Cấp lại, OK?

Chương 35




“Anh… anh… anh! Đến thầy Địch còn chưa chủ động hôn em, sao anh dám hôn em hả?!…”.

Mộ Nhạc Nhạc đẩy phắt Hàn Tư Viễn ra, hốc mắt rơm rớm.

“Đàn ông có thể lên giường với bất kì người phụ nữ nào nhưng sẽ không hôn người mà anh ta không yêu. Địch Nam không hề yêu em, tại sao em không chịu đối mặt với sự thật này?!”. Hàn Tư Viễn tức giận rống lên. Nhìn vẻ mặt đau lòng của Mộ Nhạc Nhạc, lòng hắn còn đau đớn gấp bội.

Mộ Nhạc Nhạc cắn chặt môi, tức đến run người. Đâu phải cô không biết Địch Nam không yêu mình, chẳng qua cô luôn tự lừa dối bản thân. Tại sao? Tại sao phải đâm vào vết thương lòng của cô?!

Cô xoay người bỏ chạy. Muốn cãi lại ư? Muốn. Nhưng cô không có lí do gì để cãi lại, ngay cả một lí do gượng ép cũng không.

Hàn Tư Viễn thở hắt một hơi. Hắn thật tàn nhẫn, bắt cô thoát ra khỏi những ảo tưởng không có thực. Nhưng chính hắn cũng không hề biết rằng, chỉ vì một câu nói này mà nửa năm liền Mộ Nhạc Nhạc không thèm ngó ngàng gì đến hắn.

※※

Chớp mắt đã đến đêm trước Noel, trường học đông vui náo nhiệt hơn hẳn bình thường. Mộ Nhạc Nhạc nằm trong phòng kí túc ấm áp, mở xem một bức email chúc mừng, bất giác đưa mắt ngắm nhìn những bông tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ… Hơn nửa năm qua, quá trình học tập của cô cực kỳ chỉn chu nghiêm túc; do bài vở, do những nguyên nhân mà cô không dám đối mặt nên cô không hề liên lạc với Địch Nam. Ngày mai là lễ Noel, Noel không phải ngày lễ của người Trung Quốc nên cô không nhận được thiệp chúc mừng từ thầy Địch. Chắc là… phải chờ đến Tết âm lịch nhỉ?

( tiếng Anh ) “Baby, đêm nay có vũ hội Noel, đi không?”. Chu Bội Doanh cầm kính hóa trang đi vào phòng ngủ của cô.

(tiếng Anh ) “Không đi, mình không thích khiêu vũ, với lại mình không có bạn nhảy…”. Mộ Nhạc Nhạc mỉm cười, bây giờ cô có thể giao tiếp cùng các bạn học bằng những câu tiếng Anh đơn giản, hầu như họ nói gì cô đều hiểu, chỉ thi thoảng là gặp khó khăn trong việc diễn đạt. Tống Nhụy nói đúng, môi trường ngôn ngữ rất quan trọng, nghe mãi rồi sẽ quen.

“Mike đâu? Anh ta hẹn ai?”. Khoảng thời gian này Chu Bội Doanh bận rộn ôn thi, đến giờ mới để ý Hàn Tư Viễn ít khi thấy mặt.

“Anh ta có đầy cô để hẹn, để ý đến mình làm gì”. Mộ Nhạc Nhạc trả lời qua loa đại khái cho xong. Từ sau sự kiện Hàn Tư Viễn cưỡng hôn, thực ra cô không quá tức giận, chỉ là cô đang cố gắng duy trì khoảng cách với hắn. Cho dù không là Địch Nam thì cũng không thể là Hàn Tư Viễn. Bọn họ là anh em, cô không muốn phá vỡ mối quan hệ giữa hai người họ.

Chương trình học nặng nề là cái cớ tốt nhất để cô trốn tránh. Vô tình, cô đã yêu thích ngành thiết kế chuyên nghiệp này từ lúc nào không hay. Một khi có hứng thú với môn học thì những gánh nặng và mệt mỏi sẽ hoàn toàn tan biến.

