Cắt Đứt Tơ Tình

Chương 17: Nét chữ




Lời đối thoại bên trong rơi vào trong tai Lê Tử Hà không sót một chữ, thái giám canh giữ ngoài cửa nghe thấy Phùng Tông Anh gọi Lê Tử Hà vội bước lên giúp nàng mở cửa ra. Một luồng hơi ấm xen lẫn mùi Long tiên hương phả vào mặt, mạch suy nghĩ của Lê Tử Hà theo đó chợt bừng tỉnh, trong đầu cũng trấn tĩnh lại. Hôm nay đến chỉ cần đưa Thẩm Ngân Ngân đi là được, tuyệt đối không thể tạo ra những rắc rối nào khác, “Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Chân trước Lê Tử Hà vừa bước vào cửa liền lập tức cúi đầu quỳ xuống đất hành lễ.

“Bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng thượng!” Lê Tử Hà bình tĩnh đứng dậy, cúi đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua phía bên trái, thấy Thẩm Ngân Ngân y phục chỉnh tề mà nấp ở phía sau tấm bình phong, nhìn thấy nàng đang vui mừng muốn lên tiếng gọi liền vội vàng hướng nàng nháy mắt mấy cái, trước mặt Vua không thể vô lễ.

Vân Tấn Ngôn vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách chưa có động tĩnh gì, ngước mắt nhìn tới Lê Tử Hà, lại đem ánh mắt chuyển tới trên người Phùng Tông Anh. “Đây chính là y đồng người thu nhận? Đồ đệ của Thẩm Mặc?”

“Hắn vào Thái y viện thì chính là đồ đệ của ta, không có quan hệ gì với Thẩm Mặc.” Ai cũng biết ông cùng Thẩm Mặc bất hòa, Phùng Tông Anh không muốn thừa nhận mình vì đồ đệ của Thẩm Mặc mà can thiệp vào chuyện này.

Vân Tấn Ngôn cười cười nói: “Vậy chuyện hôm nay, cùng với y đồng này có quan hệ gì?”

Phùng Tông Anh nghẹn lời, rõ ràng hôm nay Vân Tấn Ngôn cố ý làm khó, sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, coi như ông nói tú nữ kia là sư muội của Lê Tử Hà, cũng không thể lấy đó làm lý do bảo Vân Tấn Ngôn thả nàng đi. Mặc kệ, cũng đã đi đến bước này, bất cứ giá nào cũng phải đưa tiểu cô nương này ra khỏi đây!

Phùng Tông Anh đang muốn mở miệng nói chuyện, từ nãy tới giờ Vân Tấn Ngôn vẫn luôn vuốt ve thứ gì đó đang cầm trên tay, rồi từ từ mở nó ra, bình tĩnh không vội vàng nói: “Hay là y đồng này cùng tú nữ cấu kết, bảo tú nữ giả bệnh để xuất cung?”

Lê Tử Hà bừng hiểu ra, Thẩm Ngân Ngân bị Vân Tấn Ngôn để ý, có lẽ cũng bởi vì ba chữ mà nàng viết cho Thẩm Ngân Ngân, lúc ấy thời gian cấp bách nên không kịp thay đổi nét chữ, mà nội dung ba chữ đó có liên quan tới tình huống hiện nay của Thẩm Ngân Ngân, nhìn sơ qua là có thể đoán được.

“Hoàng thượng thứ tội! Nô tài không dám! Nô tài chỉ tình cờ gặp được sư muội tuyển tú, mấy ngày trước sư muội còn đang mang bệnh, vì vậy nên mới hỏi thăm tình trạng bệnh tình, cũng hỏi lần xuống núi này sư phụ có biết chuyện hay không, tuyệt không có ý gì khác!” Lê Tử Hà cúi rạp người sát mặt đất, lời nói vô cùng thành khẩn.

Vân Tấn Ngôn thản nhiên liếc nhìn nàng, cái liếc mắt không mang theo cảm xúc, nhìn không ra có tin tưởng lời nói của Lê Tử Hà hay không, nhưng sau đó ánh mắt lại quay về cục giấy đầy nếp nhăn trên tay, lại tiếp tục vuốt thẳng nó lần nữa, giống như chỉ thuận tiện hỏi thăm: “Chữ này, là ngươi viết?”

“Ngươi muốn biết nó do ai viết để làm gì?” Phùng Tông Anh bên cạnh không thể nhịn được nữa bất mãn trừng mắt nhìn Vân Tấn Ngôn.

Vân Tấn Ngôn ngước mắt lên khẽ cười nói: “À, không có gì, Trẫm tưởng rằng tú nữ này viết mà thôi.”

“Là tú nữ kia viết thì sao? Người nào viết thì ngươi sẽ triệu kẻ đó thị tẩm? Chữ của nha đầu kia ta cũng viết được, còn có thể viết đến giống nhau như đúc không sai chút nào, nếu không ngươi cũng đâu cần giữ lại ông già này ở trong cung Long Tuyền của ngươi làm cái gì?”

