Cấp Trên Muốn Cưới Tôi

Chương 2




Người nếu suy yếu ngay cả xà lách hỏng cũng ăn.

Hạ Tâm Trữ thực không biết cô gần đây gặp phải vận xấu gì, trong cùng một ngày, liên tiếp ngã qua cửa lớn.

Chuyện Tiểu Dịch đã đủ làm cho tâm của cô lao lực quá độ. Không nghĩ tới ông chủ còn chọn lúc này đâm cô thêm một đao, muốn cô cuốn gói về nhà tự suy nghĩ. Sau đó, cô lại bởi vì đang tức giận, chỉ chạy xe nhanh một chút mà thôi liền bị tai nạn giao thông ngã xe. Tuy thương thế không nghiêm trọng lắm nhưng lại phá huỷ nặng cái phương tiện giao thông của cô.

Cô những tưởng rằng chính mình như vậy đã quá xui xẻo rồi, hôm nay không có khả năng sẽ có việc càng xấu hơn phát sinh trên người cô. Không nghĩ tới...

Lửa lớn giữa màn đêm hừng hực thiêu đốt, sáng rực cả bầu trời.

Đường cái xung quanh hiện trường hoả hoạn bị những hàng xóm thích góp vui trong phố chen chúc chật như nêm cối. Mọi người chính là bảy miệng tám lời thảo luận về trận lửa lớn thình lình xảy ra này.

Hạ Tâm Trữ vừa mới dạy đàn dương cầm xong trở về từ phòng học nhạc, đứng ở dưới lầu chỗ cho thuê đã chật kín người, cùng với dân chúng xem náo nhiệt, vẻ mặt mờ mịt.

Cô nhìn nhân viên chữa cháy tại hiện trường hoả hoạn chạy tới chạy lui cứu hỏa. Trừ bỏ không nói gì mà chống đỡ cùng với nghĩ thấy chính mình sắp phát điên ra, còn có cảm giác thật sâu khóc không ra nước mắt.

Vì sao lại phát sinh chuyện này?

Cô thực sự rất muốn khóc, lại phát hiện chính mình thế nhưng khóc nước mắt không ra.

Nước mắt của cô tựa hồ đã chảy hết từ năm năm trước. Đến những năm gần đây, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không có biện pháp rơi xuống một giọt lệ. Nhưng bây giờ bị anh trai ruột uy hiếp, mất đi công việc, phát sinh tai nạn xe cộ, đến bây giờ nơi cư trú lại đột nhiên bị cháy...

Vì sao lại như vậy?

Cô không hiểu ông trời vì sao lại muốn đối đãi với cô như thế? Trong vòng một ngày ngắn ngủi, làm cô mất đi tất cả, Tiểu Dịch, công việc, xe cùng chỗ ở duy nhất của cô, cùng với một số tài sản chân chính thuộc về cô đặt ở nơi đó. Hiện tại cô thực sự chính là không còn gì cả.

"Hạ tiểu thư!"

Trong tiếng người ầm ĩ truyền đến một tiếng gọi cô thật to nhưng hư hư thực thực. Cô mờ mịt quay đầu tìm kiếm người lên tiếng.

Lưu tiểu thư ở phòng số 2 trên lầu 2 xuyên qua đám người tầng tầng lớp lớp, đi đến bên cạnh cô.

"Vừa rồi chủ cho thuê nhà tìm cô, lo lắng cô còn ở trong phòng. Cô không có việc gì chứ?" Lưu tiểu thư nói với cô.

"Tôi không có việc gì." Cô lại mờ mịt hỏi: "Hoả hoạn... Sao lại phát sinh hoả hoạn?"

"Ai biết? Tôi bị tiếng đập cửa đánh thức, vừa chạy ra đến ngoài liền phát hiện cả toà nhà trọ đã bị khói vây dày đặc. Lầu ba cùng lầu bốn đều đã rơi vào trong một mảng biển lửa. Có người nói có thể là dây điện chập mạch, chẳng qua tôi hoài nghi mấy đứa nhỏ chơi lửa mà gây ra hoả hoạn thôi. Mấy đứa nhỏ kia một chút giáo dục cũng không có, cùng với Tiểu Dịch nhà cô thực bất đồng." Lưu tiểu thư tức giận nói.

