Cấp lại, OK?

Chương 13




“Toàn thể tân sinh viên năm nhất chú ý, sinh viên năm nhất chú ý, trước cuối tuần, mời các bạn đem bộ sách [ giáo trình khoa] đến chỗ giáo viên chủ nhiệm để đổi lấy bộ giáo trình mới nhất.”

Đài phát thanh của trường Đại học liên tục phát tin này, lâu ơi là lâu.

“Chuyện gì thế này? Mua mới chưa được một tháng, còn chưa kịp bóc bao bì mà đã đổi sách mới à?”

Tiểu Triệu lười nhác nằm lên bàn.

“Để ý làm gì, một cái đĩa CD như vậy mà thu hơn một trăm đồng, đổi sách chả phải để cậu tiêu tiền à.”

Tiểu Trương nói.

“Đang tám chuyện gì vậy…” 

Mộ Nhạc Nhạc bước vào phòng học ngay trước giờ ăn trưa.

“Đang nghe chương trình phát thanh, tối hôm qua cậu đi đâu ?…” 

Tiểu Triệu vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn chăm chú mặt Mộ Nhạc Nhạc, sợ ngây người.

Nam sinh cả lớp đồng loạt nhìn Mộ Nhạc Nhạc, thì ra mất tích cả ngày là để phẩu thuật thẩm mỹ? Không đúng, phẩu thuật thẩm mỹ cũng không nhanh như vậy.

Mộ Nhạc Nhạc chưa từng được người khác chú ý đến ngoại hình, bây giờ không chỉ có có mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm cô mà thậm chí còn có người phóng ra ánh mắt quyến rũ, cô thật đúng là chưa kịp thích ứng.

“Trở nên xinh đẹp rồi, chúc mừng cậu nha.” 

Tiểu Hồng phản ứng bình thường nhất, bởi vì bạn cùng phòng của Mộ Nhạc Nhạc cũng không cho rằng cô xấu, chỉ cần bỏ quả đầu “Thành Long” đáng sợ đi thì sẽ trở thành cô sinh viên xinh đẹp.

“Chúng tớ ra sức khuyên cậu đi cắt tóc cậu thà chết cũng không chịu, ai ya, đây đúng là sức mạnh của tình yêu.” 

Tiểu Trương thổi thổi đầu ngón tay.

“Cám ơn, hì hì…” 

Mộ Nhạc Nhạc thẹn thùng gãi gãi mặt, ít nhiều cũng nhờ “chị Hàn” chỉ vẽ, cô cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người!

Đài phát thanh tiếp tục phát tin “lấy cũ đổi mới” , hơn nữa yêu cầu phải giao sách cũ đúng hạn, rõ ràng là chuyện nhà trường phải chịu thiệt nhưng hình như rất được chú trọng.

Mộ Nhạc Nhạc ngẩng bật đầu lên, đĩa giáo trình?…Cô quên mất đã để ở đâu rồi.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng là môn ngữ văn, phân tích hình thức quản lý gia tộc trong [ Hồng Lâu Mộng ].

Giáo sư đứng trên bục chậm rãi giảng bài, còn các sinh viên thì đang bận rộn việc riêng, đây là lợi thế ở đại học, chỉ cần bạn ngồi im lặng bên đươi, có nghe hay không cũng chẳng ai quản.

Thái độ Mộ Nhạc Nhạc lại khác thường, vừa chăm chú nghe giảng vừa ghi chép cẩn thận, bởi vì cô chỉ có thể học tập thật tốt, mới có khả năng được thầy Địch gọi là “bà xã”, a ha ha.

Nhớ tới cảnh tối hôm qua được ngồi trên đùi thầy Địch, khuôn mặt Mộ Nhạc Nhạc bắt đầu đỏ bừng như phát sốt, tiếc là chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, ôi.

Một mảnh giấy nhỏ đặt lên sách giáo khoa của cô, cô quay đầu nhìn lại thì lại không thấy ánh mắt của người nào đáp trả.

Mở mảnh giấy ra — Chào bạn Mộ Nhạc Nhạc, tôi là XXX, ngồi ở phía sau bạn, đã để ý bạn rất lâu rồi.

“…” 

Mộ Nhạc Nhạc cụp mi mắt xuống, ngay cả họ cũng viết sai, hơn nữa đã nhập học một tháng hôm nay mới nói là để ý tới cô, ai mà tin.

