Captive Of My Desires

Chương 18




“Miss Brooks, tôi có thể thành thật không?”

Gabrielle đã không thực sự để ý đến Wilbur Carlisle, người đang xoay nhanh cùng nàng trên sàn nhảy trong phòng khiêu vũ rộng lớn của Quý bà Dunstan. Đây là buổi khiêu vũ thứ ba của nàng từ khi tới London, và chiếc váy dạ hội cho lần này gần như đến không kịp giờ.

Nó có màu xanh hoa tử đinh hương (xanh tía nhạt). Margery thậm chí còn lục ra một chuỗi hạt cũ của Gabrielle mà mẹ đã tặng nàng hàng năm trước, với hy vọng nó sẽ làm nàng vui lên. Đó là bức tiểu họa bé về bờ biển Anh quốc, vẽ một làng chài nhỏ rất giống với cái gần nơi nàng lớn lên, vì thế nàng đinh ninh rằng bức tiểu họa vẽ về ngôi làng ấy. Treo trên chuỗi ngọc trai, một bức hình oval được viền bởi những bông hồng nhỏ có màu gần như màu xanh hoa tử đinh hương của chiếc váy dạ hội. Nếu nàng trong trạng thái tinh thần tốt hơn, nàng sẽ hài lòng với cách chiếc vòng điểm trang cho bộ váy của mình hoàn mỹ như thế nào.

Nàng đã gần như xin cáo lỗi không ra ngoài tối nay, đúng như việc nàng đã làm hai đêm trước. Nàng đã giả đò không khỏe, đủ để nàng không phải rời khỏi phòng. Đó là một lời nói dối, nhưng Georgina không hỏi nàng nhiều về chuyện ấy sau khi Gabrielle ẩn ý đó là việc cần thiết trong kỳ kinh nguyệt của nàng. Và bên cạnh đó, nàng có lẽ không thực sự ốm, nhưng nàng chắc chắn bị ‘tâm bệnh’.

Nàng đã ở trong phòng mình để tránh mặt Drew. Biết được anh thực sự nghĩ gì về mình tuần trước đã làm nàng tổn thương cực kỳ. Nàng có thể cố gắng khiến anh thay đổi ý kiến, nhưng nàng có cảm giác là anh sẽ không tin nàng. Sự ác cảm mà gia đình anh dành cho cướp biển quá sâu sắc. Và nàng chẳng thể làm gì về chuyện đó cả. Họ là những người đi biển buôn bán hợp pháp. Tất nhiên là họ sẽ ghét người nào cố gắng cướp hàng hóa từ mình rồi.

Nhưng chả nhẽ anh lại phải cho nàng cùng một giuộc với họ, và khẳng định nàng là một người phụ nữ phóng đãng vì xuất thân của nàng à? Ấy vậy mà, nàng đã làm gì để chứng tỏ điều gì khác nhỉ? Uống rượu với anh? Để anh hôn và vuốt ve mình? Nàng co rúm lại bởi ký ức về sự cư xử phóng túng của chính mình. Trong khi cố gắng để hiểu anh rõ hơn, nàng rõ là đã củng cố sự coi thường của anh về mình, vì thế nó là lỗi của chính nàng.

Chúa ơi, nàng ước mình đã không bối rối quá tới mức phải uống một hơi ly pooctô đêm đó trong phòng khách. Nó bốc thẳng lên đầu nàng. Nàng không bao giờ nên cho anh sự tự do đến mức như thế, sẽ không, nếu nàng tỉnh táo, ưm, nàng muốn nghĩ là mình sẽ không, nhưng ôi, Chúa ơi, mọi thứ anh đã làm, sự đụng chạm của anh, những cái hôn của anh, chúng thật tuyệt vời đến nỗi nàng đã không muốn bất kỳ cái nào dừng lại. Nhưng nó chả có ý nghĩa gì với anh cả. Nếu nàng đã học được điều gì tối hôm ấy, thì đó là nàng đúng là một tên ngốc – khi thậm chí còn cân nhắc đến việc lấy một tên vô lại như anh ta làm chồng.

Và những cảm xúc của nàng chỉ càng bị đè nén hơn nữa và hơn nữa khi tuần đó trôi qua, cho đến khi nó tệ tới mức nàng không còn khả năng che đậy và vì thế nàng trốn trong phòng mình thay vào. Drew không có thêm lời đề nghị nữa nào với nàng, ngay cả lời giễu cợt cũng không. Sự thật là, có vẻ như điều đó làm anh nhớ lại xuất thân nàng đêm ấy, và anh hoàn toàn hối tiếc vì đã làm bất cứ điều gì. Anh tiếp tục hộ tống nàng và em gái tới bất cứ bữa tiệc nào trong lịch trình, nhưng anh cũng tiếp tục bỏ mặc họ ngay khi đến nơi.