Hạ Tâm Trữ thực không biết nên đáp lại cái gì. Đây chẳng lẽ thực chính là mệnh của cô và Tiểu Dịch hay sao?

"Nói đến Tiểu Dịch nhà cô, sao lại không có thấy cậu bé?" Lưu tiểu thư nhìn quanh trái phải một chút, lập tức kinh hách trợn to mắt: "Cậu bé không phải còn trong hiện trường hoả hoạn chưa ra được đấy chứ?"

"Không, hôm nay cậu ấy vừa vặn không ở chỗ của tôi." Cô lắc lắc đầu.

"Thật tốt không ở." Lưu tiểu thư nhất thời vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hạ Tâm Trữ miễn cưỡng giương môi một chút, đáp lại lo lắng của cô gái.

"Phòng ở bị đốt thành như vậy, xem ra mọi thứ trong phòng khẳng định đã cháy hết rồi, nặng nhất chính là, phòng ở bị đốt thành như vậy, về sau phải ở chỗ nào?" Lưu tiểu thư bất đắc dĩ thở dài.

Hạ Tâm Trữ không nói gì để chống đỡ, chuyển ánh mắt về phía nhà trọ trong tàn lửa phía trước.

"Xem ra cũng chỉ có thể dọn về nhà ở. Tuy nhiên mỗi ngày phải từ Đào Viên đến Đài Bắc đi làm thật phiền, nhưng việc này thật không còn biện pháp." Lưu tiểu thư tiếp tục tự hỏi tự thở dài.

Nguyên lai cô ấy còn có nhà có thể đặt chân, không giống cô chỉ có "nhà" ở trước mắt này.

Về sau phải ở chỗ nào? Đầu Hạ Tâm Trữ trừ bỏ trống rỗng thì toàn mờ mịt, bởi vì cô trừ ra cái nhà trước mặt này, căn bản không có nơi khác có thể đi.

Ngơ ngác nhìn cảnh tượng hoả hoạn trước mắt, đến tận khi lửa được dập tắt hẳn, nhân viên chữa cháy chuẩn bị rời đi, mọi người xem náo nhiệt cũng tản đi từng chút, cô mới thong thả phục hồi lại tinh thần, phát hiện một đám hàng xóm gặp tai hoạ đã được bạn bè hay người thân đến đón. Duy chỉ có mình cô lẻ loi một mình đứng ở đầu đường. Vừa rồi cô không có điện thoại cho bất luận người nào, cũng không có bất luận ai thấy tin tức đến hỏi thăm cô.

Ai sẽ đến đây? Trên cõi đời này, trừ đứa cháu tháng trước mới tròn năm tuổi ra, còn có ai sẽ cho cô ở, quan tâm cô đây?

"Cô, xương sườn (sườn lợn) của con cho cô ăn."

"Cô, con có thể ở nhà một mình, cô không cần lo lắng cho con."

"Cô, con không cần đi nhà trẻ. Cô giáo dạy gì con đều đã biết, con có thể tự mình học."

"Cô, con cùng ba về nhà, cô không cần lo cho con nữa, cũng không cần đưa tiền cho người ấy nữa. Con không muốn cô vất vả như vậy."

Tiểu Dịch hiểu chuyện, Tiểu Dịch trưởng thành sớm, Tiểu Dịch khiến người ta yêu thương, cô sao có thể mặc kệ cậu bé đây? Từ lúc cậu bé được sinh ra đến nay, hai cô cháu bọn họ đã giống như một khối vận mệnh nương tựa lẫn nhau. Ai thiếu ai căn bản là không thể sống nổi.

Cùng là người nhà họ Hạ, Tiểu Dịch sinh ra so với cô thật sự đáng thương.