Cô liếc mắt nhìn lại, một cậu sinh viên đang vẫy tay với cô, Mộ Nhạc Nhạc lấy một tờ giấy trả lời, gom lại thành một cục giấy to ném cho cậu sinh viên kia — thỏ không ăn cỏ gần hang (1), bạn tỉnh ngộ đi.

Lại một mảnh giấy được ném về – mình là một con ngựa tốt, chỉ là không ăn cỏ sau lưng.

Khóe miệng Mộ Nhạc Nhạc giật giật — xin hỏi bạn ngựa tốt, lúc bạn quay đầu lại, cỏ vẫn còn chờ bạn sao?

Lần này mảnh giấy ném thẳng vào phía sau đầu Mộ Nhạc Nhạc — đều là bạn học, cho dù không đồng ý gặp gỡ qua lại với nhau, thì bạn ném mình như vậy cũng quá đau, hu hu!

Mộ Nhạc Nhạc hé miệng cười, cậu sinh viên kia không trả lời lại. Không tàn nhẫn một chút sao có thể nói lên nhân cách của mình. Người vợ chung thủy đó. Trong trường học, cô chỉ thích thầy Địch và chị Hàn thôi.

Chuông tan học vang lên, Mộ Nhạc Nhạc vẫn là người chạy ra khỏi lớp đầu tiên, đã sớm đói đến váng đầu hoa mắt rồi.

Cô chạy xuống lầu, liền thấy Hàn Tư Viễn đứng dưới tán cây.

“Lại đây, vừa chạy vừa nói.” 

Mộ Nhạc Nhạc không muốn dừng bước, gọi Hàn Tư Viễn chạy theo.

“…” 

Hàn Tư Viễn lười nhác đuổi theo, nhướng mày.

“Tối hôm qua vận động quá sức à?”

“Chứ còn gì nữa, thiếu chút nữa làm cho tôi mệt chết, xương sống thắt lưng đều đau.” 

Mộ Nhạc Nhạc nhớ tới tình cảnh lúc nấu mì, trong lòng thật sự chua xót.

Hàn Tư Viễn ngừng bước chân, nét cười thoáng cứng đờ.

“Không phải đùa chứ?”

Mộ Nhạc Nhạc thấy anh bất động, kéo khủy tay anh tiếp tục đi về hướng nhà ăn.

“Không sao, tuy rằng là lần đầu tiên nhưng trước lạ sau quen thôi, tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn!”

Hàn Tư Viễn nhìn thấy vẻ mặt có ý cười của Mộ Nhạc Nhạc nhưng bản thân mình lại không cười nổi. Anh bỏ tay Mộ Nhạc Nhạc ra, lặng lẽ nói.

“Cô đi trước đi, tôi còn có chút việc.”

Mộ Nhạc Nhạc lên tiếng trả lời.

“Muốn tôi chiếm chỗ ngồi hộ anh không?”

Hàn Tư Viễn nhìn chăm chú vẻ mặt bình tĩnh của cô. Anh vốn đã đoán được kết quả nhưng tâm tình lại có chút nặng nề. Tối hôm qua anh ở dưới lầu đợi một giờ, hy vọng cô đừng xuống dưới, lại hy vọng cô bị Địch Nam đuổi ra, cảm xúc thật mâu thuẫn.

Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày.

“Này, anh làm sao vậy?”

“Bỏ đi, đi cùng luôn vậy.” 

Hàn Tư Viễn bước chậm lại. Anh không nên làm chuyện này rắc rối hơn, sẽ càng đi ngược với dự tính ban đầu.

“Tôi muốn hẹn bạch mã di xem phim, gần đây có bộ phim nào hay giới thiệu không?” 

Mộ Nhạc Nhạc đang ăn cơm ngon lành, không thèm để ý xung quanh phóng đến những ánh mắt ghen tị không thiện cảm. 

Mộ Nhạc Nhạc nghĩ: không trách được các bạn sinh viên vì bọn họ không biết Hàn Tư Viễn là đồng chí.

Hàn Tư Viễn thật sự là khâm phục tính chủ động của Mộ Nhạc Nhạc, hẹn hò đều do cô sắp xếp.

“Lát nữa tôi giúp cô tìm xem.”

“Cám ơn anh, anh đúng là người tốt! Nếu tôi có con, anh nhất định phải làm mẹ nuôi của nó nhé!” 

