắn chịu không ít thiệt thòi từ bà nhỉ?

Cơ Dã Diệu Tử cười nói:

– Cái này không liên quan gì tới xảo quyệt.Mấy năm trước Tịnh Thủ Môn có phái rất nhiều thanh niên đến Nhật Bản mưu sinh, nhưng lại không chịu nộp tiền bảo hộ. Muốn lập môn hộ khác ngay dưới mắt chúng tôi, đương nhiên chúng tôi không cho phép, kết quả Tịnh Thủ Môn bị thiệt hại nặng, không còn dám nhúng tay vào thị trường Nhật Bản nữa. Tịnh Thủ Môn của Cổ Dật Phi người đông mắt lắm, tin tức linh thông, trong tay ông ta có khả năng đã có năm mảnh đĩa ngọc bát tiên trở lên. Cậu hợp tác với ông ta há chẳng phải béo bở cho ông ta?

Đỗ Long nói:

– Ồ? Không hợp tác với ông ta lẽ nào lại hợp tác với các người? Trong tay các người cũng có đĩa ngọc bát tiên ư? Nghe lão Cổ nói có một miếng đĩa ngọc có khả năng đã lưu lạc sang Nhật Bản, lẽ nào…..

Cơ Dã Diệu tử thẳng thắn đáp:

– Đúng vậy, trong tay chúng tôi có một mảnh ấy của Hà Tiên Cô, chỉ cần cậu nhận lời hợp tác với chúng tôi, chúng tôi có thể cùng cậu chia sẻ mảnh đĩa ngọc của Hà Tiên Cô.

Tay của Đỗ Long vòng qua dưới nách bà ta, bóp một cái vào bộ ngực hở của bà ta, nói:

– Thế thì chả phải là tôi càng thiệt hơn? Trong tay tôi có tới bốn mảnh đĩa ngọc bát tiên cơ mà, các người chỉ có một mảnh, dựa vào cái gì mà đòi hợp tác với tôi chứ.

Cơ Dã Diệu Tử kinh ngạc nói:

– Cậu có bốn mảnh? Bốn mảnh nào?

Đỗ Long nói:

– Tôi cũng không ngại nói cho bà biết,mảnh đĩa trong tay của người anh em với tô là của Lam Thái Hòa, miếng trong tay Vương Đạt Đào là của Trương Qủa Lão. Tôi mua ở Mianma được một miếng của Tào Quốc Cữu, vốn dĩ trong tay tôi còn có một mảnh của Lữ Động Tân nữa.

Cơ Dã Diệu Tử vui mừng nói:

– Cậu có mảnh kia của Lữ Động Tân? Trời ạ, thật tốt quá!

Đỗ Long nghi hoặc hỏi:

– Cái mảnh kia của Lữ Động Tân có gì đặc biệt sao? Sao bà lại kích động như vây?

Cơ Dã Diệu Tử nói:

– Đương nhiên kích động, vì chúng tôi không biết mảnh đĩa ngọc của Lữ Động Tân ở chỗ nào, hiện tại tám mảnh đĩa ngọc đều đã xuất hiện, hy vọng tìm được kho báu Thiên Vương đã lớn hơn rất nhiều lần!

Cơ Dã Diệu Tử nói quả là có lý, tuy nhiên Đỗ Long lại biết bà ta đang nói dối. Mảnh đĩa ngọc không rõ tung tích đúng là khó tìm, nhưng điều khiến Cơ Dã Diệu Tử kích động là mảnh đĩa của Lữ Động Binh, là mảnh đĩa quan trọng nhất trong số tám mảnh đĩa ngọc. Năm đó, đứng đầu bát tiên là Lữ Thuần Dương, lúc làm ra đĩa ngọc cũng lấy mảnh đĩa của Lữ Thuần Dương làm chủ, hình ảnh trên tất cả các đĩa ngọc hợp lại có thể chỉ dẫn vị trí của kho báu. Nhưng mảnh đĩa ngọc của Lữ Động Tân còn có một chức năng khác nữa đó chính là chìa khóa, chìa khóa mở ra kho báu.

Tìm thấy được bảy mảnh đĩa ngọc khác nữa, xác suất lớn có thể tìm thấy chỗ để kho báu sẽ rất lớn, nhưng nếu không có cái đĩa ngọc kia của Lữ Thuần Dương thì không cách nào vào trong kho báu được, nếu cưỡng ép mở ra, sẽ gây ra hậu quả gì không ai có thể biết được. Nếu cả kho báu đề bị hủy hoại hoàn toàn, hậu quả không thể cứu vãn được.