Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 921: Cô ấy là của anh




Đỗ Long lắc đầu nói: - Điều đó là không thể, nếu ném qua đó, các người không thả người thì phải làm sao?

Lam Phượng nói: - Các người không phải cũng bắt một người trong chúng tôi sao? Hơn nữa, anh không phải tự tin tôi sẽ không giết anh sao? Nếu không giết anh, tôi cần gì phải giết Hạ Hồng Quân?

Đỗ Long nói: - Nói như vậy cũng không chính xác, cô gái kia căn bản không có giá trị gì, mà tổ chức của các người âm thịnh dương suy nghiêm trọng, người đàn ông ưu tú như Hồng Quân, các người nói không chừng bắt về làm giống, ví dụ như cô, làm không tốt có thể bắt anh ta giấu vào nhà vàng.

- Đồ rắm thối! Lam Phượng tức giận đến phát run, cô ta nói: - Khó trách có người đề nghị không cần nói lời tào lao với anh, miệng của anh thật sự hôi thối, mau ném đồ qua đây, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân của hắn!

Nói xong, súng trong tay đồng bọn của Lam Phượng chĩa hướng đùi Hạ Hồng Quân, chỉ thấy Đỗ Long bĩu môi nói: - Uy hiếp tôi sao? Không dễ dàng như vậy đâu! Chuẩn bị tốt hãy nổ sung, nhắm trúng điểm, đừng bắn lệch

Nghe xong lời Đỗ Long nói, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, trong phút chốc Lam Phượng suy nghĩ thấu đáo các mấu chốt trong đó, cô ta lập tức ngẩng đầu mắt nhìn tứ phía, đồng thời quát: - Cận thận có mai phục!

Chưa nói hết câu, một tiếng súng vang lên từ trên tòa tháp cao phía trước bên phải truyền đến, người cầm súng lục chỉ vào Hồng Quân đột nhiên kêu lên thảm thiết, bàn tay cầm súng lục trực tiếp bị viên đạn bắn nát!

Lam Phượng phản ứng vô cùng mau lẹ, cô ta lập tức rút súng chống sau lưng cho Hạ Hồng Quân, đồng thời nấp sau lưng anh ta, vừa sợ vừa giận nói: - Điều này không thể nào, làm sao có tay súng bắn tỉa!

Đỗ Long cười nói: - Tình báo các người làm không đủ thận trọng, ba tôi là người của Cục An ninh Quốc gia, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, trực thăng vũ trang đều có thể đánh tới, có một tay súng bắn tỉa thì có gì kỳ quái? Các người không chạy thoát được đâu, nhanh chóng đầu hàng đi, sẽ nhận được xử lý khoan hồng.

Lam Phượng kinh sợ nói: - Không thể! Mày làm sao biết địa điểm này? Năm phút đồng hồ trước tao mới xác định địa điểm này!

Đỗ Long cười nói: - Vấn đề này không cần phải nói cho cô biết, bây giờ tôi chiếm thế thượng phong, tốt nhất cô lập tức thả người, bằng không tay súng bắn tỉa sau lưng cô cũng sẽ không khách khí với cô đâu.

Lam Phượng quay đầu liếc mắt nhìn hướng tay Đỗ Long chỉ, nơi đó trống không, căn bản không có điểm cao, làm sao có tay súng bắn tỉa?

Lam Phượng đột nhiên nhận ra rằng chính biến cố làm thay đổi lòng người, đến nỗi bị Đỗ Long áp chế. Cô ta vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Hồng Quân đột nhiên tháo cà vạt trói tay anh ta, tay phải lật lại bắt được tay cầm súng của Lam Phượng. Anh ta quay người mạnh, đẩy họng súng ra xa cơ thể mình đồng thời vặn ngược cổ tay Lam Phượng ra sau.

Sức lực Lam Phượng không bằng anh ta, bị anh ta khóa cổ tay ra đằng sau. Lam Phương kêu lên đau đớn, cơ thể cũng không tự chủ được liền cúi xuống. Chỉ một cái chớp mắt, chủ khách đổi chỗ, khẩu súng rơi xuống đất. Phó Hồng Tuyết bị Hạ Hồng Quấn còng tay quỳ trên mặt đất, đương nhiên cúi đầu chịu trói.

Lái xe trên ô tô thấy thế vội vàng cầm súng lao tới cứu người, từ xa trên cao lại vang lên một tiếng súng, tay tài xế trúng đạn ngã sấp xuống, Đỗ Long tiến đến trước bọn người đang bị chế ngự, trên xe cũng không còn ai.

Hạ Hồng Quân cười nói với Lam Phượng: - Tôi nói rồi tin tưởng Đỗ Long là đúng, lúc này xem cô trốn thế nào, ha ha

Đỗ Long cười nói: - Người tin tôi thì được sống mãi Những lời này người ta còn chưa nghe nói đến, đương nhiên không biết, Hồng Quân, anh không giới thiệu với tôi một chút sao? Vị tiểu thư trước mắt này có quan hệ không bình thường với anh đúng không?

