Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 94




Hic hic, ta biết, tốc độ của ta rất chi là rùa bò...-toi

Nghe được lời Cơ Hoàn Hoàn, Lưu Mật Nhi quá vui mà khóc, "Cám ơn người!"

"Chính ta nên nói lời như vậy mới đúng!" Cơ Hoàn Hoàn nói, "Thân là mẹ ruột của hắn, ta nên bảo vệ hắn!"

Lưu Mật Nhi xoa xoa nước mắt, "Những năm nay hắn đều tìm người ở đây, chỉ là. . . ."

"Ta biết rõ!" Cơ Hoàn Hoàn vỗ vỗ tay của nàng, "Ngươi đi đi, ta sẽ thuyết phục được Phượng Dương!" Nếu như không được, nàng sẽ cùng Mật Nhi đi! Nàng phải cứu con trai của mình.
Editor: toilatoi-84
Nguồn: diendanlequidon

Chương 94: Phượng Dương máu nhuộm giang hồ
Editor: toilatoi-84
Nguồn: diendanlequidon

Vị trí đại bản doanh Sát thủ đường của Giang hồ đệ nhất sát thủ có rất ít người biết được. Nhưng mà, đối với một kẻ từng một tay tạo ra Sát thủ đườngnhư Phượng Dương mà nói, về cơ bản đây không phải vấn đề!

Một bộ bạch y, Phượng Dương đứng chắp tay, vẻ mặt tràn đầy âm u, trên khuôn mặt tuấn mỹ lóe lên lạnh lùng tà mị. Coi thường những người áo đen đang vây lấy, hễ có người đến gần bên cạnh hắn, ống tay áo sẽ vung lên, người áo đen trong nháy mắt bị đẩy ra.

Mặt Phượng Dương âm trầm, quét qua Sát thủ đường nhiều năm không thay đổi, quanh thân hắn tỏa ra nồng hậu sát ý.

Có người biết chút chuyện lúc thấy rõ ràng là Phượng Dương thì lập tức lên tiếng ngăn cản, "Đợi đã nào...! Dừng tay!"

Trong nháy mắt người áo đen dừng động tác, chăm chú nhìn khắp núi đầy sát khí Phượng Dương, người nói chuyện lập tức mở miệng, "Đường chủ, ngài làm thế nào . . ." Tuy là ban đầu Phượng Dương đột nhiên rời đi, nhưng cái nghề sát thủ này sẽ không cho phép phản bội. Tuy nhiên lại không có người nào có thể ngăn cản hắn, rồi khá lâu sau đó Khuất Thiên Hàn cầm lệnh bài của Phượng Dương tiếp quản lấy Sát thủ đường. Từ đó Khuất Thiên Hàn trở thành Đệ Nhị Đại Đường chủ.

Phượng Dương hừ lạnh một tiếng, "Ta không phải là Đường chủ của các ngươi! Khuất Thiên Hàn đâu!?" Âm thanh hắn thật căng thẳng.

"Đường chủ không có ở đây!" Trên thực tế, Khuất Thiên Hàn đã lâu lắm chưa từng trở về rồi!

"Người đâu?" Phượng Dương lạnh lùng hỏi.

"Không biết ngài nói là người nào?" Người nói chuyện thận trọng mở miệng. Thân là trưởng hộ pháp Sát thủ đường khẩu, hắn không nghĩ được mình chọc phải Phượng Dương vào lúc nào rồi.

"Thê tử của ta! Ở nơi nào?" Phượng Dương cắn răng nghiến lợi hỏi. Bàn tay chuyển động, nội lực ngưng tụ ở lòng bàn tay.

Nam nhân dĩ nhiên thấy được, hắn lặng yên không dấu vếtlui về phía sau một bước, né tránh, "Sát thủ đường chỉ giết người, không bắt người, đây cũng là qui củ do ngài qui định nha!" Nam nhân đau khổ nói qua.

Nhìn vật màu đen trong tay, Phượng Dương cũng mặc kệ nhiều chuyện làm gì, tiện tay ném một cái vật trong tay cho nam nhân, "Ngươi cho ta là người mù, không biết Sát thủ đường là gì à?"

Nam nhân thuận tay nhận lấy, Lúc nhìn thấy vật trong tay, trước mặt bỗng tối sầm, "Chuyện này . . ."

"Cái lệnh bài này không phải là của các ngươi?" Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Dương âm trầm, mũi chân điểm một cái đã tới trước mặt nam nhân kia, "Giao người ra đây cho ta!" Nếu như không phải là bởi vì chưa thể xác định thê tử an toàn, bây giờ nhất định Phượng Dương đã đại khai sát giới rồi.