Và nàng thậm chí còn thấy anh theo đuổi vài người phụ nữ trẻ khác, không chỉ một lần,mà hai lần, tại hai bữa tiệc khác nhau mà họ tham dự. Anh còn không thèm che đậy về chuyện ấy. Như thể là anh muốn nàng để ý vậy!

Em gái anh cũng để ý. Không may là, Georgina cũng để ý thấy ảnh hưởng của nó đối với Gabrielle và kéo nàng sang một bên để nói chuyện, “Chị thật khinh suất khi không cảnh báo em sớm hơn về Drew. Chị thỉnh thoảng quên mất là anh ấy đẹp trai như thế nào và anh ấy làm tan vỡ nhiều trái tim dễ dàng như thế nào mà không cần cố gắng.”

“Không sao đâu mà. Anh ta không làm tan vỡ trái tim em,” Gabrielle trả lời, gượng mỉm cười.

“Tốt, vậy là không quá trễ để chị nhắc tới điều đó. Chị chắc là anh ấy thích em. Chị chỉ không muốn em có ấn tượng sai lầm và nghĩ rằng thứ gì đó có thể đến. Nó sẽ không đâu. Trong khi gia đình chị mong mỏi điều đó xảy ra thì anh ấy đã tuyên bố rõ ràng là mình không bao giờ định yên bề gia thất cả.”

Georgina có ý định tốt, nhưng cô nói cho Gabrielle mọi thứ mà nàng đã biết rồi. Thay đổi cam kết chắc chắn của Drew về đời sống độc thân đã là một kế hoạch, nhưng nó chẳng có triển vọng gì lắm. Không biết làm sao anh đã ấn định vài suy nghĩ sai lệch lên nàng, và trong chiếc xe ngựa, cứ như thế, nàng chưa từng ở một mình với anh để thảo luận về cái sự tỏ vẻ sai lầm của anh.

Nhưng nàng mệt mỏi vì lẩn tránh rồi, mệt mỏi vì than khóc cho sự thật rằng người đàn ông duy nhất nàng bị thu hút nghiêm túc là người mà nàng không thể có được. Cứ vậy đi. Nàng đã tới London để tìm chồng và đó chính xác là những gì nàng sẽ làm, Drew Anderson có thể đi thẳng xuống địa ngục, nàng cũng chả thiết!

Drew không đi cùng nàng và Georgina tới vũ hội tối nay. Boyd là người hộ tống của họ, nhưng Boyd hiển nhiên là đã mất hết hứng thú với nàng. Vì anh đã chứng kiến nàng đang hôn anh trai mình? Không quan trọng. Dù sao thì anh cũng chẳng có tên trong danh sách của nàng.

Bây giờ nàng vui vì phút cuối cùng mình đã quyết định tham dự buổi khiêu vũ. Khi mà Drew đã ra khỏi danh sách rồi, nàng có cơ hội để biết thêm nhiều hơn về Wilbur Carlisle Đáng Kính. Vì thế nàng thực sự phải lắng nghe anh, nàng cho là vậy.

Anh đã không đợi nàng tán thành sự thẳng thắn của mình, anh nói luôn, “Anh muốn đảm bảo với em về những dự định của mình. Anh không muốn em nghĩ rằng giống như vài thằng cha khác, anh ở đây tại London này đơn thuần là để thưởng thức Vũ Hội. Ngược lại là khác, và anh hy vọng em có thể giữ chuyện này chỉ giữa chúng ta thôi, anh đã được gửi tới đây từ ba năm trước, để tìm một cô dâu.”

“Em cho là mình có thể đoán anh đã không may mắn cho đến nay?” nàng hỏi một cách lịch sự.

“Thực thế, không. Không phải là anh không chuyên tâm một cách nghiêm chỉnh. Nhưng vì lý do này hay lý do khác, ừm, anh luôn quá trễ hay không đủ thích thú để trình diện một cách có thuyết phục.”

Ba năm? Nàng nghĩ. Thật trì trệ làm sao. Hay có lẽ là anh ta thực sự không muốn kết hôn.

