Cặp Đôi Trời Định

Chương 23: Tuẫn Táng (II)




23 tháng 7, thủ lĩnh nông binh Võ Sảng dẫn theo ba ngàn nông binh, định bức thành xông vào quan ải Gia Bình, đánh sập quan binh đóng ở quan ải. Vào cái ngày lộn xộn nhất này, Lục Thiên Kiều mang theo thánh chỉ của hoàng đế thẳng tiến tới Gia Bình.

Thánh chỉ do Chiến quỷ mang tới, Vinh Chính đế suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, đối với chiến sự trước giờ không nghe cũng chẳng hỏi, Lệ Triều Ương chỉ nói một câu “Phiêu kỵ tướng quân có năng lực đánh lui địch, chỉ chưa có cơ hội thôi”, đã khiến cho hoàng đế viết thánh chỉ, phái lão tướng Bạch Tông Anh điều động hai ngàn binh sĩ trong tay lão cấp cho Lục Thiên Kiều.

Rất dễ dàng tưởng tượng ra phản ứng của quan binh đóng quân hàng năm ở cửa ải Gia Bình với bức thánh chỉ này.

Nhưng điều mấu chốt nhất là, vị Phiêu kỵ tương quân trong truyền thuyết này —— giống như một người chết, suốt ngày chỉ nằm trên giường, không hề động đậy. Hoàng đế lấy giang sơn xã tắc của mình ra đùa giỡn thế này sao?

25 tháng 7, lão tướng Bạch Tông Anh không chịu nổi nhục nhã, truyền thư hỏa tốc lên kinh thành, lên án mạnh mẽ sự việc không có đầu óc, không thể nào giải thích nổi này.

30 tháng 7, câu trả lời càng hoang đường hơn được đưa đến : hoàng đế có một người em gái khác mẹ, phong vị Hồ công chúa, nức tiếng là “Mắt Thần”. Vị Hồ công chúa này tiên đoán cho Vinh Chính đế rằng trận chiến ở cửa ải Gia Bình nhất định sẽ giành thắng lợi, công thần là người họ Lục. Vinh Chính đế tin tưởng em gái thần thông của mình, cho nên mời Bạch lão tướng quân cứ yên tâm.

Khỏi nói cũng biết, Bạch Tông Anh nhìn thấy thư hồi âm này tức giận đến hộc máu.

Nhưng tất cả những chuyện này Lục Thiên Kiều và Tư Lan đều không hay không biết, Lục Thiên Kiều vẫn là người thực vật như trước, ngoại trừ trái tim đập trong lồng ngực còn ấm áp, những bộ phận khác giống như đã chết cứng rồi. Bọn họ bị đưa đến một cái lều trại không lớn, im ắng, lạnh tanh, ngay cả viên quan phụ trách nấu cơm bếp núc cũng chưa từng bước qua nơi này lấy nửa bước, thức ăn, nước uống càng đừng mơ.

Dẫn bọn họ tới đây là một tên Chiến quỷ tên Lệ Diêm, là một chiến quỷ rất trẻ trong gia tộc của Lệ Triều Ương. Đến nay Tư Lan cũng không biết thường ngày y trốn ở xó xỉnh nào, mỗi ngày cứ vào giờ Tuất là y lại tới thăm Lục Thiên Kiều, thời gian trôi qua, rốt cục sắc mặt của Lệ Diêm cũng không còn bình tĩnh được nữa, trong đôi mắt đỏ diễm lệ bất chợt toát ra sự nôn nóng và lo lắng.

Vào giờ Tuất hôm nay, y lại đến giở màn ra nhìn Lục Thiên Kiều như thường lệ, Tư Lan đang hầm cháo thịt nạc trên bếp, mùi thơm nức xông vào mũi. Lệ Diêm bước đến bên giường sờ sờ trán Lục Thiên Kiều, không khỏi thở dài.

“Việc này… Lệ tiên sinh, tướng quân ngài ấy…”

Tư Lan nghe thấy y thở dài thì hoảng hồn khiếp vía, vị chiến quỷ này khoảng chừng 20 tuổi, tính tình cũng có vẻ hiền hòa, thân thiện, Tư Lan đánh bạo hỏi thử.