Mộ Nhạc Nhạc cười ngốc nghếch, càng nói càng sai.

Hàn Tư Viễn sặc ho khụ một tiếng, lúc này mới nhớ ra đã nói dối rằng mình là đồng tính luyến ái.

“Này, chú ý cách dùng từ của cô.”

Mộ Nhạc Nhạc ra sức vỗ vào miệng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Hàn Tư Viễn miễn cưỡng nhếch miệng, trêu chọc nói.

“Nếu đã là chị em với nhau, thời tiết nóng như vậy, cùng đi tắm đi.”

“?!”

Mộ Nhạc Nhạc trừng lớn mắt, nghĩ nghĩ.

“Cũng được đấy.”

“Khụ khụ khụ khụ…” 

Hàn Tư Viễn phun ra một ngụm nước, tiểu quỷ này thật đúng là không phải vô tâm bình thường.

Mộ Nhạc Nhạc giúp anh vuốt ngực.

“Đừng căng thẳng, tôi hay nói đùa mà, hì hì…”

“…”

Hàn Tư Viễn đẩy bàn tay của cô ra, cúi đầu xét lại bản thân. Dù gì anh cũng là một cao thủ tình trường thế mà lại bó tay với tiểu quỷ này. Nguyên nhân là vì cô có lối suy nghĩ quá tùy hứng, hơn nữa cơ bản lấy bản thân làm trung tâm, hoàn toàn không có một chút nữ tính nên có như rụt rè và kín đáo.

“Ngày mai mặc váy đi, nam không ra nam nữ không ra nữ.” 

Hàn Tư Viễn cho rằng vấn đề là ở cách ăn mặc.

“Váy? Tôi không có.” 

Cô nhét một thìa cơm to vào miệng.

“Đừng nói với tôi là từ nhỏ tới lớn cô chưa mặc váy bao giờ đấy?”

Mộ Nhạc Nhạc lắc lắc đầu. Lúc sáu tuổi có từng mặc nhưng từ khi lên tiểu học, ngoài lúc diễn trên trường ra, ba mẹ cấm cô mặc váy trên đường. Lý do: trên đường đầy rẫy lưu manh.

Hàn Tư Viễn cuối cùng cũng biết tại sao cô lại giống một thằng bé ngốc nghếch rồi, căn bản không ý thức được mình là con gái mà?

“Ngày mai, tôi đưa cô đi mua sắm.” 

Giọng điệu Hàn Tư Viễn có vẻ chân thật đáng tin.

“Không được không được, ngày mai là cuối tuần rồi, tôi định mời bạch mã đi xem phim.” 

Mộ Nhạc Nhạc suy sụp hạ bả vai, vẫn chưa biết thầy Địch có rảnh hay không nữa.

Vừa nghe lời này, Hàn Tư Viễn ném đôi đũa.

“Với ngoại hình như bây giờ của cô mà còn không biết xấu hổ muốn đi hẹn hò sao?”

“…” 

Mộ Nhạc Nhạc ngắm nghía chiếc quần yếm thoải mái, cô vừa có được tự tin thì lại bị tan vỡ mất rồi.

“Tôi không có khiếu thẩm mĩ đúng không…..”

“Xin đừng làm nhục hai chữ ‘thẩm mĩ’.” 

Hàn Tư Viễn mặt không chút thay đổi trả lời.

“…” 

Mộ Nhạc Nhạc vò đầu bứt tai. Cô vẫn cho rằng mình rất thời thượng nhưng lại quên mất việc mình đang lớn lên.

“Nhưng tôi không có tiền. Bạch mã vẫn chưa cho tiển sinh hoạt phí…”

“Một tháng anh ta cho cô bao nhiêu tiền?”

“2000 tệ! Ra tay rất hào phóng đúng không?” 

Mộ Nhạc Nhạc chớp mắt lia lịa, chờ anh ta ca ngợi bạch mã một phen.

“…” 

Hàn Tư Viễn biết vậy nên không nói gì, một năm Địch Nam thu nhập không đến chục triệu tệ thì cũng là vài triệu tệ, có cần phải keo kiệt như vậy không?

“Tôi trả tiền, nhưng cô phải dùng thịt.Thể là trả hết nợ nần…” 

Hàn Tư Viễn cười nham hiểm nói.

Mộ Nhạc Nhạc không cần nghĩ nhiều lập tức gật đầu.