Nàng quyết định cũng trung thực như Wilbur. “Anh thực sự muốn một cô dâu sao, Wilbur?”

Anh thở dài. “Anh muốn, thật đấy. Nhưng áp lực thật khủng khiếp và bây giờ thậm chí còn tệ hơn. Em thấy đó, cha đã thông báo với anh là nếu không mang được một cô dâu về nhà năm nay thì anh chả cần quay về nhà nữa.”

“Ôi trời, thật thế à?”

“Ông ấy không được khỏe lắm,” anh giải thích. “Ông muốn thấy anh thành gia thất trước, ừm thì, anh hiểu tình cảnh của ông. Sau hết thì anh là đứa con trai duy nhất của ông ấy mà.”

Nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái về xu hướng mà sự thành thực của Wilbur đang tiến tới. Nàng chưa sẵn sàng quyết định, thậm chí khi Vũ Hội gần kết thúc. Nếu anh cầu hôn trước khi nàng sẵn sàng, nàng không biết câu trả lời của mình sẽ là gì.

“Wilbur, sao anh lại nói với em tất cả chuyện này?”

“Anh chỉ muốn em lưu tâm tới mình, em yêu quý, và để đảm bảo với em rằng ý định của anh rất chân thành. Anh thú nhận mình đã rất tuyệt vọng trước khi em đến. Gần như là cuối Vũ Hội rồi và những đối tượng anh đã cân nhắc tới, ưm, lại không phải là người anh thích. Sau đó em xuất hiện, như một ngọn gió tươi mới. Liệu anh có dám nói rằng bản thân mình đã bị bỏ bùa?”

Đã đến lúc anh thể hiện chất lãng mạn trong bài diễn văn. Không, đợi đã, nàng đang bới móc à? Anh là một anh chàng độc thân thích hợp và người duy nhất nàng coi trọng đã ra ngoài tầm tay, quá nhiều tên công tử bột nàng đã nếm qua rồi. Và Wilbur cũng có vẻ là một người đàn ông tốt.

Anh cũng khá hài hước khi không trong tâm trạng lo lắng thú tội như hôm nay, hay chú ý tới người bảo trợ của nàng là ai. Trước khi cái tên Malory được nhắc đến khi họ gặp nhau lần đầu tiên, anh đã thoải mái, rất quyến rũ và lãng mạn hơn. Nàng nên thấy vui mừng vì anh vẫn còn đó, cho dù lý do là gì, và đơn giản là tự thấy mình may mắn. Sau rốt thì anh là một cú “chộp” tốt, rất đẹp trai mặc dù mặc dù nước da hơi tái. Ưm, thực sự thì, da anh quá nhợt nhạt tới nỗi nó hơi kỳ cục với nàng.

Nàng thở dài với chính mình. Đây không phải lần đầu nàng nghĩ vậy từ khi tới London. Với mọi thứ khác mà nàng thấy không ổn ở những người đàn ông đã gặp, quá nhiều người cũng có nước da xanh xao, mà đã cuối hè rồi! Nhưng không phải lỗi của họ khi họ trông kỳ cục với nàng, và như Margery đã chỉ ra, một chút ánh nắng mặt trời là đủ để sửa lại dễ dàng. Nàng đơn giản là quen với những người đàn ông có nước da rám nắng đậm vì họ dành nhiều thời gian hoạt động ngoài trời. Không phải ai cũng có thể rám nắng hoàn hảo như một thuyền trưởng trên biển…

Mắt nàng bị hút vào Drew vào cái lúc anh bước vào phòng. Ôi trời, thậm chí sau khi bỏ anh ra khỏi danh sách, nơi mà nàng không bao giờ nên bắt đầu cho anh vào, nàng vẫn có thể bị thôi miên bởi cái nhìn của anh. Và dạ dày nàng đã đang bắt đầu nhộn nhạo. Cái quái gì ở anh gây ra điều đó? Nàng thực sự muốn bỏ cuộc với anh chỉ vì cái sự ra vẻ mà anh đã thể hiện à?

Làm thế nào mà nàng thậm chí có thể lấy cái kết luận mà anh rút ra chống lại anh cơ chứ? Cha nàng là cướp biển. Mối quan hệ của nàng với cướp biển đã dạy nàng biết những vấn đề mà một quý cô trẻ tuổi được giáo dục tốt sẽ không bao giờ biết cho tới sau khi kết hôn . Vì thế thứ duy nhất mà Drew đã thực sự hiểu sai là sự trinh bạch của nàng. Một lỗi lầm hợp lý.