Mới trước đây ba ngàn sủng ái thương yêu đều dành cả cho cô. Tiểu Dịch còn chưa sinh ra đã mất đi ông nội cùng bà nội rất thương cậu bé, sinh ra không bao lâu, lại mất đi mẹ bởi vì người đó chịu không nổi kinh tế nhà chồng sa sút mà bỏ chồng bỏ con.

Cho nên ba cậu bé, vốn nên là hy vọng của Hạ gia bọn họ, kết quả lại trở thành ác mộng của hai cô cháu. Bởi vì chịu không được Hạ gia xuống dốc cùng với người vợ chê nghèo ham giàu mà tính tình đại biến, không chỉ có trở nên không chịu cầu tiến, hết ăn lại nằm, đần độn sống qua ngày. Mà thậm chí còn nhiễm thói đánh bạc, cũng vì thiếu tiền mà mất đi nhân tính không thể ngờ còn bán đứa con trai.

Nhớ tới người kia từng vì lấy ba trăm vạn mà bán Tiểu Dịch cho người khác, cô lại không rét mà run.

Không, cô nhất định phải nghĩ biện pháp nhanh chóng mang Tiểu Dịch về mới được.

Nhưng là, nhìn thấy nơi ở trước mắt đã bị lửa cháy tàn phá, còn nhớ đến mình đã mất đi chỗ làm, cả xe cũng bị hư, cô liền thấy tâm tro ý lạnh, còn một cỗ xúc động muốn lớn tiếng chất vấn ông trời: Vì sao muốn đối đãi cô cùng Tiểu Dịch như vậy? Cô thực sự cảm thấy không công bằng, đáng tức giận!

Cô dùng hai tay ôm lấy mình, chẳng biết sau này nên đi nơi nào. Bỗng sau đó một giây, cảm giác có người choàng một thứ như là quần áo mang theo hơi ấm lên vai cô. (#Ami: đỏ tình đen bạc đó tỷ)

Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhưng bởi đối phương rất cao mà không thể không lui ra phía sau từng bước, ngẩng đầu lên mới thấy được mặt của người đó.

Ngọn đèn trong con phố nhỏ vừa cũ vừa có chút tối. Nhưng cho dù như thế, diện mạo của người đó nhờ đứng đối diện ngọn đèn mà hiển lộ rõ ràng trước mắt cô.

Cô không ngờ lại gặp lại người đàn ông từng xuất hiện ở quán ăn sáng và nhà hàng nơi cô làm thêm.

"Anh thực chính là người theo dõi cuồng có phải không?" Cô giận không thể át mở miệng mắng, bùng nổ ra phẫn nộ vì ông trời bất công.

"Em định muốn ở nơi này tới hừng đông sao?" Không để ý phẫn nộ của cô, Mạc Thiên Hòa hỏi.

"Thì như thế nào? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Theo dõi tôi rốt cuộc có ý đồ gì?" Cô dùng sức đẩy anh một cái, cơn giận chồng chất hỏi.

"Tôi thực không có theo dõi em."

"Aha!" Cô trào phúng cười to một tiếng.

"Quán ăn sáng và nhà hàng đều là tình cờ."

"Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"

"Lời này chính là nói thật, cho nên tin hay không tùy em, tôi cũng không để ý."

"Được, vậy hai lần trước là tình cờ, còn hiện tại? Không nên nói với tôi, anh là bởi vì thấy lửa cháy nên chạy lại xem náo nhiệt, sau đó không cẩn thận lại 'tình cờ' gặp tôi, thật đúng là rất khéo a!" Trong giọng nói tràn ngập mỉa mai cùng công kích.

"Không, lần này tôi đặc biệt đến tìm em, Hạ Tâm Trữ."

Đột nhiên nghe thấy tên mình bị một người không quen biết gọi ra, cô khó tin để mặc bản thân lộ ra biểu tình ngây ngốc cứng họng.

"Sao anh lại biết tên tôi?" Trên khuôn mặt phẫn nộ nổi lên thêm một mặt phòng bị. Buổi sáng ngày đó tại quán ăn sáng, anh ta rõ ràng không biết cô tên là gì, không phải sao?