“Càn rỡ!” Vân Tấn Ngôn sắc mặt lạnh lẽo, mang theo tờ giấy trên tay nặng nề vỗ vào trên bàn sách, quát lên: “Trẫm kính người tuổi đã cao, không có nghĩa là người có thể được một tấc lại tiến một thước, trong mắt không có quy tắc, đừng tưởng rằng trẫm không dám làm gì người.”

Phùng Tông Anh cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, trái lại càng bộc phát kích động hơn, mặt đỏ bừng phản bác nói. “Dù sao ta đây cũng có một thân một mình, ở nhà mỗi lần nghĩ đến nha đầu kia liền gạt lệ, ngươi cứ dứt khoát giết chết ta đi, cho ta tiếp tục sống làm gì mà không cho ta nhắc đến nha đầu kia, sao hả? Nhắc tới con bé liền cảm thấy áy náy? Đã giết hết cả nhà con bé vậy lưu lại cái mạng già như ta thì có ích lợi gì cho ngươi? Nha đầu. . . . .”

“Câm miệng!” Sắc mặt Vân Tấn Ngôn càng lúc càng tệ, lạnh lùng quát to cắt đứt lời nói của Phùng Tông Anh.

Hai mắt Phùng Tông Anh đỏ bừng, một hơi nói ra những lời đó xong rồi cuối cùng rơi lệ. Ông và thê tử không con không cháu, đối xử với Quý Lê cũng giống như cháu gái ruột thịt của mình. Vân Tấn Ngôn công bố với bên ngoài rằng Quý Hoàng hậu chết do khó sinh, nhưng ông rất rõ ràng, nếu không phải thời gian ấy ông ốm đau nằm trên giường, thì đời nào ông để cho Vân Tấn Ngôn tướt đi mạng sống của Quý Lê dễ dàng như vậy? Mỗi khi nghĩ đến việc Quý Lê chết thảm, mặc cho ngày thường có sĩ diện đến mấy, mặc cho bản thân có bao nhiêu kiên cường, nước mắt tựa như đê vỡ tuôn trào ra mãnh liệt.

“Người muốn tú nữ kia, mang nàng ta đi là được.” Vân Tấn Ngôn quay mắt đi, nhìn vào lò sưởi phía bên phải trong phòng.

Phùng Tông Anh dùng hai ống tay áo chùi lau khóe mắt, không cam lòng trừng mắt nhìn Vân Tấn Ngôn, mỗi lần nhắc tới Quý Lê thì Vân Tấn Ngôn sẽ không cho phép ông nói tiếp, nhưng ông lại cố tình không hắn đạt được ý nguyện, gặp một lần nhắc tới một lần, hận không thể cứ hễ mỗi lần gặp mặt là lấy châm đâm vào lòng dạ hiểm độc của hắn để xem xem có phải máu chảy ra cũng là màu đen hay không?

“Thế nào? Không muốn đi?” Vân Tấn Ngôn đã khôi phục lại vẻ ôn tồn như lúc ban đầu, nhíu mày hỏi, khóe mắt thoáng nhìn đến Lê Tử Hà vẫn còn đang quỳ trên mặt đất nói, “Đứng lên đi, đưa sư muội cùng sư phụ của ngươi lui xuống.”

Toàn thân Lê Tử Hà đã muốn cứng ngắc, cuộc nói chuyện giữa Vân Tấn Ngôn và Phùng Tông Anh mới vừa rồi, liên tục làm cho đầu óc nàng rối loạn, đủ loại suy nghĩ quay cuồng khiến cho nàng tưởng chừng như không thể khống chế nổi. Muốn đứng lên chất vấn, chất vấn người đàn ông ngày xưa đã từng yêu thương nàng còn có những lời ngon tiếng ngọt, rất nhiều rất nhiều, là tại vì sao? Muốn đứng lên hung hăng châm chọc chế giễu, có phải cho rằng nàng đã chết rồi thì có thể được sống ung dung tự tại hay không?

Khi nàng nghĩ từng cái đầu của mọi người lăn xuống ở trên pháp trường thì đủ loại xúc động tan thành mây khói. Người này, căn bản chính là máu lạnh vô tình, làm gì có nguyên nhân?

“Tạ ân điển Hoàng thượng.” Lê Tử Hà cương cứng thân mình dập đầu một cái, đứng dậy nhìn Thẩm Ngân Ngân liếc mắt ra dấu.

Thẩm Ngân Ngân được sư huynh cho phép, hận không thể bay qua ngay lập tức, nhìn ngó nam tử một thân minh hoàng ngồi ở trước bàn đọc sách, trong lòng hơi chột dạ vẫn còn có chút e dè theo quy củ đi qua, học theo bộ dáng sư huynh quỳ xuống dập đầu nói, “Tạ ân điển Hoàng thượng.”

Mục đích tối nay đến đây đã đạt được, Phùng Tông Anh không còn lý do để nói nữa, “Hừ” nhẹ một tiếng xoay người đi ra, Lê Tử Hà cùng Thẩm Ngân Ngân theo sát ở phía sau.