Chu Bội Doanh đi đến gần Mộ Nhạc Nhạc, giật cuốn sách giáo khoa trong tay rồi hôn chụt lên trán cô, cười phá lên: “Đi giải sầu thôi, chồng cậu không ở cạnh, không thấy cô đơn à?”.

“…”. Rất cô đơn, nhưng mà… “Cô đơn cũng phải chịu, nam sinh Mĩ nhiệt tình và tùy tiện quá”.

Ở đây, dù là đàn ông nước nào, chỉ cần bắt chuyện với bạn hai ba câu là đã hỏi buổi tối “có thể được không”. Haiz!

Chu Bội Doanh nhún vai thở dài: “Người Mĩ rất thoáng, nam nữ lên giường chỉ là nhu cầu thông thường. Cậu giữ mình ghê quá đấy, thực ra cậu muốn gì chỉ có cậu là người rõ nhất…”.

“…” Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Cậu cho là mình ra vẻ giữ gìn hả? Cậu nhầm rồi”.

“Thôi mặc cậu, mình có cái hẹn quan trọng, tối gặp lại, yêu cậu…”. Chu Bội Doanh nháy mắt, cầm túi vui vẻ đi ra.

Mộ Nhạc Nhạc vẫy tay chào, nụ cười vụt tắt. Cô quay lại màn hình máy tính, mở QQ và MSN lên, hình bé chim cánh cụt nhảy nhảy đang lóe sáng. Dù là ngày lễ lớn hay nhỏ, Tống Nhụy đều gửi email chúc mừng cô một hai câu qua QQ. Còn Địch Nam, nick của anh luôn luôn ở trạng thái offline.

※※

Văn phòng chủ tịch, tập đoàn Thác Nhuệ.

“Chủ tịch Địch, tiệc Noel và lễ trao giải sẽ bắt đầu lúc tám rưỡi, anh thay quần áo đi”. Tống Nhụy nhìn Địch Nam đang chăm chú làm việc, trong tay cô cầm một bộ complet sang trọng.

Địch Nam gật đầu, vén cổ tay áo lên xem đồng hồ. Một năm đã qua, thân là chủ tịch, anh phải có nghĩa vụ gửi lời cảm ơn đến tất cả công nhân viên chức của công ty. Anh vô tình liếc sang Tống Nhụy, thấy cô vẫn mặc đồng phục bèn hỏi: “Bảy rưỡi rồi sao cô chưa thay quần áo?”.

Tống Nhụy giật mình, cúi đầu nhìn bộ đồng phục đen sì trên người: “À, tôi không định mặc lễ phục. Nếu chủ tịch không hài lòng, tôi sẽ đi thay ngay bây giờ”.

“Thôi muộn rồi, đi theo tôi”. Địch Nam vớ lấy áo khoác và chìa khóa xe, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

“Vâng”. Tống Nhụy một tay ôm giày, một tay cầm bộ complet, trên vai vắt thắt lưng, cravat, trông y chang một cây quần áo di động lẽo đẽo theo đuôi Địch Nam.

Mười lăm phút sau, tại trung tâm mua sắm thương mại dưới lòng đất.

Tống Nhụy đứng trong phòng thay đồ rộng rãi, choáng ngợp nhìn bộ lễ phục dự tiệc đắt tiền treo trên giá.

Địch Nam đã dùng nhờ phòng thay đồ ở đây nhanh chóng thay bộ complet mà cô chuẩn bị cho anh. Anh vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, con mắt đắm đuối của cô nhân viên cửa hàng đã bắn lại đây. Bộ complet màu đen với những đường nét tinh tế khiến thân hình của anh càng thêm hoàn hảo. Không chỉ vậy, ngũ quan tuấn tú, phong độ tao nhã còn làm anh trông như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

“Người yêu cô đẹp trai quá…”. Nhân viên cửa hàng vừa giúp Tống Nhụy chỉnh lại dây lưng của bộ lễ phục, vừa ngắm trộm Địch Nam.