"Là bà chủ quán ăn sáng nói cho anh, hay là người trong nhà ăn nói?" Cô giương mắt nhìn anh chằm chằm, đề phòng anh có hành động bất lợi gì với cô.

"Tôi ngay từ đầu đã nhận thức em. Khi đó hỏi tên em, chỉ để xác định mình không có nhận sai người mà thôi." Mạc Thiên Hòa nhìn lại cô, bình tĩnh nói.

"Anh muốn tôi tin tưởng lời nói của anh?" Cô hừ lạnh, bỏ qua không tin.

"Em đã từng mời tôi cùng ăn bánh kem sinh nhật của em." Anh nói cho cô, đó là một đoạn trí nhớ ngọt ngào.

"Bánh kem sinh nhật?" Hạ Tâm Trữ lại hiện ra biểu tình mở to mắt cứng lưỡi, bởi vì cô đã có thật nhiều năm không còn sinh nhật. Từ khi ba làm ăn thất bại nên tự sát, Hạ gia suy sụp xuống...

Chờ một chút! Chẳng lẽ anh ta nói bánh kem sinh nhật là việc xảy ra trước khi ba qua đời?

"Đó là chuyện khi nào? Tôi mời anh cùng ăn bánh kem sinh nhật lúc nào?" Cô khẩn trương giương mắt nhìn anh, hoài nghi hỏi.

"Rất nhiều năm trước."

Quả nhiên là rất nhiều năm trước. Nói cách khác, anh ta chính là người thường xuyên lui tới Hạ gia, lại sau khi kinh tế của Hạ gia gặp khốn cảnh, đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh? Vẻ mặt của cô không khỏi tăng thêm oán hận.

Nếu những người này từ đầu đồng ý ra tay giúp đỡ Hạ gia, giúp gia đình cô vượt qua gian nan, có lẽ ba sẽ không tự sát, mẹ sẽ không đau buồn mà chết, chị dâu sẽ không li hôn với anh trai. Mà anh trai cũng sẽ không bởi vậy mà tính tình đại biến, phê phán hai người, Tiểu Dịch có thể có được yêu thương cùng gia đình, mà cô lại càng không cần trải qua tất cả những chuyện ngày hôm nay!

Đột nhiên ý thức được áo khoác của anh ta còn ở trên bả vai, cô dùng sức nắm lấy, vươn tay trả cho anh.

"Cảm tạ áo khoác của anh, nhưng nó thật sự quá nặng, nặng tới mức làm tôi thừa nhận không nổi." Cô châm chọc nói.

Vẻ mặt cùng ngữ khí của cô rõ ràng bất đồng với lúc trước, khiến Mạc Thiên Hòa khó hiểu nhíu mày.

"Em làm sao vậy?" Anh hoài nghi hỏi.

"Áo của anh." Cô lạnh lùng nói, cầm áo ném về phía anh.

Mạc Thiên Hòa tiếp được áo, biểu tình trên mặt càng thêm khó hiểu cùng nghi hoặc.

"Thật có lỗi, tôi một chút cũng không nhớ rõ anh. Nếu ba mẹ tôi còn sống có lẽ bọn họ sẽ nhớ rõ. Bởi vì bọn họ tuyệt không phải người khi bằng hữu gặp nạn thì liền tránh xa, coi như không biết. Cám ơn các người đã không quan tâm, nếu về sau còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ càng thêm cảm kích vô cùng." Cô cười như không cười, lạnh lùng trào phúng nói với anh.

Mạc Thiên Hòa lúc này mới giật mình hiểu ra, cô vì sao đột nhiên sinh ra địch ý.

"Cha mẹ chúng ta cũng không quen biết." Anh nói cho cô, không muốn làm cô hiểu lầm năm đó xảy ra chuyện thì ở trong phần đông số người mắt lạnh bàng quan (thờ ơ).

Hạ Tâm Trữ sửng sốt: "Không biết?"

"Không biết." Anh khẳng định nhìn cô nói.

"Chẳng lẽ anh không phải con của bạn bè ba mẹ quá cố của tôi?" Cô nhịn không được hỏi.

