Captive Of My Desires

Chương 14




Gabrielle ngủ rất ít vào đêm hôm đó. Lý do làm nàng trăn trở suy nghĩ và khiến nàng thức là lời nhận xét của Drew. Chứng minh nàng thực sự là một tên cướp biển bằng cách dành một đêm với anh. Nàng nên thấy mình bị xúc phạm. Nhưng không. Khi nàng dành thời gian để nghĩ về nó lúc về nhà, nàng quá hài lòng bởi những gì nàng đã hiểu được – anh muốn nàng. Nhận thức đó gây nên một ảnh hưởng đáng kể làm sao lên bản thân nàng! Trong một tích tắc nàng cảm thấy thật thích thú – điều làm nàng hầu như choáng váng, và giây tiếp theo nàng trải qua nỗi thất vọng sâu sắc nhất. Bởi nàng không thể đáp lại bất kỳ điều gì về sự khát khao của Drew với nàng. Anh cũng thế.

Margery đánh thức nàng dậy vào sáng hôm sau sớm hơn nàng muốn. Nàng gần như đuổi người phụ nữ lớn tuổi hơn ra ngoài để mình có thể ngủ thêm ít giờ nữa, nhưng nàng nhớ ra là Margery đã không về nhà nhiều vào hai ngày trước. Bà có nhiều người bạn cũ ở London muốn thăm viếng. Vì thế bây giờ là thời gian tuyệt vời để nói chuyện với bà và xin ý kiến về người cầu hôn tương lai của mình, đề phòng bà sẽ lại ra ngoài hôm nay.

“Hãy giúp cháu tìm hiểu về những phẩm chất mà cháu nên mong đợi ở một người chồng đi.” Nàng nói khi Margery bới tủ quần áo để chọn ra bộ váy hàng ngày mà nàng mặc.

“Chỉ cần dùng trực giác thông thường của mình thôi, cô bé,” Margery nói, và giơ ra hai chiếc váy. “Chiếc màu xanh hay màu hồng?”

“Chiếc màu hồng,” Gabrielle trả lời mà không thèm liếc chúng. “Nhưng trực giác thông thường không thực sự nói cho cháu biết những gì mình nên tìm kiếm, nó chỉ giúp cháu xác định những gì mình thấy đáng để cộng điểm ở một người đàn ông sau khi cháu gặp anh ta thôi.”

Margery liệt kê. “Tốt bụng, khoan dung, kiên nhẫn, đáng kính trọng, có lòng trắc ẩn…”

“Khoan!” Gabrielle giơ một tay lên. “Một số phẩm chất đó sẽ không rõ ràng hay thể hiện ra ngoài dễ dàng đâu. Cháu có thể quen biết một anh chàng trong nhiều năm mà không hiểu liệu anh ta có đáng kinh hay không. Có cách nào để cháu khỏi phải bận tâm chuyện đó không?"

Margery đặt chiếc váy lên giường, sau đó đi đến chiếc tủ con để tìm đồ lót. “Cháu đang hỏi ta là liệu có cách nào để biết một người đàn ông thành thực hay không à? Chúa ban phước lành cho cháu, cô bé, nếu mà ta biết cách, ta sẽ đóng chai và bán nó.”

Gabrielle thở dài. “Vậy còn gì mà cháu nên tìm nữa?”

“Sự ưa thích của chính cá nhân cháu, tất nhiên rồi.”

“Ý bác là tính hài hước ư? Cháu sẽ thực sự thích điều đó ở một anh chồng.”

“Và?”

“Hình thể đẹp. Cháu thích điều đó.”

Margery đảo tròn mắt. “Không, cháu không. Tên thừa kế nhà Millford đó có một cái ruột rỗng ẩn sau bộ mặt đẹp trai.”

“Chỉ là một người không đáng kể và đừng nhắc đến tên hợm hình đó nữa.” Gabrielle nói một cách phẫn nộ, sau đó hổn hển, “Hợm hĩnh, tất nhiên! Cháu sẽ không tha thứ điều đó.”

“Còn gì nữa?”

“Da tái cũng sẽ không được. Cháu thề, nửa số đàn ông cháu gặp ở đây trông như ma vậy, họ thật nhợt nhạt.”

Margery khúc khích cười. “Và làm thế nào mà cháu biết một con ma trông thế nào, hử?”