Tống Nhụy ngoái đầu nhìn, nói: “Tôi làm gì có cái phúc ấy, đó là sếp của tôi”. Vẻ tuấn tú của Địch Nam cô đã thích ứng từ lâu, có điều lúc phỏng vấn quả thật cũng đã bị chấn động đôi chút.

“Vậy cô nhất định là thư ký của anh ta rồi. Nữ thư ký và sếp tổng sẽ có một cuộc tình văn phòng thật lãng mạn, trong tiểu thuyết đều viết như vậy. Gần quan được ban lộc, cố lên mỹ nữ…”. Cô nhân viên thấy nữ khách hàng của mình không gạt bỏ đề tài này thì lại hí hửng tán gẫu thêm vài câu.

Tống Nhụy cười trừ, nhìn Địch Nam đang ngồi ở sofa thông qua tấm gương to, thấy anh đang vân vê chiếc điện thoại, cô đã biết mình không thể có cơ hội. Không chỉ cô, Phương Dung năm lần bảy lượt hẹn Địch Nam cũng không được. Lúc Địch Nam mượn số tài khoản QQ của cô, viết một bức email gửi qua bên kia bờ đại dương, cô biết trong lòng Địch Nam trước giờ vẫn luôn nhớ về Mộ Nhạc Nhạc.

Lúc này, Địch Nam mỉm cười nhìn biểu tượng chim cánh cụt đang nhấp nháy.

Mộ Nhạc Nhạc: Noel vui vẻ, chị Tống! ╭(╯3╰)╮

Địch Nam: Noel vui vẻ, không đi chơi à?

Mộ Nhạc Nhạc: Bội Doanh hẹn em đi vũ hội Noel. Em cũng hơi muốn đi, nhưng ai cũng có bạn nhảy, chỉ mình em không có. Em thật là ngốc.

Địch Nam: Em có thể mời bạn học đi cùng, vũ hội Noel thường có các màn biểu diễn ca nhạc, đi xem cho thư giãn.

Mộ Nhạc Nhạc: Haiz… Thôi không đi, học phí và sinh hoạt phí ở đây rất đắt đỏ, em muốn tranh thủ từng giây phút!

Địch Nam mỉm cười: Vấn đề tiền bạc em không cần phải lo.

Mộ Nhạc Nhạc: Không thể nói vậy được, tuy sếp chị rất nhiều tiền nhưng anh ấy đâu có nghĩa vụ cung cấp tiền lâu dài để nuôi em. Em đã tính rồi, chờ sau khi về nước, em sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại học phí mấy năm này cho anh ấy.

Địch Nam nhíu mày: Em cần gì phải tính toán rạch ròi như vậy, anh ấy là chồng em mà.

Mộ Nhạc Nhạc: Hừ… Xin lỗi chị, cho em nói xấu sếp chị chút. Chị thử hỏi xem có chồng ai hơn một năm rưỡi không quan tâm xem vợ mình còn sống hay đã chết không? Em hận anh ấy, ly hôn chỉ là chuyện một sớm một chiều. Em đã đối mặt với sự thật, sự thật, sự thật.

Nụ cười trên môi Địch Nam vụt tắt, anh yên lặng một lúc lâu… rồi trả lời: Chị nghĩ Địch Nam sẽ tôn trọng quyết định của em. Nếu ở bên đó em tìm được đối tượng tốt thì cứ thử tìm hiểu xem.

Mộ Nhạc Nhạc: Chị Tống thật xấu! Chẳng những không ngăn cản mà còn khuyến khích em, hu hu… Người xấu, tất cả đều là người xấu, chắc chắn chị đã sớm biết sếp chị định vứt bỏ em! Logout!

Địch Nam chưa kịp gửi đi một tin mới, Mộ Nhạc Nhạc đã offline.

Anh nhìn hai chữ chưa kịp gửi trên màn hình: “Không phải”. Cuối cùng, anh xóa dòng chữ đi, rồi thoát khỏi hệ thống chat.

“Chủ tịch Địch, tôi thay xong rồi”. Tống Nhụy mặc một bộ lễ phục ngắn, ngượng nghịu xoay một vòng trước Địch Nam.

