[Canh Triệt Đồng Nhân] Yêu Tinh Giai Nhân

Quyển 1 - Chương 5




Đèn lồng đỏ thẫm, pháo nổ huyên náo, còn có tân lang tuấn tú cưỡi trên tuấn mã tạo nên không khí cát tường náo nhiệt cho vùng sông nước Giang Nam. Bất quá, không khí tốt đẹp này cũng có lúc bị phá hư.

Trịnh Duẫn Hạo cưỡi trên tuấn mã vẻ mặt khí phách, kiêu ngạo nhìn đoàn người bên dưới đến chúc mừng. Hừ, ta Trịnh Duẫn Hạo đủ tư cách khí phách. Ai bảo các ngươi không cưới được kinh thành đệ nhất mỹ nhân? Nghĩ đến ‘nương tử’nhà mình, Trịnh Duẫn Hạo không khỏi tươi cười hạnh phúc. Kể từ khi thoáng thấy qua trong rừng trúc, Trịnh Duẫn Hạo liền nhận định tiểu ‘tiên tử’ Kim Tại Trung nghỉ ngơi dưới tàng cây. Hắn đời này kiếp này, cũng chính là bảo bối duy nhất của Trịnh Duẫn Hạo ta.

“Triệt, một lát ta đi ứng phó Trịnh Duẫn Hạo kéo dài thời gian. Ngươi đi hỉ phòng cứu Tại Trung ra, sau đó Hàn Canh đi chuẩn bị ngựa.” Thôi Thủy Nguyên vẻ mặt khẩn trương dặn dò Hàn Canh và Hi Triệt. Sợ không cẩn thận chút, người cứu không được không nói, còn liên lụy cả ba. Vậy rất không đáng a!

“Ừ, ta đã biết.” Hi Triệt vẻ mặt cẩn thận thúc giục Thôi Thủy Nguyên mau hành động, một mặt lặng lẽ đi theo dòng người đi vào hỉ phòng.

“Được, hết thảy cẩn thận.” Thôi Thủy Nguyên dặn Hi Triệt, lưu luyến nói.

“Ừm, được. Ngươi cũng vậy.” Hi Triệt cũng dặn Thôi Thủy Nguyên cẩn thận, đừng để lộ chân tướng. (thật đúng là rất hợp với tình hình ~)

Hàn Canh từ đầu đến cuối đều hé ra bộ mặt đen thui nhìn bầu không khí ‘dây dưa khó rời’ như vậy của bọn họ, khuôn mặt lại càng giống y như Bao Chửng.

“Ngươi làm gì vậy, nhanh đi đi.” Hi Triệt thấy Hàn Canh đứng đần ra đó không nhúc nhích, không khỏi gấp gáp, nâng tay kéo Hàn Canh lôi ra ngoài, không ngờ lại bị Hàn Canh ôm vào lòng.

“Triệt.” thanh âm ấm áp của Hàn Canh nhẹ nhàng đi vào tai, làm động lòng người. “Mọi sự cẩn thận.”

“Ừ.” Hi Triệt khó được lúc thực nghe lời không nhúc nhích, lẳng lặng hưởng thụ nhiệt độ cơ thể Hàn Canh.

Hàn Canh nhẹ nhàng đẩy ra Hi Triệt, ghé vào tai hắn khẽ nói “Nếu có trở ngại liền gọi ta, ngàn vạn lần đừng giống trước đây tự mình cậy mạnh.”

Không khí có chút ái muội làm Hi Triệt đỏ mặt, lắc đầu muốn làm chính mình thanh tỉnh một chút, đẩy Hàn Canh ra xa, mở ra đại môn hỉ phòng.

Hỉ phòng cực kỳ yên tĩnh, sắc đỏ trước mắt biểu hiện lên tác phong hoa quý của chủ nhà. Hi Triệt đẩy cửa ra, thanh âm nhẹ nhàng quanh quẩn trong hỉ phòng “Tại Trung, ngươi có ở đây không?” Hi Triệt hỏi.

“Ca?!” Tại Trung ngồi trên giường nghe thấy thanh âm quen thuộc, vội vàng kinh sợ vén khăn hồng lên.