“Bác hiểu ý cháu mà.”

“Ừm, ta sẽ không đánh giá thấp chuyện nước da, cô bé. Phơi một người đàn ông dưới mặt trời trong vài ngày, và việc đó sẽ trở nên tốt đẹp, đúng không?”

“Đúng ạ.”

“Cháu đã lên danh sách chưa, hay đó là những thứ cháu đang nghĩ tạo thành danh sách?”

“Đó là những gì cháu đang làm đây.”

“Ừm, đừng làm việc ‘săn chồng” khó khăn hơn bằng cách lập danh sách toàn bộ thứ này. Cháu muốn ít chọn lựa, chứ không phải là một cơn đau đầu khó chịu. Có bao nhiêu người cháu bắt đầu rồi?”

“Chỉ một vài thôi ạ.” Gabrielle trả lời, sau đó cau mày. “Mặc dù vậy cháu nghĩ bác đúng. Có hai người đàn ông khác trong số này cháu sẽ bỏ qua, cháu thực sự không có hứng thú. Và điều đó có nghĩa là bây giờ chỉ còn Wilbur Carlisle.”

“Cháu thích anh ta?”

“Anh ấy hầu như quá hoàn hảo,” Gabrielle với một cái cau mày. “Nhưng không có thứ gì về anh ta để thích cả.”

Margery cười khúc khích. “Cháu không dám công nhận đó là thiếu sót à, Gabby? Vì thế hãy thôi cau mày đi và nhớ là cháu chỉ mới đến hai bữa tiệc cho đến nay đấy.”

Gabrielle toét miệng cười. “Cháu biết. Georgina đã đảm bảo là còn nhiều người đàn ông nữa cho cháu gặp. Nhưng cháu hy vọng là Wibur sẽ đi qua để bác nhìn thấy. Cháu cần ý kiến của bác…”

“Được rồi, nhưng ý kiến của ta không có giá trị gì cả và nó không nên như thế,” Margery nói. “Bởi vì cháu đã giải đáp thắc mắc của chính mình, đúng không? Cháu biết chính xác mình muốn gì ở một người đàn ông. Vì thế hãy tiến lên và lập danh sách, nhưng cuối cùng hãy tin vào trái tim mình nhé.”

Margery không nói thêm về chủ đề này nữa và giúp nàng mặc váy như bà làm vào mỗi sáng, sau đó nghỉ ngơi với một tách trà trong khi Gabrielle ngồi vào bàn trang điểm để sửa soạn kiểu tóc đơn giản mà nàng thích để vào ban ngày. Nhưng đặc biệt, lời nhận xét cuối cùng của Margery vẫn vang lên trong đầu, rằng nàng đã biết những gì mình muốn ở một người đàn ông. Nó vang lên trong óc nàng vì thật kỳ cục là bà đã nói ‘một người đàn ông’, mà không phải ‘một người chồng’, nhưng sau hết thì nàng thấy nó không kỳ cục gì khi mà cái tên duy nhất hiện ra trong tâm trí nàng khi nhắc tới một người đàn ông là Drew. Và trở lại cùng nỗi choáng váng là sự thất vọng, những thứ đã làm nàng thức suốt đêm qua.

Nhưng nhớ đến khoảnh khắc tuyệt vời khi anh ôm nàng trong vòng tay lúc khiêu vũ, nàng sớm bắt đầu nghĩ về những cách có thể dùng để bỏ qua những lời phản đối của chính bản thân mình – và vượt qua những trở ngại từ cả phía anh. Điều cốt yếu, không, thực sự thì sự chối bỏ duy nhất của nàng với việc dính líu tới Drew chính là: anh là một thủy thủ, và đó là một sự chối từ bởi nàng không muốn dành cuộc đời của mình chờ đợi mòn mỏi ở nhà, tháng này qua tháng khác, đợi người thủy thủ của mình trở về, giống như mẹ nàng vậy. Thật vô nghĩa khi yêu một người đàn ông yêu biển. Lời khuyên đó văng vẳng bên tai từ khi nàng còn là một đứa trẻ, và nàng ghi nhớ kỹ trong tim. Nhưng đó là trước khi nàng ra biển và khám phá ra rằng mình thích việc giong buồm ra khơi. Thế thì ai quy định là nàng phải ở nhà và để người đàn ông của mình đi biển một mình nào? Sao nàng lại không thể sống ở biển với chồng cơ chứ?

