Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 827: Đột nhập vào doanh trại địch




Trên thực tế đó cũng là một doanh trại, hoặc có thể nói là một trại vũ trang toàn bộ. Ở trước cổng chính có một nhóm người đứng gác. Hạ Hồng Quân đã nắm rõ tình hình phòng vệ ở đây. Ngoài nhóm đạo tặc đứng ở trước cửa trong tay cầmkhẩu ak47, còn có hai khẩu súng máy hạng nặng.

Bên trong cửa chính có hai tháp canh cao. Mỗi tháp canh đều có hai tên đạo tặc đứng canh gác. Vũ khí trong tay họ cũng là ak47, ngoài ra còn có một súng máy đặt ở bên cạnh. Từ trên cao bắn xuống, uy lực thật không thể khinh thường.

Lính gác cửa ngăn xe lại hỏi:

- Quách Đông Lâm, trở về nhanh vậy sao? Tiếng nổ phía trước là chuyện gì vậy?

Người Myanmar không có họ, bình thường khi xưng hô với những chàng trai trẻ tuổi thì thường thêm chữ Quách vào phía trước, Quách Đông Lâm ý chỉ tiểu tử Đông Lâm. Đông Lâm dựa theo lời dặn dò của Hạ Hồng Quân nói:

- Mèo rừng dẫn theo người có ý đồ xông lên cầu, bị các anh em đánh lui rồi, còn bắt được một tên làm tù binh. Long Nguyệt và Kiến Vinh đều cứu về rồi.

Nghe nói bắt được một tên, mấy tên lính gác cửa đều kinh ngạc vây lại. Nhìn thấy Vương Bá dáng người khôi ngô, bọn họ đều trầm trồ thán phục. Thậm chí còn nhéo vài cái trên người Vương Bá. Vương Bá tức phát điên, nếu không vì chuyện lớn cứu người, cậu ta đã sớm bùng lên phản kháng, giã cho mấy tên lùn này chết hết rồi.

-Tại sao bọn họ đều cúi đầu?

Một lính gác đột nhiên hỏi.

Đông Lâm vội đáp:

- Bận rộn cả một ngày, mọi người đều mệt mỏi rồi.

Lính gác ồ lên một tiếng, phất phất tay nói:

-Mau vào đi. Các anh thật là sướng, đi vào ăn no là có thể nghỉ ngơi, chúng tôi thì vẫn phải gác ở đây...

Lúc này chỉ thấy trong trại có hai chiếc xe tải đi ra, phía sau xe tải trở đầy những người đang ngáp ngắn ngáp dài. Mặc dù những người này bị đổi ra ngoài, nhưng rõ ràng là bọn họ vẫn không dự liệu được tạm thời bọn họ sẽ bị điều động đi. Nếu không đã có chuẩn bị kỹ càng thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhìn xe tải rời đi, tên lính gác nói chuyện cùng Đông Lâm xì một tiếng khinh miệt nói:

- Mấy tên khốn khiếp đó lâu như thế mới xuất phát. May mà mèo rừng đã bị mấy anh em trên cầu của ta chặn lại. Nếu không thì mèo rừng mò đến, bao nhiêu người cũng không đủ cho y giết.

- Đúng thế...May mà mèo rừng bị chặn lại...

Đông Lâm phụ họa theo, rồi lái xe vào trong trại...

Sau khi lái xe vào doanh trại thì không có nhiều người chú ý. Vương Bá nhanh chóng tháo dây thừng trên người ra, dây thừng chỉ là mang tính chất tượng trưng treo trên người thôi. Hai tay cậu ta chắp sau lưng, lặng lẽ cầm hai khẩu ak47.

Kiến trúc bên trong trại hơn một nửa cũng là tháp trúc, trên mặt đất hai bên đường có rất nhiều người dựa vào bức tường bằng trúc để nghỉ ngơi, thậm chí còn có người ôm súng nằm trên mặt đất. Có thể thấy cuộc lùng bắt đã khiến nhiều người suy sụp rồi.