"Không phải."

"Không phải? Vậy anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?" Địch ý hơi hơi dịu đi, nhưng tức giận cả ngày vẫn còn khiến cô không có biện pháp hồi (trả lại) cho anh sắc mặt hoà nhã cùng khẩu khí tốt đẹp.

Mạc Thiên Hòa không có lập tức trả lời cô, mà ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cho dù ở trong đêm tối, anh vẫn có thể thấy tình trạng bị cháy trụi của căn nhà trọ. Anh tuy rằng không muốn vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng trận hoả hoạn này thật đúng lúc, cho anh có lý do vươn tay giúp đỡ cô.

"Chỗ em ở đã bị cháy sạch, đêm nay em muốn nghỉ ở đâu?" Anh quay đầu hỏi.

"Sao anh biết tôi ở chỗ này?" Cả người Hạ Tâm Trữ cứng ngắc, tâm phòng bị lại trỗi dậy trừng mắt anh.

Người đàn ông này rốt cuộc là từ nơi nào đi đến, theo dõi cô như vậy, hỏi thăm tất cả của cô, rốt cuộc có mục đích gì?

Tâm cả kinh, cô đột nhiên nhớ tới trước kia tựa hồ cũng từng có chuyện tương tự. Có người đàn ông không ngừng quan sát cô vài ngày, sau đó đột nhiên đi đến trước mặt tuyên bố cô thực trúng ý anh ta, nguyện ý lấy hai trăm vạn để cưới cô làm vợ. Khi đó cô mới biết được, anh trai không chỉ muốn bán đứa con ruột đi để lấy tiền, mà ngay người em gái ruột này anh ta cũng muốn bán.

Chẳng lẽ nói, lần này anh ta đột nhiên mang Tiểu Dịch đi khỏi cô, lại không chịu rõ ràng nói anh ta muốn bao nhiêu tiền, chính là vì nguyên nhân này? Bởi vì đang treo giá (mặc cả giá cả, ra giá...)mà bên cạnh món hàng hoá này không nên có đứa con của chồng trước?

Hạ Quan Kiệt rốt cuộc muốn ác tới trình độ nào, hủ bại tới bước gì, anh ta mới thỏa mãn? Mà người đàn ông này cũng cùng một loại giống người lúc trước, bại hoại?

"Tránh tôi xa một chút!" Cô lớn tiếng kêu lên, xoay người bỏ chạy.

Bởi vì cô biết mấy người này cũng chẳng phải loại người lương thiện gì. Người lần trước là mở tiệm bán xe nhưng lại nhận cho vay tiền, còn người hiện tại? Là khách sạn, sòng bạc, hay là ổ mại dâm? Lần trước người kia muốn cưới cô, còn hiện tại thì sao?

"Chờ một chút, Hạ Tâm Trữ."

Đằng sau truyền đến tiếng gọi cùng tiếng bước chân truy đuổi của đàn ông, khiến cô càng thêm dùng sức chạy về phía trước. Cô tuyệt đối không thể bị bắt!

Nhưng bước chân và thể lực của phụ nữ làm sao so được với đàn ông cao lớn cường tráng? Cô mới quẹo vào một cái ngõ nhỏ, căn bản còn chưa chạy được đến địa phương có người để cầu cứu, đã bị anh ta đuổi kịp gắt gao giữ chặt.

"Chờ một chút." Anh nói.

"Tránh ra! Buông tay!" Cô giãy dụa kêu lên, không ngừng đánh đối phương.

"Bình tĩnh một chút, Hạ Tâm Trữ."

Cô dùng sức giãy giụa, trong lòng tràn ngập sợ hãi che hết tất cả lý trí cùng bình tĩnh của bản thân. Cô sẽ bị bán sao? Anh trai có phải là đã nhận tiền của đối phương? Mấy ngày hôm trước phải đi xem hàng hoá, hiện tại lại thành hàng hoá?

"Không!" Cô dùng sức giãy giụa, gần như điên cuồng thét chói tai: "Buông tôi ra, tôi không phải hàng hóa, tôi không bán, không bán!"