Địch Nam lơ đãng cười nhạt: “Rất đẹp”.

Nói xong, anh đưa thẻ tín dụng cho nhân viên cửa hàng, trong dôi mắt chứa đựng vẻ buồn bã khó nhận ra.

※※

Bên kia, Mộ Nhạc Nhạc nhận được một hộp quà lớn màu hồng nhung từ nhân viên chuyển phát.

Cô hí hửng mở ra, trong hộp là một bộ váy đáng yêu màu hồng nhạt, kèm theo có cả giày và trang sức.

Mộ Nhạc Nhạc cầm tấm thiệp lên đọc:

Nhạc Nhạc, hãy trở thành bạn nhảy đẹp nhất của anh đêm nay. Đến giờ, Hàn Tư Viễn đẹp trai lạnh lùng sẽ đến đón em. Lời từ chối không có hiệu lực ^_^

Mộ Nhạc Nhạc bỏ tấm thiệp xuống, cầm bộ lễ phục khoa tay múa chân trước gương. Viền váy đăng ten bằng lụa của chiếc váy rất vừa ý cô, tuy rằng từ nhỏ cô mặc váy chẳng đến mấy lần nhưng kiểu dáng của bộ lễ phục này vừa kín đáo lại không mất đi vẻ đáng yêu, cô thực sự muốn mặc chết đi được. Kể cũng lạ, Hàn Tư Viễn luôn biết rất rõ cô muốn gì. Cô nắm chặt tay, dù sao thì có ở nhà cũng để chờ ma chắc, tội gì mà không đi chứ?!

Buổi chiều

Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng gõ cửa, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết là Hàn Tư Viễn.

Hàn Tư Viễn đứng dựa vào cửa, nhìn về phía Mộ Nhạc Nhạc đã chuẩn bị xong. Quần áo bó sát làm lộ ra dáng người tuyệt đẹp bị che dấu lâu nay, da thịt trắng nõn nà mà mịn màng. Chỉ có con gái phương Đông mới có thể có được vẻ uyển chuyển dịu dàng như cô sở hữu. Chậc chậc, đẹp tựa như một con búp bê sứ vậy, Hàn Tư Viễn không kìm được huýt sáo một tiếng.

Tuy rằng Mộ Nhạc Nhạc giận Hàn Tư Viễn đến nửa năm nay nhưng gặp nhau vẫn không thấy gượng gạo. Cô nắm dải váy mỏng manh, lo lắng hỏi: “Nhiều người như vậy chắc sẽ không làm rách váy đâu nhỉ?…”

Hàn Tư Viễn lại cười mà không nói gì, đi vào phòng vắt áo khoác dài của cô  lên khuỷu tay, lịch lãm vòng tay ra: “Đi thôi, cô bạn nhảy xinh đẹp của tôi.”

Hàn Tư Viễn mặc một bộ đồ đơn giản mà đẹp. Âu phục màu xám đi kèm với áo len cùng màu bên trong, quần áo vừa vặn kết hợp với màu sắc thanh lịch thể hiện khiếu thẩm mỹ tuyệt vời.

“…” Mộ Nhạc Nhạc không quen mặc đồ cổ thấp, cô che tay trước ngực, bước nhanh ra cửa ký túc xá: “Chỉ là cùng tham gia vũ hội thôi đấy, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu.”

“Nếu chưa tha thứ cho anh thì sao còn ăn cháo với uống thuốc cảm anh đưa tới?”

Mộ Nhạc Nhạc ngừng bước, mấy hôm trước cô bị ốm, mơ màng qua mấy ngày đến lúc tỉnh lại thì nhìn thấy gói thuốc với bát cháo đã được hâm nóng. Cô cứ tưởng Chu Bội Oánh làm việc tốt, mà bực nhất là lúc cô cảm ơn lia lịa, Chu Bội Oánh còn vui vẻ nhận luôn chứ.