Lệ Diêm đi tới, hít hà nồi cháo thịt nạc, khen ngợi: “Thơm quá, ngươi chăm sóc thiếu gia cẩn thận quá. Bây giờ thiếu gia còn ăn được sao?”

“Không thể nuốt được, cho nên mỗi lần cho ăn phải tốn sức một chút.”

Lệ Diêm gật gật đầu, cứ thế múc một chén cháo thịt nạc ra ăn, vừa ăn vừa nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngày 9 tháng 8 là sinh nhật của thiếu gia phải không? Hôm nay đã là ngày 3 tháng 8, chỉ còn 6 ngày nữa.”

… Vậy thì sao? Hai tay Tư Lan run rẩy.

“Chuyện này có nói với một tiểu yêu quái như ngươi cũng chẳng có ích gì. Chiến quỷ vượt qua biến kiếp, thành công hay thất bại, chỉ chờ ở khoảng thời gian trước sinh nhật mười ngày. Đầu tiên là khôi phục xúc giác, sau đó là vị giác, thính giác, ngày sinh nhật thì cả năm giác quan đều khôi phục lại. Như vậy là đã thuận lợi vượt qua thời kỳ sức mạnh chiến quỷ thức tỉnh. Bây giờ ngay cả một trong năm giác quan của thiếu gia thôi cũng vẫn chưa có chút dấu hiệu phục hồi nào, chỉ sợ không phải là điềm lành.”

Sắc mặt Tư Lan trắng bệch, im lặng không nói được gì.

“Tóm lại, cứ chờ thêm mấy ngày nữa vậy.”

Lệ Diêm an ủi vỗ vỗ vai y, ăn xong chén cháo thì đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng đến ngày 5 tháng 8, Lục Thiên Kiều vẫn không có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh nào, lão tướng quân Bạch Tông Anh không thể nhịn được lại xông tới, nét mặt đầy phẫn nộ, chống nạnh nhìn Lục Thiên Kiều nằm trên giường như xác chết, giọng nói oang oang như sét đánh: “Hoàng thượng dám trông cậy vào tên bị thịt này đánh lui nông binh cho người sao?! Nếu ở vị trí này thì phải cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ chứ, nói ta giao hai ngàn binh mã cho hắn, thật sự không cam lòng chút nào!”

Tư Lan cúi đầu đưa một bức thư dán kín ra, nhỏ giọng nói: “Bạch lão tướng quân, lúc tướng quân còn cử động được, đã sai tại hạ viết bức thư này, dặn dò bảo chuyển cho ngài, mời ngài xem qua.”

Bạch Tông Anh cười lạnh nói: “Nói như vậy, nếu ta không đến thăm vị tướng quân cao quý này thì thư của hắn cũng không đến được tay ta sao? Phiêu kỵ tướng quân quả nhiên thật là uy phong.”

“Tại hạ đã cố gắng yết kiến Bạch lão tướng quân mấy lần, nhưng đều bị người khác ngăn lại, ngài là nhân vật quan trọng ở đây, tại hạ không dám lỗ mãng.”

Bạch Tông Anh bị Tư Lan nói mấy câu không mặn không nhạt, sắc mặt hiện rõ vẻ không chịu nổi nữa, giật lấy phong thư mở ra, vừa mới nhìn thấy sắc mặt đã thay đổi trong nháy mắt, lập tức đọc lại thật kỹ càng, khoảng chừng một lúc lâu sau lão xếp lá thư lại thành một xấp dày, bỏ lại vào bao thư.

“Hắn cho rằng Bạch Tông Anh ta là người như thế nào? Con nít con nôi mà cũng dám khoa tay múa chân!”

Lão đập thật mạnh phong thư trên mặt đất, xoay người bước đi, vừa đi vừa nói: “Phiêu kỵ tướng quân có diệu kế như thế, sao không tự mình ra trận ngăn địch lại? Bạch mỗ không dám tranh công với tướng quân, công lao to lớn như vậy, mời Phiêu kỵ tướng quân tự mình giành lấy đi.”

Tư Lan im lặng nhìn mọi người rời khỏi lều trại, quay đầu nhìn Lục Thiên Kiều, hắn vẫn chìm trong cơn ngủ say như trước, vẻ mặt bình thản, không có phản ứng gì với tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài.