Trời ơi, nàng đang tự thuyết phục mình để đưa anh vào lại danh sách à? Nàng có dám không? Nàng không muốn phải thất vọng vì anh lần nữa. Nó đau lắm. Nhưng nếu anh lại không làm tổn thương tình cảm của nàng nữa thì sao? Nếu anh xin lỗi và thừa nhận mình đã ngớ ngẩn như thế nào khi chắc chắn những điều tồi tệ nhất về nàng thì sao?

Điệu nhảy kết thúc và Wilbur dẫn nàng trở lại với Georgina. “Có vẻ như là anh không bao giờ có đủ thời gian cùng em,” anh nói với một cái nháy mắt hấp dẫn. “Anh hy vọng tý nữa em sẽ đi bộ cùng anh trong vườn, để chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện chứ?”

Mất trí vì đôi mắt nàng đang hướng về phía Drew, Gabrielle đơn thần gật đầu. Phát hiện ra em gái trong đám đông, Drew cũng đang đi thẳng về phía nàng. Gabrielle không nghĩ là anh đã thấy nàng chưa, nhưng sau đó mắt họ gặp nhau và anh đụng phải một vài người trên đường đi.

Nàng khó chịu khi thấy điều đó. Vụng về? Một thuyền trưởng ư? Có lẽ anh vụng về khi bước những bước đầu tiên ra khỏi con tàu của mình sau một cuộc hành trình dài, nhưng những thủy thủ thường có một cảm giác thăng bằng tốt. Họ phải thế, vì họ phải tập luyện một cách kiên trì trên những boong tàu thường xuyên chao đảo.

Khi tới gần Georgina, nàng nhận thấy ân nhân mình đang nói chuyện với Quý bà Dunstan, nữ chủ nhà của họ, người mà Georgina đã nhắc nhở nàng trước khi đến, là một trong những người buôn chuyện tồi tệ nhất giới quý tộc. Sự có mặt của quý bà đó làm nàng sao nhãng khỏi việc nghĩ đến Drew. Bây giờ nàng phải cực kỳ chú ý mọi lời lẽ thoát ra khỏi miệng để chắc chắn mình không nói gì không thích hợp. Theo Georgina, một người phụ nữ như Quý bà Dunstan có thể làm, hay, bẻ gãy một quý cô mới ra mắt mà thậm chí không cần cố gắng.

“A, cô ấy đây rồi,” Quý bà Dunstan nói với một nụ cười dành cho Gabrielle và sau đó nhanh chóng nhướn một bên mày lên với người hộ tống của nàng. “Và cậu, chàng trai yêu quý, thực sự phải thôi giữ độc quyền cô Brooks đi – hay cậu đã có tin tức về cuộc hôn nhân sắp đến mà cuối cùng sẽ làm vừa lòng cha mình rồi hả?”

Gabrielle co rúm lại thay cho anh chàng. Vậy là sự thú tội chân thành của anh sau rốt thì chả phải là bí mật gì. Rõ ràng nó là chuyện mà ai cũng biết. Bất chấp, bà chủ nhà đang dồn anh tới chân tường. Gabrielle chưa bao giờ thấy sự dụ dỗ trắng trợn như vậy. Bất kể Wilbur trả lời thế nào, anh sẽ cho quý bà đó một mẩu tin buôn chuyện lý thú để tán gẫu.

Nhưng một giọng nói mới chen vào, hơi líu nhíu, và hoàn toàn ác ý. “Tôi sẽ không hy vọng thế đâu, quý bà, trừ khi cha hắn không phiền khi có cướp biển trong nhà.”

Quý bà Dunstan hổn hển khi nghe thấy. Wilbur tái mặt. Georgina thì giận điên lên không nói nổi lời nào trong một lúc. Đã trách mắng anh trai hơn một lần vì sử dụng từ đó ở nơi công cộng để ám chỉ Gabrielle, cô nhìn chằm chằm vào anh một cách hoài nghi vì anh vừa mới làm thế lần nữa.

Gabrielle đơn giản là điên tiết và cái nhìn giận dữ nàng chiếu vào anh sẽ không để anh nghi ngờ gì về chuyện ấy. Anh đang say, và thậm chí lúc say anh vẫn thật đẹp trai chết tiệt. Nhưng điều làm nàng choáng váng hơn cả câu anh vừa nói ra là tia sáng đam mê trong đôi mắt tối như đêm khi anh nhìn thẳng vào nàng.