Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 844: Tập trung trí tuệ của quần chúng




Tống Tường Bình lại nói:

- Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng thoạt nhìn tương đối ít nổi bật. Thực tế là hai người này cùng Dương Xương Hiền tranh đấu gay gắt từ lâu rồi. Bởi vì Dương Xương Hiền quá mạnh, cho nên bọn họ chỉ có thể áp dụng phương thức liên minh để đối kháng. Hiện tại thế lực của hai bên có thể miễn cưỡng xem như ngang nhau.

Đỗ Long ừ một tiếng, nói:

- Ra là vậy, còn về Hoàng Lễ Đạt thì sao?

Tống Tường Bình nói:

- Còn về Hoàng Lễ Đạt vốn là người chẳng có năng lực gì cả. Cả ngày ngoại trừ đánh bài chính là uống trà, đọc báo. Nhưng bởi vì anh ta có hậu thuẫn khá cứng, cho nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua... Chú của Hoàng Lễ Đạt chính là Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố!

Đỗ Long làm ra vẻ giật mình, sau đó bĩu môi nói:

- Vậy cũng không thể kiêu ngạo như thế chứ? Anh có rảnh thì nói với anhta, nếu anh ta còn không chịu kính trên nhường dưới thì đừng có trách tôi không khách khí.

Tống Tường Bình nói:

- Tôi sẽ cố hết sức, anh ta cũng thật ngu ngốc mà. Chắc anh ta cũng không ngờ chú của anh lại là Bí thư Châu ủy...

Đỗ Long nói:

- Chú tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ... không có kỷ luật thì không thể quản lý được. Tôi mới đến đây nửa ngày thôi thì đã phát hiện trong đội trị an có rất nhiều vấn đề rồi. Xem ra tôi phải dứt khoát chỉnh đốn hết lại mới được.

Tống Tường Bình nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Đại đội trị an mà không chỉnh đốn lại là không được ...

Đỗ Long nhướng mày nhìn, phát hiện Tống Tường Bình chính trực nhìn chằm chằm mình. Đỗ Long cười nói:

- Đợi tôi có kế hoạch, tôi sẽ thương lượng với anh sau. Anh là chính trị viên, công việc của tôi còn cần nhiều người ủng hộ hơn nữa đấy.

Trên mặt Tống Tường Bình lộ ra nụ cười mang chút nịnh hót, nói:

- Tôi nhất định sẽ ủng hộ anh ...

Tống Tường Bình hứa hẹn với Đỗ Long xong liền vui vẻ rời khỏi. Mà khi Tống Tường Bình mới vừa đi ra, Dương Xương Hiền liền bước vào. Dương Xương Hiền cũng thuận tay đóng cửa lại , nói với Đỗ Long:

- Đại đội trưởng, tôi đã đem tư liệu mà anh muốn đến đây, thông báo họp cũng được truyền đạt rồi. Chính trị viên Tống vừa mới đưa đơn đề nghị tới phải không? Nói gì mà lâu vậy chứ? Tôi ở ngoài cửa tới lui mấy vòng rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Anh Tống vừa kể khổ với tôi một trận đây này. Xem ra trước kia các anh cũng không ủng hộ công việc của anh ấy lắm nhỉ.

Dương Xương Hiền bĩu môi, nói:

- Anh ta toàn nói quá lên, trong đại đội này cũng không có mấy người ưa anh ta. Anh ta lòng dạ hiểm độc lắm, anh phải cẩn thận. Nghe nói Đại đội trưởng tiền nhiệm cũng là bị anh ta kéo xuống ghế đấy ...

Dương Xương Hiền cũng ở trong phòng làm việc hơn mười phút. Giống như Đỗ Long đã đoán trước, anh ta vừa đi, Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng thậm chí còn có cả Hoàng Lễ Đạt đều lần lượt tiến vào nói chuyện với Đỗ Long. Nội dung đơn giản đều là nói móc nhau, sau đó thuận tiện nịnh nọt Đỗ Long một chút, chắp nối quan hệ. Hoàng Lễ Đạt dường như cuối cùng đã hiểu được hậu thuẫn của Đỗ Long cứng hơn gã ta nhiều. Vì thế trong lúc quở trách kẻ khác, gã rất thành khẩn xin lỗi Đỗ Long. Hy vọng tối nay có thể hẹn với Đỗ Long để gã ta có thể xin được tha lỗi.

Đỗ Long tiếc nuối nói với gã ta:

- Không được rồi, hay là để hôm khác đi. Lúc nãy Cục trưởng Hàn gọi điện đến mời tôi đi uống rượu cũng bị tôi từ chối khéo. Tối nay tôi muốn uống vài ly với chú mình, thật sự là ngại quá.

Hoàng Lễ Đạt cũng không biết Đỗ Long nói thật hay giả, tuy nhiên chú người ta là Bí thư Châu ủy lại là chuyện chắc chắn. Người ta không khiến gã sượng mặt tại chỗ đã rất nể tình rồi. Thế nên Hoàng Lễ Đạt chỉ có thể lén lau mồ hôi, sau đó liềnrút lui.

Lúc Hoàng Lễ Đạt vừa bước ra văn phòng, Đỗ Long nói với gã ta:

- Anh Hoàng này, tôi mới đến, rất nhiều việc còn chưa hiểu. Anh cần phải ủng hộ công việc của tôi đấy. Tôi có làm gì không đúng thì anh cứ việc nói.