Mạc Thiên Hòa nhất thời nheo lại hai mắt, khuôn mặt trở nên hung ác.

"Ai xem em thành hàng hóa để bán?" Anh rít gào ra tiếng.

Anh rống giận làm Hạ Tâm Trữ vốn tràn ngập phẫn nộ sợ hãi cùng căng thẳng, trong nháy mắt hoảng sợ tới cực điểm, cảm xúc cũng hỏng theo, cả người đột nhiên cứng đờ. Tiếp theo tựa như con rối đứt dây rơi xuống, mất đi ý thức.

Mạc Thiên Hòa vội vàng ôm lấy cô, đề phòng cô rơi xuống đất bị thương.

Trên mặt anh trừ lo lắng còn lại tràn ngập hung dữ phẫn nộ cùng sát khí như cũ.

Vừa rồi vì sao cô lại nói như vậy? “Tôi không phải hàng hóa, tôi không bán?” Mẹ nó, rốt cuộc là ai dám can đảm làm ra chuyện này với cô? Nếu để anh biết được, anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp kia. Mẹ nó!

******

Mở mắt ra, cảnh tượng lạ lẫm trước mặt làm cho Hạ Tâm Trữ ngơ ngác ngây ngốc. Đầu còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, sau nửa ngày đều là trống rỗng.

Phòng ốc lạ lẫm. Cô xem xét, đầu chậm rãi vì suy nghĩ này mà dần trở nên có ý thức.

Nơi này là ở đâu? Cô buồn bực nghĩ, bởi vì đây không phải phòng cô. Vì sao cô lại ở chỗ này? Cô còn nhớ rõ ngày hôm qua–

Ngày hôm qua?!

Hạ Tâm Trữ đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, hai mắt mở lớn nhớ lại hết thảy. Chính là Tiểu Dịch bị mang đi, cô bị đuổi việc, xe hư, hoả hoạn, cùng với tên lưu manh có ý định bắt cóc cô!

Cả người cứng đờ, cô lập tức xốc cái chăn trên người lên, cúi đầu đến xem xét chính mình.

Áo, áo trong, quần dài, quần lót, vớ tất cả đều còn ở trên người. Ngoại trừ giày không còn ở trên chân ra, những thứ cô mặc trên người đều không thiếu mất thứ gì.

Thật tốt quá! Cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng một giây sau đó thần kinh lại căng thẳng lần nữa. Hiện tại yên tâm còn quá sớm, bởi vì cô ngay cả chính mình đang ở chỗ nào, cùng với vì sao lại ở chỗ này đều không biết.

Cô đứng dậy xuống giường, thật cẩn thận đi đến cạnh cửa, đưa tay đẩy nhẹ cửa ra.

Cửa không có khóa. Đẩy nhẹ liền mở.

Vấn đề là ngoài cửa có ai hay cái gì đang chờ cô.

Lông mày Hạ Tâm Trữ nhíu chặt đứng ở cửa phòng, do dự một chút liền quyết định lấy dũng khí đối mặt tất cả. Dù sao trốn tránh cũng không giải quyết được sự việc, trọng điểm là cô thoát được sao?

Đẩy cửa phòng, cô thẳng tắp đi ra bên ngoài.

Không có ai! Ít nhất ở trong tầm mắt của cô, không có một bóng người.

Cô nên thừa cơ hội này chạy trốn, nhưng tất cả trước mắt làm cô tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, bởi vì nơi này căn bản không giống nơi của người phạm pháp hay ở.

Đây là một gian phòng đơn giản nhưng mô–đen, phong cách trang trí trong phòng thành thục mà trầm ổn. Rất nhiều bộ sách cùng CD được trưng bày trong thư phòng mở cửa nối liền với phòng sách, đa số bộ sách đều là sách buôn bán quản lý cùng sách chuyên ngành. CD thì từ nhạc cổ điển đến nhạc thịnh hành đều thấy, có thể nói cái gì cần có ở đây đều có.