Trước khi xe bán tải đến trướcmột tòa kiến trúc ở chính giữa doanh trại, Đông Lâm cười ha hả chào hỏi bọn họ, còn làm bộ dạng phát thuốc, kêu bọn họ đến giúp nâng người bệnh. Hai tên lính gác cổng không chút nghi ngờ liền mang theo súng đi tới. Hạ Hồng Quân và Đỗ Long cúi đầu đến bên cạnh xe, làm bộ như đang đỡ người. Đợi hai tên lính gác kia đi đến bên cạnh, hai người bọn họ đồng thời hành động, bịt miệng hai tên lính gác lại, đâm một phát vào tim họ.

Lính gác cửa xem ra cũng chỉ hơn mười, bọn họ đến chết đều không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Đoàn Huệ Minh không nén nổi giơ ngón tay cái về phía Đỗ Long. Đối phó với kẻ thù không thể có lòng dạ yếu đuối như đàn bà được. Mấy người Đoàn Huệ Minh đối với Đỗ Long vốn cũng có chút lo lắng, nhưnghiện giờ thấy hắn ra tay không chút thương tiếc thì cũng hoàn toàn yên tâm rồi.

Đoàn Huệ Minh và Vương Bá nhanh chóng xuống xe, khiêng hai rương đạn dược trên xe xuống, mang tới cửa lớn. Sau đó Vương Bá mang theo hai khẩu sung trường tiến vào mai phục, còn Đoàn Huệ Minh thì cầm khẩu aka47 đứng ở cửa đóng giả để phòng có vệ binh đến.

Đỗ Long và Hạ Hồng Quân vứt hai tên lính gác xui xẻo lên xe, sau đó để Đông Lâm lái xe đến để ở một nơi bí mật. Bộ dạng của hai tên lính gác như đang ôm súng ngửa mặt lên trời mà ngủ. Cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ, vì bây giờ khắp mặt đất đều là người với tư thế đang nằm nghỉ ngơi.

Sau khi chuẩn bị xong, Hạ Hồng Quân đi đến trước mặt Đông Lâm, Đông Lâm dường như cảm thấy sát khí của anh ta, liền quỳ trước mặt Hạ Hồng Quân, cầu khẩn nói:

- Đừng giết tôi, cầu xin các anh.

Đỗ Long nói:

- Giữ y lại đi, để y đưa chúng ta vào tóm Cát Quân. Nói không chừng chúng ta không cần tốn nhiều sức liền khống chế được Cát Quân.

- Đúng thế...đúng thế...Tôi nhất định sẽ cố hết sức...:

Đông Lâm nói gấp:

- Thực ra tôi cũng bị ép buộc, chỉ cần các anh đồng ý dẫn tôi đi, tôi nhất định sẽ giúp hết sức giúp các anh ra khỏi đây an toàn.

Hạ Hồng Quân thay đổi chủ ý, anh ta nói:

- Được, mày vào trước đi. Nếu mày có chút sai sót gì, tao nhất định sẽ lấy mạng của mày!

-Không dám...Không dám...

Đông Lâm lau mồ hồ, dẫn đám người Đỗ Long tiến vào tòa kiến trúc đó.

Đoàn Huệ Minh đang muốn đi vào, Đỗ Long tóm lấy cậu ta, nói:

- Cậu tiếp tục ở đây trông coi, bên trong hãy giao cho chúng tôi. Nếu thấy rảnh thì hãy đi kiếm thứ gì đó có thể gây nổ, khi chúng ta rời đi có thể sẽ dùng đến.

Đoàn Huệ Minh nhìn về phía Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân gật đầu. Ở cùng với Đỗ Long thay đổi kế hoạch là chuyện rất bình thường. Tuy nhiên hiện tại sự tín nhiệm của Hạ Hồng Quân đối với Đỗ Long là một loại tín nhiệm không thể giải thích được. Ở trong tòa kiến trúc chật hẹp này, nhiều hơn một người cũng chưa chắc có tác dụng. Cho nên để Đoàn Huệ Minh canh giữ ở ngoài cửa cũng không tệ.