Hoàng Lễ Đạt kinh ngạc xoay người, vui vẻ nói:

- Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của Đại đội trưởng!

Hoàng Lễ Đạt trả lời nằm trong dự liệu của Đỗ Long. Cái loại ỷ thế hiếp người như Hoàng Lễ Đạt này, chỉ cần bối cảnh mạnh hơn gã , thì muốn gã cúi đầu chịu thua quả thực dễ như trở bàn tay. Tuy rằng Hoàng Lễ Đạt và Tống Tường Bình ở Đại đội trị an cũng không có quyền phát ngôn đáng kể, nhưng có thể lôi kéo thì hiển nhiên vẫn tốt hơn.

Mấy người này đã làm tốn biết bao nhiêu thời gian. Lúc 3.30, Đỗ Long chỉ vừa mới đọc qua loa tư liệu Dương Xương đưa, sau đó phải đi đến lầu hai trên căn tin họp.

Lúc Đỗ Long đến, đại khái đã có hơn hai mươi người ngồi trong phòng họp. Bao gồm Dương Xương Hiền và Phùng Trọng Bằng còn có Thẩm Băng Thanh đều đến cả.

Đỗ Long an vị xong thì phòng họp ban đầu có chút ồn ào liền nhanh chóng trật tự lại. Đỗ Long nói:

- Chào mọi người, bây giờ bắt đầu họp. Sáng nay mọi người đã biết tôi rồi, nên tôi sẽ không tự giới thiệu dài dòng nữa. Chúng ta cứ nói thẳng đến vụ án phá xe liên hoàn đi. Tôi chỉ vừa xem qua loa tư liệu vụ án, nên cũng chưa nắm rõ vụ án cho lắm. Tôi chỉ biết là vụ án này đã hơn một tháng rồi, cũng không thể kéo dài nữa. Hôm nay mở họp với mục đích là muốn mọi người cùng nhau suy nghĩ, mau chóng tìm được đầu mối mới, lôi tội phạm ra ngoài công lý! Tôi đã nói nhiều vậy rồi, thời gian còn lại đều là của mọi người cả, bắt đầu đi!

Chỉ vài phút yên lặng ngắn ngủi đã có người đột nhiên đứng lên, nói:

- Tôi cảm thấy vụ án thật ra rất đơn giản. Sở dĩ vẫn chưa bắt được tội phạm là vì có nội gian. Hành động của chúng ta đều bị nội gian tiết lộ cả. Nếu muốn phá án, đầu tiên phải bắt được nội gian! Tôi đã nói xong.

Người này cũng chừng 23, 24 tuổi, giọng điệu sung mãn. Nhìn đến bộ dạng của người này, Đỗ Long đột nhiên nhớ tới Mạnh Hạo. Người này rất giống Mạnh Hạo, đều là cái loại nhanh mồm nhanh miệng cả.

Dương Xương Hiền thấp giọng nói với Đỗ Long:

- Cậu này tên là Trương Chấn Nghiệp. Tính cách khá ngay thẳng, nói cũng đúng sự thật nên anh đừng trách cậu ấy.

Đỗ Long gật gật đầu, cười nói:

- Tôi cũng thích tính tình kiểu này. Xem ra không ít người có ý kiến tương tự nhỉ...

Trương Chấn Nghiệp nói xong liền chiếm được ủng hộ của không ít người Nhưng cũng có người phản bác ngay. Nói đã điều tra mấy lần rồi, thực sự mà có nội gian thì đã sớm moi ra. Có tra lần nữa cũng chỉ sẽ khiến người khác bàng hoàng, chẳng có tác dụng gì cả.

Hai bên cứ giữ ý kiến của mình, mùi thuốc súng dần dần bốc lên. Đỗ Long dùng sức vỗ bàn một cái, quát:

- Tất cả im hết cho tôi! Tôi cho mấy người phát biểu ý kiến của mình, cũng không phải là cho mấy người cãi nhau. Tra hay không tra, tra kiểu gì, tôi sẽ cùng mấy vị Chính trị viên, Đại đội phó xem xét. Các người vẫn là nói cho tôi biết chút gì hữu dụng mà chưa biết ấy. Tra xét lâu như vậy, đến việc mục tiêu là nam hay là nữ đều còn chưa nắm được, mấy người còn có mặt mũi làm ầm làm ĩ à. Đổi lại là tôi thì đã sớm xấu hổ đến không dám ngẩng đầu rồi.

- Ai nói chúng ta đến mục tiêu là nam hay là nữ cũng không biết?

Một âm thanh có chút kích động đột nhiên vang lên. Một cảnh sát trẻ tuổi đứng lên, nói:

- Nghi phạm đều là nam, trẻ tuổi. Có khả năng nhất là mấy tên đầu đường xó chợ. Trong đấy nhất định có kẻ có tiền án tiền sự. Chỉ cần chúng ta bắt thêm vài người thẩm vấn, nhất định sẽ phá được án.

Lập tức có người phản đối nói:

- Triệu Tinh Thần, anh có biết có bao nhiêu lưu manh ở thành phố Lỗ Tây này hay không? Chẳng lẽ anh muốn bắt về hết? Sau khi vụ ản xảy ra, chúng ta cũng đã đưa không ít người trà trộn vào tra hỏi những kẻ đó, nhưng không có tìm được bất kỳ manh mối gì. Ý tưởng này của anh căn bản là không thể thực hiện được, hơn nữa lúc anh nói chuyện phải chú ý một chút, không cần phải đột nhiên vậy.