Trong phòng khách thậm chí còn đặt một cây đàn piano hình tam giác[1] thật đẹp, trắng tinh, thật giống với cây đàn trước kia mà cô có.

Cô nhịn không được đi lên trước, nhẹ vỗ về bề mặt xinh đẹp của nó.

Vì kiếm tiền, vào buối tối chủ nhật, thứ ba, thứ năm cô đều đến lớp dạy chơi nhạc cụ dạy người ta đàn piano. Nhưng đàn đều là đàn piano lập thức[2], loại dàn piano hình tam giác này chỉ ở tại hội diễn tấu mới có, cô đã lâu lắm rồi chưa chạm qua lại càng chưa đàn qua.

Tuy trên lý thuyết, hai loại đàn piano này cơ bản có kết cấu giống nhau. Thanh âm đàn piano đánh ra cũng không có liên quan đến ngoài hình, nhưng cô vẫn thích piano hình tam giác hơn lập thức.

Mang vẻ mặt mong muốn nhìn cây đàn piano, lại nhìn kĩ bốn bề vắng lặng xung quanh phòng một chút, cô đấu tranh không thôi.

Cô có thể đàn không? Chủ nhà hoặc chủ nhân của cây đàn piano này có để ý cô đụng vào nó không?

Sau khi cân nhắc đấu tranh nửa ngày, cô rốt cuộc cũng không ngăn được mong muốn của mình, thật cẩn thận mở nắp đàn lên, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ấn một phím đàn.

Tiếng đàn thanh thuý xinh đẹp lập tức cướp đi tất cả lực chú ý của cô, khiến cô không nhịn được lại thử mấy âm nữa. Sau đó không tự chủ được duỗi tay ra, tự nhiên mà đàn lên những thanh âm du dương liên tiếp. Sau đó đàn lại hoàn chỉnh một khúc nhạc piano duy mĩ lãng mạn êm tai, quanh quẩn trong không trung.

Ở một gian phòng khác, Mạc Thiên Hòa bị tiếng đàn hấp dẫn đi ra. Anh tựa vào tường, nhìn chăm chú cô gái đang ngồi trước đàn, dùng vẻ mặt vui sướng đàn đến quên mình, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Anh đã biết cô nhất định sẽ thích cây đàn piano giống hệt cây đàn đặt ở trong phòng khách nhà cô lúc trước. Cho nên lúc anh vừa gặp nó liền mới có thể không chút do dự mua về, cho dù anh căn bản là không biết đánh đàn.

Mạc Thiên Hòa mãnh liệt sửng sốt một chút, bị ý nghĩ đột nhiên đến này làm hoảng sợ.

Chẳng lẽ nói từ tám năm trước, anh theo bản năng cũng đã biết chính mình nhất định sẽ tìm đến cô, sau đó cưới cô làm vợ sao?

Từ sau ngày đột nhiên gặp lại cô, anh liền phát hiện cảm tình của mình đối với cô không đơn thuần. Bởi vì anh không thể chịu được bộ dáng làm việc vất vả của cô, thậm chí còn vì thế mà tràn ngập phẫn nộ với người nhà của cô. Việc này giải thích vì sao trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ rõ cô, thậm chí còn nhớ mãi không quên. Bởi vì anh thích cô.

Cô cũng không phải mối tình đầu của anh, trên thực tế anh căn bản không biết chính mình yêu cô.

Năm đó thấy cô, anh đã là một sinh viên hai mươi tuổi, mà cô thì là học sinh trung học mới mười lăm tuổi. Đối với anh lúc ấy mà nói thì chỉ là một cô bé con.

Anh còn nhớ rõ khi đó, chính mình đem cô phân loại vào nhóm con cái của gia đình có tiền, hoặc là mang phong hào công chúa. Anh thật chưa từng nghĩ qua sẽ phát triển với cô, bởi vì lúc ấy anh chỉ là một sinh viên vừa làm vừa học, mỗi ngày giao báo tới nhà cô. Bằng điều kiện gì mà mơ ước một công chúa cành vàng lá ngọc?

Mà khi hai chữ "mơ ước" này xuất hiện trong suy nghĩ của anh, anh đã vì cô động tâm.