Nam nhân nhắm mắt mở miệng, "Lệnh bài là của chúng ta, nhưng . . . Người thật không phải do chúng ta bắt!" Đùa sao, đã hơn hai mươi năm chưa từng thấy qua Phượng Dương, thế thì làm sao biết thê tử hắn chứ.

Phượng Dương cũng không có tâm tình nghe hắn giải thích thêm, gương mặt tuấn tú âm trầm bởi vì lời nói của nam nhân kia mà lộ ra sát khí, Phượng Dương vô cùng tức giận, "Giao người ra đây cho ta, nếu không hôm nay toàn bộ người nơi này chết hết đi cho ta!" Hắn giận dữ dùng sức tung ra một chưởng, chưởng phong mạnh đến mức bọn người đều bị thương.
Editor: toilatoi-84
Nguồn: diendanlequidon

Mất đi Cơ Hoàn Hoàn, Phượng Dương trở nên điên cuồng, tâm của một người, khi không có nơi để gửi, sẽ muốn dùng một loại phương thức khác để tìm kiếm một tâm linh an ủi. Mà an ủi của Phượng Dương chính là Cơ Hoàn Hoàn. Mất đi Cơ Hoàn Hoàn, Phượng Dương cũng không còn tồn tại.

Nam nhân chật vật tránh được chưởng phong của Phượng Dương, "Chúng ta thật sự không có!" Sát thủ đường chỉ giết chứ không có bắt người là qui định của Phượng Dương, rốt cuộc là ai đã vẩy nước đục lên người của bọn hắn chứ.

Phượng Dương cũng không muốn để ý tới bọn hắn, nổi giận gầm lên một tiếng, những sợi tóc trong nháy mắt hóa hoa râm, khóe miệng tà mị lóe lên sát ý, điên cuồng mà nguy hiểm.

"Chết tiệt!" Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, "Mọi người cùng nhau tiến lên!"

Cuồng phong gào thét, Phượng Dương lạnh lẽo cười một tiếng, "Dựa vào các ngươi?"

Không có ai biết sau hôm ấy Sát thủ đường ra sao nữa? Điều duy nhất có thể biết chính là, một ngày sau đó, trên giang hồ không còn có tổ chức Sát thủ đường này.

Nghe nói, Phượng Dương dưới cơn nóng giận đã phá hủy Sát thủ đường do hắn từng sáng lập, trong một đêm, máu rửa Sát thủ đường, Sát thủ đường đã không còn tồn tại!

Nghe nói, thê tử của Phượng Dương bị người bắt mang đi, Phượng Dương rời Minh cốc tìm tung tích thê tử. Không buông tha bất kỳ đầu mối nào.

Nghe nói, chỉ cần là môn phái bị Phượng Dương tìm tới cửa, không ai thoát khỏi, toàn bộ bị đều bị hắn giết sạch!

Nghe nói, mất đi thê tử Phượng Dương đã trở nên điên cuồng, bây giờ đã trở thành ma đầu giết người không hơn không kém.

Các loại truyền thuyết kia truyền đến tai Vô Trần cùng Lưu Mật Nhi khiến bọn họ không tự chủ được rùng mình một cái. Mới rời khỏi không tới 10 ngày, Phượng Dương đã làm chốn giang hồ này gió tanh mưa máu rồi.

Hai người rất nhất trí liếc mắt nhìn Cơ Hoàn Hoàn một thân nam trang. Mặc cho Phượng Dương như thế nào cũng sẽ không nghĩ ra, vì muốn đánh lừa tầm mắt của hắn, ba người Lưu Mật Nhi, Vô Trần, Cơ Hoàn Hoàn lúc này trà trộn trong đám ăn xin, bắt đầu hướng phương hướng Miêu Cương đi tới! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phượng Dương không tìm được Cơ Hoàn Hoàn trong các môn phái võ lâm trên giang hồ.

Mắt thấy sắp đến Miêu Cương, nàng không thể nào để cho chuyện này nảy sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn! Nếu như vào lúc này mà bị Phượng Dương bắt được, nàng . . .

Nghĩ tới đây, Lưu Mật Nhi không nhịn được rùng mình một cái, trời ạ, ngàn vạn đừng bị hắn phát hiện! Tiếng nàng than thở bị Vô Trần nghe được, Vô Trần cũng có chút cảm thông, bây giờ không người nào có thể bảo vệ bọn họ, bọn họ chỉ có cách tự vệ thôi.

Cơ Hoàn Hoàn lần đầu tiên gặp hành trình như vậy, so với hai người kia hưng phấn nhiều. Luôn không ngừng hỏi một vấn đề, "Các ngươi làm sao vậy?"