Tướng quân như vậy làm sao ra trận giết giặc được?

Nhưng chiến trường vô tình, ngày hôm sau, hai ngàn viện quân của nông binh lại tới nữa, Võ Sảng dẫn theo năm ngàn người phá cửa thành, từ hơn mười dặm bên ngoài đã có thể nghe rất rõ tiếng chửi rủa khiêu khích. Bạch Tông Anh thật sự không chịu nổi nữa, kêu người mang tới hai bộ giáp sắt, sau đó chỉ nói một câu: hai ngàn binh đã chuẩn bị sẵn sàng, mời tướng quân lên ngựa.

Tư Lan nhìn hai bộ giáp rách nát đến phát ngốc ra, bây giờ y có thể gọi tướng quân ra nghênh chiến sao? Hiển nhiên là không thể! Đáng hận là hiện tại thân thể của tướng quân không khỏe, nếu như trước đây Bạch Tông Anh biết tướng quân lợi hại như thế nào thì hôm nay cũng không dám kiêu căng, ngạo mạn như vậy.

Y ngồi thừ ra nhớ lại tư thế oai hùng của tướng quân trước đây, bất chợt màn cửa bị người khác cuốn lên, Lệ Diêm xưa nay chỉ xuất hiện ở giờ Tuất lúc này đang bước vào, thấy Tư Lan ngồi đó, Lục Thiên Kiều vẫn nằm im lìm, bộ giáp sắt vứt chỏng chơ trên mặt đất, khuôn mặt còn chút trẻ con của Lệ Diêm lập tức trầm xuống.

“Mặc áo giáp vào, lên ngựa!” Giọng y lạnh băng.

Tư Lan vội la lên: “Tướng quân như vậy làm sao ra trận được?!”

“Ta không quan tâm, ngươi che chở cũng được, chống đối cũng xong! Hôm nay nếu lùi bước thì thể diện của bộ tộc ta đều bị hắn phá tan hết!”

Tư Lan rưng rưng nước mắt thay áo giáp cho Lục Thiên Kiều, sau đó khiêng ra ngoài, đợi đến khi ra khỏi lều mới huýt sáo vài tiếng, Liệt Vân Hoa đang nghỉ ngơi ăn cỏ ở phía xa xa lập tức ngự gió bay tới. Tư Lan dùng dây thừng cột chặt hắn trên lưng Liệt Vân Hoa, vừa làm vừa nhỏ giọng dặn dò: “Con trai ngoan, ngàn vạn lần đừng làm tướng quân ngã nhé! Gặp nguy hiểm thì lập tức bỏ chạy ngay đó!”

“Chỉ được thắng, không được bại!” Giọng nói của Lệ Diêm từ phía sau truyền tới.

Tư Lan quay đầu liếc y một cái, không nói gì cả.

Cái gọi là hai ngàn binh sĩ, phần lớn là những người người già yếu, thậm chí còn có cả đám bệnh nhân, mãi đến khi nhìn thấy Lục Thiên Kiều bị trói trên người Liệt Vân Hoa, cả đám người đó ai nấy đều lộ vẻ mỉa mai và vô cùng căm phẫn.

Tư Lan lạnh nhạt nói: “Tướng quân có lệnh: Lên đài cao, chuẩn bị đá tảng và dầu nóng!”

Không người nào động đậy.

“Tướng quân có lệnh: Lên đài cao, chuẩn bị đá tảng và dầu nóng!”

Vẫn một mảnh im lìm.

Tư Lan cắn chặt răng, đột nhiên xoay người lại, đáp “Tuân lệnh” thật vang dội, ôm lấy một khối đá lớn dùng để chèn lều trại, cao cỡ chừng nửa người, đi từng bước một hướng về phía đài cao. Lúc trở về trên vai y trúng một mũi tên, tất nhiên là bị nông binh dưới đài bắn bị thương.

Sau đó lại ôm một tảng đá lớn nữa, tiếp tục lên đài cao.

Lần này phần bụng của y lại trúng một mũi tên, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ giáp sắt.

Hai ngàn binh sĩ bắt đầu xao động, hoảng loạn, ánh mắt của đám người đó dính chặt trên người Tư Lan, nhưng vẫn không có ai nhúc nhích.