Sự tình rốt cuộc phát sinh như thế nào, kỳ thật chính anh cũng không rõ. Chỉ biết là mười năm trước cái gì anh cũng đều không có. Nói nhân tài: Một sinh viên hai mươi tuổi đi đưa báo, ai sẽ tin tưởng tương lai cậu ta lại phát triển được rất tốt? Nói tiền tài: Nếu cậu ta có tiền, làm sao mỗi ngày từ bốn giờ sáng đã rời giường đến tòa soạn nhận báo, mặc kệ mưa gió đưa đống báo này kiếm tiền?

Mười năm trước anh đừng nói là xứng, ngay cả nghĩ, anh cũng đều cảm thấy sẽ làm bẩn cô. Cho nên anh lúc bấy giờ không nghĩ, cũng không dám mơ tưởng.

Nhưng hiện tại bất đồng với trước kia. Hiện tại anh không chỉ có công ty cùng sự nghiệp của mình, mà như người bên ngoài nói: Tương lai tiền đồ rộng mở không có ranh giới. Cho nên cho dù công chúa có xuống dốc hay có không sa sút, vẫn sống tại toà biệt thự hào hoa kia, anh nghĩ, anh cũng có đủ tư cách và điều kiện xứng với cô.

Bởi vậy, sau khi gạt bỏ vấn đề không xứng, anh rất nhanh liền nghĩ thông, bản thân muốn tìm cô để làm gì.

Anh muốn giúp cô, muốn chăm sóc cô, muốn giúp cô khôi phục bộ dáng dưới ánh mặt trời lúc trước – bộ dáng sáng sủa vô ưu. Anh còn muốn bảo vệ cô, cùng với quá khứ của anh cho tới bây giờ không nghĩ tới, cũng không dám mơ tưởng có được cô.

Anh muốn cưới cô, muốn cùng cô kết hôn, muốn cùng cô xây dựng một gia đình hạnh phúc. Sau đó cùng cô bạch đầu giai lão trọn một đời.

Anh thực rất muốn. Chỉ là không biết cô có nghĩ thế không? Có nguyện ý không?

Tiếng đàn êm dịu đột nhiên im bặt khiến anh đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía cô. Chỉ thấy cô cả người cứng ngắc, hai mắt mở to trừng anh, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin.

"Tiếng đàn của em so với trước kia vẫn hay như vậy." Anh mỉm cười với cô, sau đó vỗ tay.

Hạ Tâm Trữ nhịn không được lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Anh đã từng nghe tôi đánh đàn?"

"Cùng ngày với ngày em mời anh ăn bánh kem sinh nhật." Anh gật đầu.

Hạ Tâm Trữ không khỏi nhíu mày. Bốn phía tràn ngập không khí nghiêm túc đột nhiên cho cô dũng khí cùng bình tĩnh, thoát khỏi chứng cuồng loạn cùng kinh hoàng thất thố tối hôm qua.

"Tôi không muốn nghe anh nói bậy nữa. Anh rốt cuộc là ai? Tiếp cận tôi cuối cùng có mục đích gì?" Cô lạnh lùng chất vấn.

"Mục đích sao?" Mạc Thiên Hòa nhìn cô, thì thào lặp lại.

"Anh dám thề nói anh không có chứ?" Cô nâng cằm lên, có chút khiêu khích.

"Anh chưa nói không có."

"Cho nên thật là có?" Cô híp mắt.

"Đúng."

"Mục đích gì?" Cô phòng ngự nhìn anh.

"Em muốn biết?"

"Vô nghĩa!"

Mạc Thiên Hòa nhịn không được mỉm cười, phát hiện chính mình thực thích phản ứng bình dị gần gũi của cô. Hai chữ vô nghĩa này trong nhận thức của anh, không nghĩ với người có khí chất công chúa sẽ nói, nhưng cô lại nói được tự nhiên như vậy, thực đáng yêu.

"Không bằng chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm." Anh cười cười đề nghị: "Anh đã đói bụng."

******