“Xú tiểu tử ngươi, không nói một tiếng đã gả đi!” Hi Triệt thấy mặt Tại Trung liền tức giận bóp lấy “Ngươi vẫn là một nam nhân mà, còn bị người ta đặt ở dưới! Nếu để cha biết, ở dưới cửu tuyền cũng không nhắm mắt.”

“Ca, đau!” Tại Trung đánh rớt tay Hi Triệt đang bóp mặt hắn. Ta hôm nay còn phải xuất giá đó, niết xấu đi rồi, Duẫn Hạo sẽ không cần ta nữa.

“Ngươi còn biết đau!” Hi Triệt tức giận đặt mông ngồi lên giường “Nói, rốt cuộc sao lại thế này!”

Tại Trung thấy thật sự không giấu được ca ca, liền một năm một mười kể lại cho Hi Triệt. Nguyên lai, Tại Trung là muốn đi Giang Nam chơi đùa, liền tiếp nhận nhiệm vụ giao hàng. Ngày ấy, nghỉ ngơi dưới tàng cây, lại đối với Trịnh Duẫn Hạo nhất kiến chung tình, liền dẫn đến cục diện hôm nay.

“Ngươi, thật sự thích cái tên kia?” Hi Triệt không sao tin được hỏi Tại Trung “Ngươi không phải thích nữ nhân sao? Sao lại đột nhiên thay đổi vậy.”

“Còn nói ta, huynh cũng không phải cùng Hàn Canh ca...... Ai dô, ca, đau!” Tại Trung thấy Hi Triệt lại muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, liền không nhiều lời nữa. Hừ, vốn là vậy mà, còn không cho người ta nói.

“Vậy ngươi thật sự phải gả?” Hi Triệt không xác định lại hỏi một lần.

“Nói thừa!” Tại Trung không nhịn được muốn đối lão ca của mình trợn mắt xem thường. “Ta thích hắn nha, vì sao không gả?” Quả nhiên kim Hi Triệt này chỉ có khuôn mặt, không có đầu óc.

Ai........ Hi Triệt bất đắc dĩ nghĩ, thích một người gả cho hắn cũng không có gì sai nha. Tựa như chính mình thích Hàn Canh, nhưng lại ngây ngốc không chờ được kết quả. Còn hơn chính mình, Tại Trung không biết hạnh phúc gấp mấy lần.

“A, Thủy Nguyên và Canh đều đang ở ngoài chờ!!!!!!!!!!!!!!!” Kim Hi Triệt đột nhiên nhớ tới kêu to lên.

“Duẫn Hạo huynh, chúc ngươi tân hôn vui vẻ.” Tuy rằng trên trán Thôi Thủy Nguyên đã tinh tế chảy ra một tầng mồ hôi, nhưng vẫn là uyển chuyển không hề sợ hãi nói.

“A, là Thủy Nguyên huynh à.” Trịnh Duẫn Hạo cười cười “Cảm ta ngươi xa như vậy vẫn chạy tới tham gia hôn lễ của ta.” Tuy rằng thực nghi hoặc, rõ ràng trong hỉ thiếp phát ra không có tên của hắn mà.

“A, đâu có đâu có. Ngày đại hỉ của Duẫn Hạo huynh Thôi mỗ có thể nào không đến. Này chính là không mời mà tới, còn thỉnh Duẫn Hạo huynh đừng trách.” Chú ý tới nghi hoặc của Duẫn Hạo, Thôi Thủy Nguyên vội vàng nói dối.

“Thủy Nguyên huynh, Trịnh mỗ thấy ngươi tới, đương nhiên là cao hứng vạn phần, sao lại trách ngươi chứ.” Trịnh Duẫn Hạo khách khí cười nói. ‘Giờ là lúc nào rồi, Tại Trung sao còn không ra.’

“A, đúng rồi.” Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên nhớ đến Thôi Thủy Nguyên còn chưa gặp qua nương tử nhà mình, vội vàng đem Thủy Nguyên dẫn đến hỉ phòng “Thủy Nguyên, còn chưa gặp qua nương tử của ta đi. Mau mời.”

“A, không......” Thôi Thủy Nguyên kinh hãi kéo Duẫn Hạo ra ngoài “Không cần, nương tử của huynh đệ sợ là Thôi mỗ không tiện gặp.”