Lúc chuyển dời hoàn thành tảng đá thứ năm trở về, những mũi tên trên người y đã biến mất, chỉ có máu tươi nhỏ xuống từng giọt, và vệt máu kéo dài dọc theo đường đi.

Rốt cục cũng có người không nhẫn tâm được nữa, lặng im tiến lên, hai ba người cùng ôm một tảng đá lớn, cùng đưa lên đài cao. Dần dần, người càng ngày càng nhiều hơn —— cuối cùng, hai ngàn người yên lặng theo bước chân của y, lần lượt theo thứ tự khuân vác những hòn đá lớn, nhóm lửa đốt nóng dầu, khiến lão tướng quân Bạch Tông Anh đang ngồi trong lều trại chế giễu cũng phải trợn tròn mắt.

Bên ngoài có năm ngàn nông binh, số lượng nhiều hơn gấp đôi so với hai ngàn người, Võ Sảng lại là một thủ lĩnh rất xuất sắc, năm ngàn nông binh đó thật sự không hề thua kém năm ngàn tinh binh, dùng đá tảng và dầu nóng tấn công chẳng qua chỉ hơi quấy nhiễu đội hình phía trước một chút, còn trên thực tế tầm sát thương cực kỳ bé nhỏ.

Không có biện pháp gì, chỉ có thể liều mạng mà thôi.

Tư Lan xoay người nhảy lên Liệt Vân Hoa, cúi đầu nhìn Lục Thiên Kiều, hắn vẫn ngủ say như cũ, không hề hay biết gì, vẻ mặt vẫn bình thản như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, bởi tướng quân sẽ không biết sự thật đau lòng là gia tộc mình vì theo đuổi hư danh mà vứt bỏ tánh mạng của ngài ấy.

Hốc mắt Tư Lan chợt nóng nóng, cay xè: “Tướng quân! Thuộc hạ sẽ không để cho ngài chết!”

Liệt Vân Hoa hí một tiếng thật dài, lúc mở cánh cửa đá của cửa khẩu nó đã phóng ra ngoài đầu tiên, giống hệt như một ngôi sao băng màu đỏ. Hai ngàn người chần chờ trong giây lát rồi theo sát ở phía sau, sống chết trên chiến trường không cho phép chậm chạp dù chỉ trong giây lát, bọn họ vừa xông ra ngoài liền bị thế như chẻ tre của nông binh đâm thủng đội hình —— mục tiêu của Võ Sảng là cánh cửa đá của cửa khẩu chưa kịp khép lại!

Chẳng biết tự lúc nào, Bạch Tông Anh đã bước lên đài cao, hét lớn một tiếng: “Mau đóng cửa lại!”

Cánh cửa đá phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, mặt kệ tiếng kêu khóc của hai ngàn tàn binh ở xa xa, cứ thế chậm rãi khép lại. Điều này quả thực đã làm sĩ khí của binh sĩ xuống thấp đến cực hạn, đa số bọn họ đều không còn lòng dạ nào để tiếp tục chiến đấu, trốn trốn tránh tránh, chỉ có Tư Lan vẫn kiên trì xông lên ở vị trí dẫn đầu.

Bốn chữ ‘đơn độc chiến đấu’ nặng ngàn cân này, y và tướng quân đã từng trải qua kiếp sống năm năm trên chiến trường nhưng chưa bao giờ cảm nhận được, không ngờ hôm nay lại có thể cảm nhận sâu sắc trong tình cảnh thê thảm này.

Phía trước, phía sau toàn là ánh đao sắc bén và tiếng hò hét đinh tai nhức óc, chém ngã một người thì có tiếp mười người khác xông lên.

Cho dù phải liều lĩnh đến mức nào cũng phải làm cho Liệt Vân Hoa đem tướng quân bay ra khỏi địa ngục chém giết này!

Nhưng không thể được! Lệ Diêm đang đứng trên đài cao kéo căng cây trường cung, y biết rõ, chỉ cần bọn họ để lộ ra một chút yếu hèn thì mũi tên của tên Chiến quỷ kia sẽ xuyên qua ngực Lục Thiên Kiều.