Hạ Hồng Quân nhìn Lam Phương bị mình áp chế đang quỳ gối trước mặt, đôi mắt lấp lánh tia sáng kích thích, anh ta nói: - Cô ta tên Lam Phượng, mấy năm trước tôi gặp qua cô ta một lần, đó là ở một thị trấn nhỏ Tôi vẫn cho rằng cô ta đã chết

Đỗ Long giật khăn che mặt của Lam Phượng xuống, đưa khuôn mặt cô ta lên nhìn, chỉ thấy mái tóc Lam Phượng xõa xuống che mất một nửa khuôn mặt, nhưng dù liếc mắt người ta vẫn có thể nhận thấy cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người vô cùng nóng bỏng gợi cảm, bị Hạ Hồng Quân khống chế tay, cô ta chỉ có thể cố gắng ưỡn ngực khiến ngực cao lại càng cao.

Đỗ Long liếc nhìn trộm ngực cô ta, rất muốn chạm vào một lần, xem xem có phải là bơm phồng không. Lam Phượng nhìn thấy rõ ràng, cô ta giãy dụa nói: - Buông tôi ra, hai đầu heo các người!

Hạ Hồng Quân quát: - Câm miệng, còn dông dài thì tôi sẽ bịt miệng cô lại như lần trước đấy!

Lam Phượng tức giận ngực không ngừng phập phồng, nhưng nghe lời ngậm miệng lại, cũng không nói một lời.

Đỗ Long đưa còng tay cho Hạ Hồng Quân, nói: - Còng tay cô ta lại, những người khác cũng sắp tới rồi.

Hạ Hồng Quân còng tay Lam Phượng, sau đó đột nhiên có chút do dự, anh ta dìu Lam Phượng từ mặt đất đứng lên, thấp giọng nói với Đỗ Long: - Đỗ Long, cô ta có thể giao cho tôi xử lý không?

Đỗ Long mỉm cười nhìn anh ta, nói: - Anh muốn làm gì? Nhà vàng giấu người đẹp hay là thả cọp về núi? Cái đầu thật không thực tế, cái sau không đủ lý trí, hay là anh định tiền dâm hậu sát?

- Xuống địa ngục đi! Lam Phượng không kìm nổi lại quát lớn lên, Hạ Hồng Quân đánh một chưởng vào bên cổ cô ta, Lam Phượng lập tức ngất trên mặt đất. Hạ Hồng Quân đỏ mặt thấp giọng nói:

- A Long, tôi cậu có thể giao cô ta cho tôi không, tôi có thể khiến cô ta thề sau này không trở lại Trung Quốc Cô ta sẽ giữ lời.

Đỗ Long cười nói: - Sao hả? Yêu cô ta à? Nếu như anh thừa nhận, tôi sẽ cho anh một cơ hội.

Hạ Hồng Quân cắn răng, gật gật đầu, xem như thừa nhận, Đỗ Long cười đánh anh ta một cái, nói: - Tôi biết ngay mà, anh thích kiểu ngực to mông nở như thế này, cũng là bởi vì cô ta phải không? Tên ngu ngốc này, như vậy thả cô ta thật không có hiệu quả chút nào, tôi dạy anh hai chiêu, bảo đảm cô ta thuần phục vâng lời, nửa đời còn lại anh có thể hưởng phúc rồi.

Hạ Hồng Quân đỏ mặt nói: - Kiểu cậu nói không phù hợp với tôi, tôi không đẹp trai như cậu, không cao như cậu, miệng lưỡi cũng không ngọt ngào như cậu

Đỗ Long cười nói: - Thôi nào, một góa phụ cũng không nghĩ vậy, tôi cho anh biết, có tin hay không là tùy anh, chỉ có con đường này

Đỗ Long nói thầm với Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân mở to hai mắt nói: - Nàykhông tốt lắm đâu? Có thể làm sao?

Đỗ Long thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, nói: - Thời gian còn lại không nhiều lắm, có tin hay không là tùy anh, có làm hay không cũng là do anh!

Hạ Hồng Quân lại ngẩng đầu hướng mắt nhìn tòa tháp cao, nói: - Tôi đương nhiên tin, nhưng

Đỗ Long ngắt lời của anh ta, nói: - Đó là Băng Thanh, cậu ta sẽ không nói ra, anh cho tôi quyết định được không? Lề mề phiền tôi quá!

Hạ Hồng Quân không nói hai lời khiêng Lam Phương lên, đặt đến chỗ ngồi phía sau, lái xe đi, Đỗ Long cười nói: - Cố lên, coi như là anh lợi hại, cô ta đời này kiếp này là của anh!

Hạ Hồng Quân đi không bao lâu, Thẩm Băng Thanh chạy chiếc mô tô đi đến chỗ Đỗ Long, cậu ta nói: - Hồng Quân mang cô ta đi rồi à? Anh cứ như vậy mà thả cô ta sao? Anh không sợ thả cọp về núi à?

Đỗ Long nói: - Yên tâm, một lát nữa Hồng Quân sẽ trả cô ta lại, cậu về trước đi, phải giấu chỗ bảo bối này đi, chúng là vũ khí bí mật của chúng ta đấy!