Ngay khi suy nghĩ đó ập vào nàng, nỗi thất vọng biến mất, chỉ còn sự choáng váng. Sự từ chối quan hệ của anh với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Vì thế anh không muốn kết hôn. Có thể anh chỉ nghĩ mình không muốn. Và có thể bởi vì anh chưa từng có lý do để cân nhắc nghiêm túc về việc kết hôn.

Nàng có thể cho anh lý do đó, nếu nàng dừng được việc đuổi anh đi với mọi lời lẽ tuôn ra từ miệng. Nhưng nàng sẽ phải dùng mưu kế để bao vây ‘lịch làm việc’ của anh trước. Tình nhân ở mọi bến cảng. Câu nói đó thật quá ư – đáng ghét. Nàng không nghi ngờ gì là anh sẽ cố biến nàng thành tình nhân của mình ở cảng Anh quốc nếu nàng không phải đang tích cực kiếm tìm một người chồng. Lời nhận xét táo bạo của anh về việc dành một đêm với nàng ngụ ý là anh sẽ làm thế.

Những ý nghĩ tương tự quay cuồng trong nàng suốt buổi sáng còn lại và đến vào buổi chiều. Họ sẽ đến rạp hát tối nay, nhưng điều đó không làm nàng sao lãng. Nó là một vở kịch mới, vì thế ngay cả James cũng sẽ tham gia. Việc ấy có nghĩa là Drew sẽ không phải hộ tống nàng và Georgina. Sau hết thì nàng không chắc liệu mình có thấy anh hôm nay, nhưng nàng lo lắng khi tìm hiểu thậm chí có thể phá vỡ cái rào chắn đã lớn dần giữa hai người họ hay không.

Quả là một sự cứu viện khi Richard xuất đầu lộ diện để kiểm tra nàng chiều hôm đó, không chỉ vì nàng thấy vui mừng khi gặp anh – đúng là nàng thấy thế, mà bởi vì nàng biết anh sẽ làm nàng xao lãng khỏi Drew, và anh làm điều đó nhanh chóng chỉ với quần áo mình. Nàng khó lòng mà nhận ra anh!

“Nhìn anh kìa!” nàng la lên khi xuống nhà để tìm anh ở hành lang đi vào, và tặng anh một cái ôm thân mật.

Richard ăn mặc đẹp như bất kỳ quý ngài trẻ tuổi nào. Anh thậm chí đã cắt mái tóc đen của mình, hay có vẻ là thế, cho đến khi anh bỏ mũ và bím tóc đổ xuống vai anh.

“Anh vừa đi mua sắm,” nàng tiếp tục.

“Một người trong số bọn anh phải làm vậy, nếu bọn anh muốn tiếp tục đến cuối con phố này để kiểm tra em, và Ohr thì từ chối lảng vảng lại gần bộ com lê. Vậy là, em đã tìm được một ông chồng cho bọn anh xem chưa?

Nàng cười. “Bọn anh á?”

“Ưm, bọn anh có một quyền lợi được đảm bảo, đúng không? Nếu em chọn được chồng mình rồi khi Nathan đến đây, thì tiếp theo chúng ta có thể phi thẳng về nhà ngay sau đám cưới, và anh không phiền khi nói với em là, càng ít thời gian anh ở đây thì càng tốt.”

Nàng nhướn một bên mày lên thắc mắc, nhưng anh chuyển tới chủ đề kế tiếp như thể anh đã không vừa mới thừa nhận rằng mình căng thẳng khi trở lại Anh. Nàng tự hỏi liệu mình có bao giờ tìm ra anh đang chạy trốn khỏi cái gì không.

“Em đã đi gặp cố vấn pháp luật của mình chưa?” Richard hỏi.

“Chưa, nhưng em có một cuộc hẹn gặp vào ngày mai.”

Một người đầy tớ đi xuống hành lang. Gabrielle cầm cánh tay Richard và dẫn anh ra trở lại khu vườn rộng lớn đằng sau ngôi nhà, nghĩ là họ sẽ không bị làm phiền ở đó, nhưng anh ngay lập tức để ý là nó đã bị “chiếm đóng”.

“Tuyệt vời,” anh nói. “Anh đã rất hy vọng mình sẽ được gặp cô ấy khi ở đây.”