Danh dự của bộ tộc Chiến quỷ, là không thể thất bại, không thể lùi bước, tinh thần so với luật thép còn nghiêm khắc hơn.

Mỗi một chiến quỷ đều thức tỉnh như vậy, trong tiếng giết chóc, trong máu tươi không ngừng bắn vào thân người, tỉnh lại bằng trái tim và dòng máu từ sâu thẳm trong cơ thể bọn họ, trưởng thành sẽ biến thành sức mạnh vô địch không gì sánh nổi, đó chính là Chiến quỷ thực thụ.

Trên vai nhói lên cơn đau kịch liệt, rốt cuộc Tư Lan cũng không duy trì được nữa, quỳ rạp một gối xuống đất, dùng trường đao miễn cưỡng chống chọi với sự tấn công mãnh liệt trên đỉnh đầu. Cho dù y là một yêu quái mạnh mẽ đến mức nào, cũng không có cách nào dùng sức của một người chống đỡ với năm nghìn binh mã, thậm chí y còn không biết máu trên người mình chảy nhiều hay ít, lần này còn mạng để trở về hay không.

Liệt Vân Hoa đột nhiên hí lên một tiếng thê lương, nó bị một đám nông binh dùng dây thừng trói chặt cần cổ, hung hăng kéo xuống dưới —— bắt giặc phải bắt vua trước, tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý này, một tướng quân bất tỉnh nhân sự cưỡi trên lưng ngựa, còn có gì khiến cho bọn họ vui vẻ hơn so với điều này?

Tư Lan dùng hết sức lực cuối cùng của mình cố lao ra, muốn dùng thân bảo vệ cho Lục Thiên Kiều, nhưng ngay sau đó ngực của y bị một sức mạnh cực lớn kéo thẳng lên không trung.

Y mệt mỏi, sức tàn lực kiệt ngẩng đầu mờ mịt nhìn, dưới ánh mặt trời chói mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy mình đang bị một con chim khổng lồ quắp lấy, móng vuốt còn lại của nó đang quắp lấy Liệt Vân Hoa, mà Lục Thiên Kiều vẫn an ổn buộc trên lưng Liệt Vân Hoa, không hề thương tổn gì.

“Các người đang chơi trò hành động nguy hiểm gì thế?”

Trên lưng chim, một giọng con gái mềm mại ngọt ngào vang lên đầy nghi hoặc.

Giọng nói thật quen thuộc, khiến đầu người nghe nhức buốt, chỉ vừa nghe thôi đã muốn hộc máu luôn rồi.

Nhưng lúc này Tư Lan đột nhiên cảm thấy, thời khắc giọng nói này vang lên còn êm tai hơn cả tiên khúc chốn thần tiên.

Một bàn tay ôm lấy ngực y, nhẹ nhàng kéo lên, sau đó y nằm trên cái lưng to rầm của con chim, há hốc miệng thở dốc, mệt mỏi đến mức không thể động đậy được. Ngay sau đó, Lục Thiên Kiều mê man trong giấc ngủ bị kéo lên ném xuống bên cạnh y, mái tóc đen mềm mại che trên mặt hắn, vô cùng thảm hại.

Tư Lan cố gắng hết sức nhìn qua, nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra lại một lần nữa, xác định tướng quân không hề bị thương, mới thở một hơi thật nhẹ nhõm.

“Ngươi còn sống không?” Một bàn tay đập đập trên người y, Tân Mi ngồi đối diện trợn tròn mắt nhìn y.

Tư Lan lặng im một hồi mới nói: “Cô… Sao cô lại tới…”

Tân Mi cúi đầu nhìn đám nông binh đang kêu gào chửi mắng, còn không ngừng bắn tên ở phía dưới, lúc lắc đầu nói: “Đi trước đi, đợi lát nữa rồi nói.”

Tư Lan bất chợt hoảng sợ: “Không! Không đi được…”

Lời của y còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng gió chói tai, cực kỳ lợi hại như sấm sét từ xa đánh lại, Tân Mi đột nhiên xoay người lại, liền nhìn thấy một tên Chiến quỷ đứng trên đài cao ở xa xa, cây trường cung trong tay đang ngắm về phía bọn họ, một mũi tên phóng ra vun vút