“Được! Tôi có sức, chỉ cần đừng bảo tôi nấu cơm giặt quần áo, dời núi cũng được!”

“…” 

Cô tuyệt đối không ngốc, chỉ là bản thân đã xem nhẹ chỉ số thông minh của Mộ Nhạc Nhạc.

Vì thế, hai người đã đạt được thỏa thuận trong tình trạng vui vẻ, nếu ngày mai bạch mã không rảnh, hai người sẽ đi dạo phố.

※※

Sau khi ăn xong, Mộ Nhạc Nhạc lấy đủ dũng khí, gửi cho thầy Địch một tin nhắn. Hỏi anh ngày mai có thời gian rảnh gặp mặt hay không.

Địch Nam nhìn chăm chú tin nhắn thật lâu, cuối cùng trả lời: tối mai hẹn sau.

Anh cất di động đi, day day huyệt Thái Dương. Anh lẽ ra nên duy trì cuộc hôn nhân này thật tốt nhưng lại nhận ra bản thân quen sống cô đơn, mà vợ anh lại quá hồn nhiên.

Mộ Nhạc Nhạc thất vọng mở miệng, rõ là từ chối gặp mặt mà, cảm giác mới kết hôn của anh ở đâu rồi vậy? Hu hu.

Nhưng, cô lập tức thoát khỏi tâm trạng thiểu não. Tà tâm không nản trong lòng lại gửi đi một tin nhắn [nhưng nội dung không hoàn toàn là thật ]: Em giúp thầy quét dọn vệ sinh, đem chăn nệm ra phơi nha? Chuyện giặt giũ em rất thành thạo.

Địch Nam: không cần, tôi thuê người làm theo giờ.

Mộ Nhạc Nhạc: Vậy,có cần em giám sát người thầy thuê không?

Địch Nam bất đắc dĩ mỉm cười: đầu tuần có bài kiểm tra, em đã chuẩn bị đến đâu rồi?

Mộ Nhạc Nhạc:..

Vấn đề này quá gay go, cô thật sự không trả lời nổi, đành phải để điện thoại di động qua một bên. Khi nào thầy Địch mới có thể thích mình đây? Haiz, cô càng không biết bản thân có thể mặt dày mày dạn chống đỡ đến ngày nào đây.

Thầy Địch ngồi trong văn phòng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nghĩ đến vẻ mặt mất mát của Mộ Nhạc Nhạc, quyết định gặp mặt, nhưng khi anh mở di động ra, điện thoại vừa vặn vang lên, anh tưởng Mộ Nhạc Nhạc gọi tới, thuận tay liền bấm nút nghe.

“Được rồi, ngày mai gặp.”

“Tiểu Nam? Anh đang nói chuyện với ai vậy?” 

Phương Dung nghi hoặc hỏi.

Địch nam khóe miệng mím lại, ngữ khí nhanh chóng trở nên lạnh như băng.

“Có việc gì sao?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ anh…”

“Cô Phương à, tôi cho rằng giữa chúng ta không nên nói những chuyện như thế này.” 

Địch Nam nghiêm mặt nói.

“Được rồi, được rồi.” 

Không nói chuyện tình cảm, có chuyện phải làm phiền anh, hơn nữa chỉ có anh mới có thể làm, dù sao cũng đừng từ chối em.”

“Nói.”

“Bố em nằm viện, phải phẫu thuật tim. Ông muốn trước khi làm phẫu thuật được gặp anh vì em vẫn chưa nói với ông chuyện chúng ta chia tay. Huống chi, bố em bây giờ không chịu nổi kích động, xin anh giúp em đi Tiểu Nam…”

Địch Nam trầm mặc một lát, nói thật, bố của Phương Dung đối xử với anh rất tốt, cũng từng giúp anh cảm nhận được một phần tình thương ấm áp của người cha, anh không nhẫn tâm làm thế với người lớn được…

“Chỉ một lần này thôi.”

Phương Dung mừng thầm, nói rõ địa chỉ bệnh viện địa chỉ và thời gian gặp mặt ngày mai. Tuy rằng ý nghĩ này rất bất hiếu, nhưng bố sinh bệnh có vẻ như là cái cớ duy nhất để gặp Địch Nam.

(1): ý Mộ Nhạc Nhạc không bao giờ thích người quen,người ở gần bên mình.