Lưu Mật Nhi cùng Vô Trần liếc mắt nhìn lẫn nhau. Không khỏi cảm thán, Phượng Dương bảo vệ nàng thật vô cùng tốt. Khiến cho nàng còn giữ vững nét hồn nhiên như thế!

"Phu nhân, về sau bất cứ khi nào ra khỏi cửa, chúng ta cũng không nên nói lời nào!" Lưu Mật Nhi đột nhiên nghĩ đến, nếu chỉ là tên ăn xin sẽ ít có khả năng bị hoài nghi, nếu thêm bị câm nữa, nguy hiểm như thế sẽ càng thấp.
Editor: toilatoi-84
Nguồn: diendanlequidon

"Tốt!" Cơ Hoàn Hoàn gật đầu, "Còn mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến?"

"Chậm nhất là ba ngày!" Vô Trần cầu nguyện, có thể bình an vượt qua ba ngày này.

Cơ Hoàn Hoàn gật đầu, "Còn có ba ngày thôi!" Trong vòng ba ngày đã có thể nhìn thấy nhi tử, trong lòng Cơ Hoàn Hoàn nổi lên một tầng mong đợi.

So sánh với tâm tình của Cơ Hoàn Hoàn, Lưu Mật Nhi cùng Vô Trần không nhịn được rùng mình một cái. Cơ Hoàn Hoàn không có lo lắng nhiều như bọn họ, mà bọn họ cũng không có cái mạng miễn phí cho Phượng Dương nha!

"Vô Trần!" Lưu Mật Nhi lên tiếng nói.

Vô Trần lập tức gật đầu, "Cô nương!"

"Chúng ta có thể trở về trong vòng hai ngày hay không?" Thời gian càng ngắn nàng càng cảm thấy an toàn.

Vô Trần lập tức gật đầu, "Ta sẽ liên lạc ám vệ tới đón chúng ở biên quan!"

Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục, "Có thể đi nhanh một chút thì đi đi!"

Để trấn an cảm xúc của Phượng Dương, lúc này trên khắp giang hồ mọi người đều đang tìm người tên Cơ Hoàn Hoàn, thế nhưng không thấy Cơ Hoàn Hoàn đâu, cho nên lúc này bọn họ tìm người thật tương đối khó khăn.

Cũng nhờ ám vệ giúp một tay, bọn họ sau khi tới Miêu Cương đã rất nhanh chóng được Diệp Ly Tâm cùng Diệp Cửu Dương đón trở về.

Có Diệp Cửu Dương giúp một tay, thương thế Phượng Cảnh Duệ tuy nặng, nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện.

Sau khi thấy Lưu Mật Nhi trở về, có thể đoán được Phượng Cảnh Duệ nằm trên giường đến cỡ nào không vui, nhất là trong khoảng thời gian này từ trên giang hồ truyền đến các loại lời đồn đãi, chứng kiến mẫu thân của hắn hiện ra, dường như Phượng Cảnh Duệ phát ra lửa giận.

"Ngươi có biết như ngươi vậy sẽ hại chết rất nhiều người hay không hả?" Phượng Cảnh Duệ giận dữ lên tiếng.
Editor: toilatoi-84
Nguồn: diendanlequidon

Thế nào cũng không nghĩ đến mình liều mạng đi cầu xin Phượng Dương, sau khi trở về lại lấy được là thái độ như vậy của Phượng Cảnh Duệ. Uất ức nhất thời ùa vào lòng, Lưu Mật Nhi mím môi không nói.

Phượng Cảnh Duệ cố gắng ngồi dậy, nhìn mẫu thân, "Trở về đi!"

Cơ Hoàn Hoàn trợn to hai mắt,"Ta . . ."

"Trở về!" Phượng Cảnh Duệ gắng sức hô to.

Có lẽ, không người có thể hiểu Cơ Hoàn Hoàn quan trọng thế nào đối với Phượng Dương, nhưng thân là nhi tử hắn có thể hiểu rõ. Phượng Dương có thể khiến hắn hai mươi năm không gặp mẫu thân đến một lần, thì cũng nhất định sẽ vì mẫu thân mà máu nhuộm giang hồ.

"Không được!" Lưu Mật Nhi phản đối nói, "Mặc kệ ngươi nói cái gì thì hôm nay mẹ ngươi cũng không được đi. Dù sao nàng đã tới nơi này. Ta đi thông báo cho Phượng Dương, chỉ cần Phượng Dương tới, mẹ ngươi nhất định sẽ có biện pháp thuyết phục hắn cứu ngươi!"

