Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 952: Vẽ đường dạy con




Đỗ Long nghiêm nghị lắng nghe Đỗ Khang nói:

- Việc con đi Bắc Kinh đã là chuyện không thể thay đổi, cha và mẹ con quả thật rất lo lắng, môi trường ở Bắc Kinh so với tỉnh Thiên Nam hoàn toàn khác nhau. Con lăn lộn ở tỉnh Thiên Nam này như cá gặp nước rồi, giờ đi tới Bắc Kinh làm không tốt sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Vì thế, nhân cơ hội hôm nay có thời gian, cha phải chỉ dạy con một chút…

Đỗ Long còn tưởng rằng cha hắn nói cái gì, thấy vấn đề này hắn liền nói:

- Cha, con cũng chỉ là đi tới lớp tập huấn lãnh đạo học hỏi một chút, chắc chắn sẽ không có điều gì nguy hiểm như cha nói? Làm như rừng rậm nguyên thủy, đâu đâu cũng có mãnh thú ăn thịt người vậy…

Đỗ Khang nói:

- Nhìn thấy mãnh thú so với năng lực của con cũng không có gì đáng ngại, chỉ sợ là không nhìn thấy được những nguy hiểm kia. Bắc Kinh là nơi dưới chân Thiên Tử, quan lại quyền quý quá nhiều, tùy tiện tóm một mẻ đã có thể tóm được mấy kẻ có quyền lực hậu thuẫn. Sau này những người mà con tiếp xúc sẽ dần dần theo xu hướng xã hội thượng lưu, tỉ lệ tiếp xúc với những người có quyền lực sẽ càng nhiều. Nếu con vẫn nóng nảy như trước đây, vậy vô tình sẽ gây ra đại họa, cho dù con có Nhạc Nhật Tân làm chỗ dựa cũng không thể bảo đảm không có sai sót nhầm lẫn, nhân vật chính trị này rất nguy hiểm. Hãy nghe cha, con trai, khoảng thời gian đi Bắc Kinh này con phải học được cách tóm đuôi, mọi sự đừng ngoan cố cứng đầu, nhớ chưa?

Đỗ Long nói:

- Cha, cha thấy con ngoan cố khi nào vậy? Đều là người khác sắp đè đầu cưỡi cổ con thì con mới đứng lên phản kích. Con biết người Bắc Kinh có mối quan hệ chằng chịt, nhưng nhãn lực nhìn người của con mà cha vẫn không tin tưởng sao? Người nào có thể đùa được, người nào không thể con vẫn có thể nhìn ra. Nói thế nào đi nữa thì bây giờ con cũng là người nổi tiếng, con sẽ cố gắng giữ gìn hình tượng của mình.

Đỗ Khang thấy bộ dạng không quan trọng y như cũ của Đỗ Long ông thầm thở dài ngán ngẩm, ông nói:

- Cũng không phải là gặp chuyện gì cũng làm rùa rụt cổ, có lúc cho dù đối phương có người hậu thuẫn đằng sau vững chắc hơn con, con cũng vươn lên đương đầu, lúc này phải xem tới công phu xem xét thời thế của con. Hiện tại Nhạc Nhật Tân đang ủng hộ con, vậy con có thể xem bọn họ là cùng một phe. Cùng với ánh thành tích chói lọi thời gian trước của con, sau khi con đi Bắc Kinh nói không chừng sẽ có người không có chuyện nhưng kiếm chuyện tới chà đạp con, lúc này con phải nhìn rõ ràng. Có lúc con phải chịu đựng, có lúc con phải hung hăng mà giẫm đạp lên. Ở Bắc Kinh muốn làm con ông cháu cha cũng khó…

Đỗ Long hơi nhíu mày nói:

- Xem ra cũng có chút khó khăn, tuy nhiên bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, sau khi đi sẽ thích ứng hơn, con nghĩ con lăn lộn cũng không kém ai.

Đỗ Khang dường như muốn nói nữa nhưng lại thôi, một lúc sau ông mới nói với Đỗ Long:

- Cha vẫn cần nói một chút với con về cục diện trong thành, tránh con giẫm sai người…

Đỗ Khang nói với Đỗ Long, Bắc Kinh là trung tâm chính trị của toàn quốc, mặc dù mọi người đều là những nhà chính trị giai cấp vô sản, nhưng do tới từ những khu vực khác nhau, bởi nhiều nguyên nhân khác nhau nên có không ít lực lượng người nắm trong tay một tập đoàn để đối kháng với người nắm trong tay tập đoàn khác, vì thế hình thành nên rất nhiều các phe phái lớn nhỏ. Phái Đông Bắc, phái Lưỡng Quảng đã từng một thời hưng thịnh đã xuống dốc, nhưng cũng không thể coi thường. Phái Bắc Kinh và phái Thượng Hải vẫn rất mạnh, phái Tây Nam mới quật khởi lại ra sức gây sự ức hiếp người, trong đó cầm đầu là phái Xuyên…

Trong khi Đỗ Khang giới thiệu cục diện phức tạp trong thành phố Bắc Kinh cho Đỗ Long, Thi Vân Cẩm sau khi làm xong việc đã ra phòng khách bật tivi lên. Tivi vừa mới bắt đầu phát chương trình dạ tiệc liên hoan mừng năm mới. Thi Vân Cẩm nghe thấy Đỗ Khang đang thao thao bất tuyệt đếm mấy nhân vật trong kinh thành, bà không nhịn được nói:

- Con cháu đều có phúc của con cháu, ông lải nhải lâu như vậy để làm gì? Mau tới xem chương trình, ai mà bình tĩnh nghe ông lải nhải chứ? Thằng Long thông minh như vậy, nó sẽ biết cách xử lý tốt việc của mình.