“Nói gì vậy, vừa lúc để cho nương tử nhà ta tiếp kiến Thôi huynh kinh thành đệ nhất mĩ nam này nha, ha ha.” Trịnh Duẫn Hạo trêu ghẹo nói, kéo Thủy Nguyên vào trong phòng.

“Kétttttt......” Cửa bị đẩy ra. Thôi Thủy Nguyên tự thấy mình xui xẻ bị Trịnh Duẫn Hạo lôi kéo, mặt xám như tro tàn.

“Này......” Trịnh Duẫn Hạo ngơ ngác nhìn một người nam nhân bên giường Tại Trung. Đây là có chuyện gì?

“Duẫn à,” Tại Trung mở miệng đánh vỡ trầm mặc “Ta không phải từng nhắc qua với ngươi về ca ca của ta sao? Đây chính là ca của ta, gọi là Kim Hi Triệt.”

“A, chào ca.” Trịnh Duẫn Hạo cười sáng lạn.

“Ai là ca ngươi!” Hi Triệt đối với người này cảm thấy một chút hảo cảm cũng không có. Hắn hại y lo lắng cho Tại Trung như vậy, còn đem Canh kéo đến đây. Lỡ như có gì sơ xuất, Canh sẽ có thể gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Hi Triệt hung tợn trừng mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

“Ách.......” Trịnh Duẫn Hạo đành phải cười khổ, tự xét lại mình lúc trước làm đúng là có chút quá phận. Hẳn là nên đáp ứng cho Tại Trung trở về cùng ca ca giải thích tình hình rồi mới thành thân. Chỉ tại chính mình nóng vội, còn đắc tội với đại ca tương lai.

“Hừ,” Hi Triệt thấy Duẫn Hạo không lời nào để nói, liền càng thêm hung hăng vênh váo “Tại Trung à, ngươi là không phải thị lực hơi kém đó chứ, tìm một tên như vậy so với đầu gỗ nhà ta còn đầu gỗ hơn.” (có chút không thuận ~!)

“Triệt, chớ có vô lễ.” Hàn Canh ở bên ngoài khốn khổ chờ đợi không thấy Hi Triệt đi ra bèn đi vào hỉ phòng, quở trách Hi Triệt “Dù nói thế nào, hôm nay cũng là ngày thành thân của người ta. Làm ca ca lại còn gây khó dễ cho ‘đệ muội’ nhà mình.”

“Hừ, ai bảo hắn đáng ghét như vậy. Hại chúng ta ngàn dậm xa xôi tìm kiếm Tại Trung.” Hi Triệt lập tức trả lời lại.

“Triệt, không được hồ nháo.” Hàn Canh thấy Hi Triệt có xu thế không dừng, không hề nể mặt quở trách y “Không nghe lời?”

“Canh, ngươi không giúp ta lại đi giúp hắn a.” Hi Triệt vẻ mặt không phục chỉ vào mặt Trịnh Duẫn Hạo “Ngươi trong ngoài bất phân.”

“Được rồi, đừng náo loạn.” Hàn Canh biết Hi Triệt chỉ cần sinh khí thân thể sẽ không tốt, liền phóng nhuyễn ngữ khí nhẹ giọng dỗ Hi Triệt “Ngoan......”

Một tiếng này làm cho Hi Triệt hoảng thần nhớ tới cái ôm cường thế kia, trên mặt không khỏi bay lên vài rặng mây đỏ.

“Ca, ngày tốt giờ lành. Chúng ta phải thành thân nha.” Tại Trung thấy trên mặt ca ca nổi lên biến hóa, liền biết Hàn Canh ca dụ dỗ đã có tác dụng. Liếc mắt với Hàn Canh một cái, ý bảo hắn lôi Hi Triệt đi.

Hàn Canh nhận được tín hiệu, vội vàng kéo Hi Triệt còn đang chìm trong một tiếng ngọt ngào kia chưa có quay về rời đi. Thủy Nguyên cô tịch nhìn thân ảnh bọn họ đi khỏi, liền cũng không cam tâm mà đuổi theo.

“Lão bà,” Trịnh Duẫn Hạo nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tại Trung cười đến vẻ mặt chứa đầy mỡ “Chúng ta nên động phòng rồi đi.”

“Cái gì, con chuột thối. Bây giờ còn là ban ngày mà, ngươi dừng tay cho ta! Ô.......”