"Lưu Mật Nhi! Có phải ngươi muốn lấy tính mạng của tất cả mọi người ở đâyđánh cuộc hay không?" Phượng Cảnh Duệ giận dữ nói.

Toàn thân Lưu Mật Nhi run lên, kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng thật là không ngờ đến thế này. Bây giờ nghĩ lại, theo cá tính của Phượng Dương, khi hắn biết người ở đây có thể đã mang thê tử của hắn đi, hắn nhất định sẽ đại khai sát giới thật!

Phượng Cảnh Duệ nhìn mẫu thân mình, "Trở về, lập tức, lập tức! Nếu như người không muốn cho ngày càng nhiều người chết!" Có thể ngăn cản phụ thân chỉ có mẫu thân. Bọn họ quá yêu nhau, có lúc thậm chí còn quên mất hắn là con trai của họ.

Cơ Hoàn Hoàn giờ lại nghĩ đến chồng đang điên cuồng, nàng nắm lấy ống tay áo hắn, "Ta muốn cứu con!"

"Ta chết không được" Phượng Cảnh Duệ nổi giận, "Đi mau!"

Lần này Lưu Mật Nhi không ngăn cản Phượng Cảnh Duệ, nếu như không phải có Phượng Cảnh Duệ nhắc nhở, nàng đã quên mất, Phượng Dương rất có thể sẽ giết mọi người ở đây.

Cơ Hoàn Hoàn gật đầu một cái.

Lưu Mật Nhi vội vàng nói, "Phải để cho mẫu thân ngươi tắm rửa một chút chứ? Hơn nữa nơi này là Miêu Cương, nàng xưa nay chưa từng tới bao giờ! Phải tìm người đưa nàng đi."

Phượng Cảnh Duệ gật đầu, nhìn Vô Trần, "Tìm ám vệ đưa nàng trở về!"
Editor: toilatoi-84
Nguồn: diendanlequidon

Vô Trần gật đầu. Biết lần này kế hoạch coi như là thất bại.

Không ai từng nghĩ tới, chỉ một lúc khi Cơ Hoàn Hoàn tắm này thôi, vốn là kẻ không thể tìm được bọn họ, Phượng Dương lại đột nhiên xuất hiện ở đầu giường Phượng Cảnh Duệ. Phượng Cảnh Duệ còn chưa kịp thốt ra nửa tiếng, một tayPhượng Dương đã để sẵn trên cổ của hắn, lo lắng hỏi, "Người đâu?"

Mặt Phượng Cảnh Duệ trắng bệt, vùng vẫy.

Lúc này đang từ ngoài cửa đi vào, đám người Lưu Mật Nhi cùng Vô Trầnthấy một màn trước mắt, trái tim nhất thời ngừng đập, không dám lên tiếng.

Vừa thay xong quần áo, Cơ Hoàn Hoàn thấy một màn trước mắt, kêu to ra tiếng, "Phượng Dương! Ngươi dám động đến một sợi lông của con ta, ta và ngươi không xong đâu!" Nói xong nàng bước một bước dài tiến lên, nắm tay Phượng Dương dùng sức kéo.

Thân thể Phượng Dương vì nghe được âm thanh Cơ Hoàn Hoàn mà đột nhiên dừng lại, giống như là bị người điểm huyệt, không nhúc nhích.

"Buông tay, buông tay, ngươi mau buông tay!" Cơ Hoàn Hoàn cúi đầu cắn lên cổ tay của Phượng Dương.

"Dù cho nàng chưa ăn cơm, cũng không cần thiết ăn tay của ta!" Ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Dương dịu dàng nói, đồng thời buông tay đang nắm Phượng Cảnh Duệ ra.

Phượng Cảnh Duệ cảm thấy sức Phượng Dương buông lỏng, hắn không khỏi ho khan, nếu là trước kia hắn không thể nào ngồi đây chờ chết, nhưng mà ai bảo hắn bây giờ đây thân bất do kỷ.

Lưu Mật Nhi lập tức tiến lên vuốt sau lưng của hắn.

Nghe được âm thanh của Phượng Dương, lúc này Cơ Hoàn Hoàn mới buông mu bàn tay của hắn ra, khiếp sợ nhìn Phượng Dương, "Tướng công!"

Phượng Dương không nói tiếng nào, một đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, thật lâu sau dùng sức ôm người vào trong ngực. Chui vào cổ Cơ Hoàn Hoàn. Hai vai không ngừng rung động. Thân thể cao lớn không ngừng run rẩy.

Tất cả mọi người tại chỗ cũng bị một màn trước mắt hù sợ.

Tàn khốc đông lạnh Phượng Dương . . . Đang khóc!