Đỗ Khang thở dài, nói:

- Được rồi, nhưng điều quan trọng đã nói cả rồi, thứ còn lại con tự lĩnh ngộ đi.

Đỗ Long gật đầu nói:

- Vâng, con sẽ cẩn thận, cha, cha yên tâm đi.

Đỗ Khang và Thi Vân Cẩm liếc nhìn nhau một cái. Thi Vân Cẩm khẽ lắc đầu, Đỗ Khang không khỏi lại thở dài.

Đỗ Long không chú ý tới động tác nhỏ này của cha mẹ. Hắn nói với cha mẹ một tiếng rồi quay về phòng gọi điện thoại. Rất nhanh điện thoại đã kết nối được, giọng của Nhạc Băng Phong truyền tới:

- A Long, chúc mừng năm mới!

Đỗ Long cười nói:

- Chúc nừng năm mới. Vỗn dĩ định muộn hơn chút mới gọi điện thoại chúc mừng năm mới, nhưng anh lại nghe được một tin liền nóng vội muốn nói chuyện với em một chút.

Nhạc Băng Phong hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Đỗ Long nói:

- Nghe nói…cha em đã nhiều lần công khai nói anh là con rể của nhà em…Việc này…là thật à?

Nhạc Băng Phong trầm xuống, chuyện này rốt cuộc đã truyền tới tai Đỗ Long rồi, cô bình tĩnh nói:

- Đúng vậy, cha em đúng là nói như vậy, song đây không phải là chủ ý của em, em sẽ không đến mức dùng cách này để chiếm lấy tình yêu của anh.

Đỗ Long nói:

- Phong Nhi, em đừng nóng giận, anh không có ý trách em, anh chỉ muốn hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì, bởi vì anh luôn bị giấu giếm không biết gì…

Nhạc Băng Phong nói:

- Chị Tiên không nói gì với anh sao? Vậy để em nói cho anh vậy, chuyện là thế này…

Nhạc Băng Phong đem chuyện đã xảy ra kể lại tỉ mỉ cho Đỗ Long nghe. Đỗ Long nghe xong không thể nhịn được, chuyện này hắn thật sự không thể trách Nhạc Băng Phong, muốn trách thì trách lão hồ ly Nhạc Nhật Tân kia.

Đỗ Long mặc dù an ủi nói không trách cứ cô, nhưng rõ ràng cô vẫn có chút sa sút về tinh thần. Hôm nay là đêm giao thừa, Đỗ Long nghĩ một chút rồi nói:

- Phong Nhi, em biết không? Hết tết anh sẽ phải đi tới Bắc Kinh, hơn nữa lần này đi rất lâu. Giờ cha em đã xem anh là con rể rồi, vậy có lẽ ông ấy sẽ không ngăn cản chúng ta ở cùng nhau chứ? Đến lúc đó…ha ha…

Đỗ Long quả nhiên thành công chuyển sự chú ý của Nhạc Băng Phong, cô vừa xấu hổ vừa vui mừng nói:

- Thật sao? Anh phải đi Bắc Kinh bao lâu? Em mới không thèm để ý tới anh nữa ấy…em lại không phải là bạn gái của anh…

Hôm nay tuy là đêm giao thừa, nhưng Nhạc Băng Phong vẫn một mình ở nhà, cha mẹ cô đều đi dự yến tiệc cấp nhà nước, vì thế Đỗ Long nói chuyện với Nhạc Băng Phong rất lâu. Nghe thấy tiếng điện thoại thỉnh thoảng lại có tiếng tút báo có người gọi tới, Nhạc Băng Phong có chút bất mãn nói:

- Em không cản anh nói chuyện với người yêu nữa, mau nhận đi, người bận rộn!

Đỗ Long lại dài dòng thêm mấy phút mới tạm biệt Nhạc Băng Phong. Con gái không dễ chiều, đặc biệt là những cô gái ưu tú lại càng khó chiều…

Khi Đỗ Long mở mục ghi chép đàm thoại, một dãy cuộc gọi nhỡ khiến hắn lập tức đổ mồ hôi đầy đầu. Đàn ông ưu tú quá cũng không tốt, nhiều mỹ nhân ưu ái khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng trước mắt Đỗ Long lại khó xử rồi. Bạch Nhạc Tiên, Lâm Nhã Hân, Tô Linh Vân, Kỷ Quân San, Hàn Ỷ Huyên…còn có cả Đường Lệ Phượng, Lý Thụy Trân, Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình,..thậm chí cả Trương Hiểu Lan cũng gọi điện thoại tới, nên gọi cho ai trước đây?

Ngoài những người con gái có quan hệ mật thiết với hắn, còn có rất nhiều bạn tốt như Hạ Hồng Quân, Hoàng Kiệt Hào, thậm chí còn có lãnh đạo gọi tới…Đỗ Long lần này đúng là bận rộn thật rồi.

Đỗ Long nhanh chóng cầm cây bút viết, ghi lại tên những người gọi đến, sau đó sắp xếp theo trình độ cấp bách, rồi gọi lại cho từng người một.......