Mộ Nhạc Nhạc hít mũi, một mình ở nước ngoài, sự quan tâm của bạn bè khiến người ta cảm động hơn rất nhiều. Nghĩ kĩ lại thì Hàn Tư Viễn đối xử với cô thật sự rất tốt. Dù là lúc trước hắn đang nằm viện hay là lúc đi học bên này, chỉ cần cô gọi  một cuộc điện thoại là xong, gần như bảo đến là đến vậy. Mà dù có lúc bận quá không phân thân để đến được thì hắn cũng sẽ năm lần bảy lượt nhắn tin hỏi han ân cần.

Xét về mặt này, Địch Nam kém hơn rất nhiều.

“Cám ơn, tôi giận anh như vậy mà anh vẫn còn đối xử tốt với tôi như thế, tôi là đồ vô tâm vô tính…”

Hàn Tư Viễn sờ sờ cái cài tóc của cô: “Anh vẫn câu nói đó. Anh chờ em, chờ em đổi ý.”

Mộ Nhạc Nhạc mím môi không nói, Hàn Tư Viễn lại bình tĩnh cười cười: “Đừng lo gì cả, chỉ cần e biết rõ một điều rằng, từ lúc đến đây anh không hề qua lại với cô gái nào cả. Lần đầu tiến trong cuộc đời anh giữ mình như ngọc vì em đấy, nhé.”

“…” Mộ Nhạc Nhạc le lưỡi: “Chịu được thì anh cứ giữ đi… tôi xem anh giữ được bao lâu…”

Hàn Tư Viễn tự tin cười nhẹ, kéo tay Mộ Nhạc Nhạc đi ra cửa lớn kí túc xá, thuận tay khoác áo khoác lên vai cô.

Bên ngoài tuyết rơi lạnh giá, Mộ Nhạc Nhạc rùng mình, đút hai tay vào túi áo cho ấm nhưng đầu ngón tay lại đụng tới một vật cứng. Cô lấy ra xem thì thấy đó là một cái hộp sắt dài tinh xảo, vừa nhìn thấy vỏ bao ngoài quen thuộc đã vui phát điên.

“A a a a… Đây là chiếc vòng cổ bản hiếm mà tôi muốn mua… A a a…” Mộ Nhạc Nhạc kích động nhảy nhót giữa trời tuyết. Trên mạng vừa rao bán đã bị người ta trah mua hết sạch, vì không mua được mà cô chán nản mấy hôm nay rồi.

Hàn Tư Viễn ngoái đầu lại nhìn cô cười. Một đồ vật vậy mà đã khiến cô vui đến mức này, coi như không uổng một chuyến đi New York của hắn.

“Anh đeo cho em nhé?”

“Ừ, cẩn thận nhé, trăm ngàn đừng có mà làm đứt bảo bối yêu của tôi…” Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa cái hộp kim loại tay lạnh như băng nhưng máu trong người lại như đang sôi trào.

Lúc chiếc vòng pha lê màu tím nhạt buông xuống trước cổ, Mộ Nhạc Nhạc cứ sờ đi sờ lại yêu thích không rời. Bây giờ cô mới phát hiện ra bộ trang sức đi kèm lễ phục mà Hàn Tư Viễn chuẩn bị cho cô đủ cả chỉ thiếu đúng vòng cổ.

Hàn Tư Viễn thấy Mộ Nhạc Nhạc như sắp khóc đến nơi, ôm chầm cô vào lòng, nghịch ngợm nói to: “Giáng sinh vui vẻ!”

Mộ Nhạc Nhạc đứng trong vòng ôm cảm nhận được một sự ấm áp rất thật. Cô kiên cường nuốt nước mắt, đẩy hắn ra rồi nhếch miệng cười ngây ngô: “Tránh ra đi, làm hỏng kiểu tóc của tôi bây giờ.” Nói xong, cô bước đi thật nhanh.

Hàn Tư Viễn nhìn một dãy dấu giày nhỏ bé lưu lại trên tuyết, hai tay đút túi quần, từng bước giẫm đôi giày cỡ 42 lên dấu chân của đôi giày cỡ 36 đuổi theo phía sau.