“Cô ấy?”

“Quý bà Malory,” anh trả lời.

Nàng nhìn theo ánh mắt anh để thấy nơi mà Georgina đang ngồi là ở cạnh đài phun nước, cố gắng đọc một cuốn sách và trông hai đứa trẻ, Gilbert và Adam - ở cùng mình. Với mấy đứa trẻ quậy phá; Georgina đang không chú tâm vào việc đọc cho lắm.

Gabrielle đã được giới thiệu với hai đứa sinh đôi và bảo mẫu của chúng mới hôm qua. Nàng không biết tại sao người bảo mẫu vắng mặt hôm nay; có lẽ vị phu nhân chỉ muốn dành thời gian một mình với các con.

Nhưng nàng chỉ mất chút thời gian để nhớ lại Richard đã làm James Malory ghen tức thế nào suốt chuyến viếng thăm của họ. Nàng liếc anh, tự hỏi là mình nên cười hay đấm anh túi bụi đây.

Cuối cùng nàng nói, “Richard, cô ấy là phụ nữ có chồng rồi.”

“Ừ, nhưng xem cái tên cô ấy kết hôn với kìa,” anh đáp trả. “Cô ấy không thể thực sự cảm thấy hạnh phúc với một tên cục súc như vậy được. Em sẽ đồng ý chứ?”

Hoàn toàn đồng ý, đó (cũng) là ý nghĩ đầu tiên của nàng (khi tới đây), và dù sao thì nàng đã chứng kiến cái cách mà đôi vợ chồng này đối xử với nhau, đúng như Richard nói, và trong khi anh có lẽ không đọc ra các ám hiệu, nàng chắc chắn làm được. Thêm vào sự lôi cuốn rành rành về mặt thể chất, nàng cũng cảm thấy được sự gần gũi về mặt cảm xúc giữa họ, và về phần Georgina thì hoàn toàn không sợ hãi gì. Bất kỳ người phụ nữ nào có thể nói chuyện với chồng theo cái cách mà Georgina Malory đối đáp với James đều biết rằng cô ấy yêu chồng và hoàn toàn được yêu trở lại.

Nhưng Gabrielle thấy bạn nàng có vẻ nghiêm túc, vì thế nàng trả lời một cách thận trọng, “Anh nghĩ là cô ấy bị đe dọa bởi một người đàn ông – dễ dàng làm người khác sợ hãi, đúng không? Nhưng em chưa từng thấy cô ấy có cảm giác đó, thực sự thì chỉ có ngược lại thôi. Và em đã nói chuyện với cô ấy một vài lần về cướp biển. Cô ấy có lẽ không vui lắm về cái tình huống mà em đặt cô vào. Sau hết thì họ đã có kế hoạch khác mà. Nhưng cô ấy chẳng hề ra vẻ là em làm phiền cô và mặt khác còn trông vui vẻ ấy chứ. Nhưng rốt cuộc anh chỉ quan tâm tới việc cô ấy lấy ai, đúng không?”

Anh không trả lời câu hỏi và thay vào đó nói, “Anh nên nói chuyện với cô ấy.”

Nàng chợt nhận ra là anh đã không hề rời mắt khỏi Georgina từ lúc vào vườn. Điều đó làm nàng cố gắng nhìn phụ nữ đó bằng con mắt của một người đàn ông sẽ nhìn. Georgina Malory thật xinh đẹp. Sau hết thì sinh đẻ đã chẳng làm hại đến vóc dáng cô - một hình dáng gọn gàng đẹp đẽ và những đường cong được đặt đúng chỗ.

Gabrielle trở nên báo động. “Khôn ngoan vào, Richard. Anh tự mình nói điều đó thôi. Nhìn người mà cô ấy lấy xem. Anh thực sự muốn người đàn ông đặc biệt đó đấm vỡ mũi anh à?”

“Hắn ta sẽ không bao giờ biết.”

“Richard!”

“Và anh không nghĩ đến việc đánh cắp cô ấy khỏi hắn. Một cuộc tình vụng trộm là ổn thôi.”

Lời tuyên bố đó làm nàng tức điên. Đúng là đàn ông chỉ nghĩ tới vui thú của anh ta mà chẳng quan tâm tới gì khác từ một người phụ nữ. Richard định đầu hàng những suy nghĩ cám dỗ của mình sao?