Đỗ Long rút ra hai con dao găm cầm trong tay, nói:

- Cố gắng không nổ súng, để tôi đi trước.

Hạ Hồng Quân nói:

- Cẩn thận một chút, tôi yểm trợ cho anh.

Đỗ Long và Đông Lâm đi cùng nhau, đối với tình hình nơi này nắm rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa hắn có thể nắm rõ tình hình mọi ngóc ngách ở đây, nên hắn không hề để ý đến việc thúc giục Đông Lâm đi về phía trước. Đi tới một đại sảnh, bốn phía là ghế dựa.Có rất nhiều người đang nằm ngáy ngủ trên giường trúc bốn người khác đang ngồi cạnhbàn vuông chơi mạt chược.

Bốn người kia thấy Đông Lâm dẫn theo mấyngười tiến vào thuận miệng cười nói:

- Quách Đông Lâm, trở lại nhanh như vậy sao? Không bị mèo rừng tóm sao?

Đông Lâm cười ha hả nói:

- Không gặp được mèo rừng nhưng tôi lại gặp được mấy tên đàn em của y. Bọn chúng muốn tấn công qua cầu, kết quả là bị anh em ở đầu cầu đánh chết hai tên, bắt sống một tên...

Bốn người chơi mạt chược đều kinh ngạc nhìn về phía Vương Bá thân hình cao lớn đang–đứng phía sau Đông Lâm. Lúc này Đông Lâm đột nhiện tiến đến gần bọn họ, mỗi tay cầm một con dao găm, hất nghiêng bàn mạt chược Hai tay đồng thời đưa ra, mỗi bên rạch một đường cong, lần lượt xẹt qua cổ bốn tên kia.

Yết hầu và động mạch chủ của bốn người đấy gần như đồng thời bị cắt đứt. Bọn họ đột nhiên bị tập kích sợ đến ngây người, tay ôm lấy cổ muốn kêu to. Nhưng kết quả lại chỉ có thể phát ra âm thanh ôi ôi, còn có những tia máu nhỏ.

Hạ Hồng Quân theo sát đến, đâm mỗi người một nhát từ phía sau. Có một tên trước khi chết còn muốn cầm súng, kết quả là bị Hạ Hồng Quân cho một đao, ghim tay lên trên đùi.

Giải quyết xong bốn tên chơi mạt chược ấy, còn lại mấy tên đang ngủ cũng bị Vương Bá đang kiềm chế tức giận bịt miệng từng tên cho đến chết .

Đông Lâm nhìn thấy hai chân phát run, nếu không phải gã ta nhanh miệng cầu xin tha thứ, thì chỉ sợ bản thân đã sớm trở thành một khối thi thể lạnh băng. Cuối cùng còn một người bị Đỗ Long nắm cổ gọi dậy, vẻ mặt người nọ hoảng sợ. Đỗ Long gọi Đông Lâm đến phiên dịch, ép hỏi:

- Cát Quân ở đâu? Bên trong còn có bao nhiêu người?

Người kia đáp:

- Lão đại đang chiêu đãi khách quý, chỉ có hai vị thủ lĩnh ở bên cạnh. Ngoài cửa còn có bốn vệ sĩ mà họ dẫn tới và mấy người chúng tôi trông coi ở đây.

Thông qua cảm giác của mình, Đỗ Long thấy được tình hình trên lầu rất rõ ràng. Cát Quân chưa về hang ổ mà lại lập tức dẫn người đến đây, là vì có hai vị khách quen muốn cùng y nói chuyện làm ăn ở đây. Điều thú vị chính là, hai vị khách quen kia là nữ, phụ nữ đến từ Nhật thực sự rất xinh đẹp!