Nàng nhìn anh nhanh nhẹn băng qua vườn để tiếp cận vợ của Malory. Nàng nên ngăn anh lại, nhưng nàng chắc rằng anh sẽ cự tuyệt, vì thế tốt hơn là anh tự hiểu ra và quên vị phu nhân đó đi. Sau hết thì anh không có thời gian cho những trò vụng trộm, vì Gabrielle sẽ ở đây chỉ trong ít tuần nữa thôi, và anh không thể ghé qua hàng ngày mà không bị James phát giác. Vì thế anh sẽ phải bỏ cuộc một cách khôn ngoan và có cái nhìn đúng đắn về chuyện này.

Anh ngồi bên cạnh Georgina. Họ nói chuyện trong một lúc. Nàng thậm chí thấy là vị phu nhân đang cười. Ừm, Richard khá là đẹp trai và có thể rất thú vị. Nhưng nàng sẽ đúng. Sau một vài giây khởi động, bạn nàng phải có cái nhìn đúng đắn về chuyện này thôi.

Thậm chí nếu nàng không trông thấy thì cái tát mà Georgina dành cho Richard cũng đủ mạnh để nghe thấy qua khu vườn. Nàng nhăn mặt. Nhưng nàng không ngạc nhiên. Mặc dù, nàng hy vọng anh không quá thất vọng. Sự thực là, vì hiểu anh, nàng biết anh có lẽ sẽ vẫn đeo bám. Nhưng nàng chắc là anh sẽ tiếp tục thất bại mà thôi. Georgina Malory không chỉ là một người phụ nữ đã kết hôn . Cô còn ngẫu nhiên là một người phụ nữ đã kết hôn hạnh phúc – và cũng yêu chồng mình.

“Ta cho là mình nên xin lỗi cháu.”

Gabrielle nhảy dựng lên, nàng quá giật mình. Nàng thầm rên rỉ trước khi quay lại đối mặt với James Malory – người vừa đi tới một cách lặng lẽ cạnh nàng. “Xin lỗi ư?”

“Ta sẽ phải làm bạn cháu đau,” James nói.

Nàng sợ là ông sẽ nói điều vậy. Nhưng ông không thực sự trông hay có vẻ gì là tức giận. Nàng chỉ không biết ông ta đủ rõ để nhận ra rằng những gì ông ta thể hiện ra ngoài chẳng bao giờ là cảm xúc thật lòng.

“Ngài cần phải làm vậy sao?” nàng hỏi “Anh ấy thực sự vô hại. Và Georgina đã làm tan nát hy vọng của anh ấy.”

“Hắn ta (dám) xúc phạm. Ta sợ là mình không thể nghe theo.”

Richard, trông thật thất vọng, bắt đầu quay bước về nàng. Nhưng sau đó khi nhìn thấy James đang đứng cạnh nàng, anh lỉnh ngay sang hướng khác. Hơi buồn cười, khi anh trèo nhanh chóng như thế nào qua cái bức tường cao ngăn giữa khu vườn và khu vực của những người hàng xóm.

“Thật khôn ngoan,” James nói. “Ta không trèo tường đâu.”

Nàng sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng nàng có cảm giác là Malory sẽ không để yên chuyện này. “Có giúp gì không nếu cháu hứa với ngài là anh ta sẽ không lại gần vợ ngài lần nữa?”

Ông nhướn một bên mày lên. “Trong khi ta không nghi ngờ gì lời hứa của cháu, cô bé yêu quý, ta sẽ chỉ ra là một người có thể hoàn toàn kiểm soát hành động của người khác.”

“Đúng thế, nhưng những gì cháu sẽ làm là bắt anh ấy hứa. Một khi đã hứa, anh ấy khá là đáng tin cậy.”

“Rất tốt. Việc đó sẽ đủ để giữ ta khỏi săn lùng hắn. Nhưng cháu có lẽ muốn cảnh báo bạn mình, nó sẽ không đủ nếu ta thấy hắn một lần nữa đâu.”

Nàng gật đầu, biết ơn vì cách giải quyết này. Và nếu Richard không thèm nghe khi nàng đến thăm chiều nay để cảnh báo anh đã gần ‘ngỏm’ như thế nào thì đầu anh đúng là có vấn đề thật rồi.