Canh giờ không còn sớm, ngoài điện chỉ còn lại Ngự lâm quân đi tuần, gió đêm từng trận đã thổi tan nỗi lo lắng dành cho Thẩm Ngân Ngân. Thoát khỏi ánh mắt của Vân Tấn Ngôn, Lê Tử Hà cảm thấy mệt mỏi lã người giống như vừa trải qua một hồi đại chiến, bị gió đêm thổi nhẹ qua trong lòng lại thêm một mảnh lạnh lẽo.

Phùng Tông Anh cảm thấy vừa rồi mình chẳng còn chút mặt mũi nào cả, lại đi rơi nước mắt ở trước mặt hai đứa trẻ, cái mặt già này đều mất hết, không nói lời nào bước nhanh đi ở phía trước.

Thẩm Ngân Ngân cảm thấy không còn áp lực như ban nãy nữa, lại có thể được ở bên cạnh sư huynh, mặt mày hớn hở lôi kéo Lê Tử Hà nói, “Sư huynh, muội biết ngay huynh nhất định sẽ tới cứu muội mà.”

Lê Tử Hà có chút bất đắc dĩ, Thẩm Ngân Ngân vốn không ý thức được nguy hiểm nơi thâm cung, giữ tay Thẩm Ngân Ngân lại nói. “Nam nữ thụ thụ bất thân, thị vệ qua lại nhiều như vậy, Ngân nhi, muội bây giờ là tú nữ đợi tuyển, bị người khác nhìn thấy lại sinh thêm rắc rối.”

“Dạ.” Thẩm Ngân Ngân ngoan ngoãn buông tay rồi cười nói, “Đợi muội làm cũng nữ thì tốt rồi, nói không chừng được phân đến Thái y viện, là lúc nào cũng có thể được ở cùng một chỗ với sư huynh rồi.”

“Hồ đồ! Muội còn chưa hiểu được ý ba chữ mà ta đưa cho muội sao?” Lê Tử Hà hạ thấp giọng lạnh lùng quát.

Thẩm Ngân Ngân tủi thân nói, “Muội hiểu, muốn muội giả bệnh đi ra ngoài tìm sư phụ…..Nhưng mà, Ngân nhi muốn ở lại với sư huynh…”

Phùng Tông Anh đi ở phía trước nghe vậy liền rùng mình một cái, xoay người lại gỡ xuống thẻ bài ở thắt lưng, kín đáo đưa cho Lê Tử Hà, không kiên nhẫn nói, “Ngươi đưa nàng ta về Phúc Tú cung, ta đi về trước.”

“Vâng.” Lê Tử Hà gật đầu.

“Lão gia gia kia vừa mới làm sao vậy? Tại sao nói xong liền khóc? Còn nữa, tại sao Hoàng thượng lại hỏi về chữ viết của sư huynh hả?” Thẩm Ngân Ngân thấy Phùng Tông Anh đi xa, lần lượt hỏi ra từng điểm nghi giữ ở trong lòng, cuộc nói chuyện của Hoàng thượng và Phùng Tông Anh, nàng nghe chẳng hiểu gì cả.

Lê Tử Hà không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào, tăng nhanh bước chân nói, “Mau đi nhanh trở về, rồi nói cho ta biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Dạ.” Thẩm Ngân Ngân chạy đuổi theo Lê Tử Hà, thấy bốn phía quá mức yên tĩnh lớn tiếng cũng không hay, hạ thấp giọng nói, “Vốn là muội đi theo Nghiên phi nương nương cùng nhau trở về, Nghiên Vụ điện của nàng ta rất đẹp, còn có món điểm tâm kia, vừa thơm vừa mềm còn ngon miệng, đáng tiếc muội mới ăn được có hai miếng…”

“Trọng điểm!” Lê Tử Hà không có thời gian cũng không có tâm tình để nghe nàng cảm thán cuộc sống ở Nghiên Vụ điện có bao nhiêu là hứng thú.

“Dạ.” Thẩm Ngân Ngân dừng lại câu chuyện, gãi gãi đầu nói tiếp, “Muội vừa mới ăn xong hai miếng điểm tâm, Nghiên phi còn chưa nói với muội được mấy câu, đã nghe thấy bên ngoài hô to Hoàng thượng giá lâm. Muội thấy mọi người trong phòng đều quỳ xuống nên cũng quỳ theo, kế tiếp Hoàng thượng đi tới. Sau đó hắn ngồi xuống cạnh cái bàn mà muội ngồi ăn điểm tâm khi nãy, khi đó muội mới phát hiện lúc ăn điểm tâm đã để tờ giấy huynh viết cho muội ở trên đó, tất nhiên là Hoàng thượng cũng nhìn thấy, tiếp theo muốn muội cùng trở về với hắn. Muội cũng không biết được vì sao Hoàng thượng tìm đến muội nữa, có chút sợ liền mượn cớ đau bụng rồi tìm đại một tên thái giám, nhét cho hắn chút bạc bảo hắn tìm huynh tới cứu muội…”

Suy nghĩ của Lê Tử Hà đã bay xa, không còn nghe rõ lời nói kế tiếp của Thẩm Ngân Ngân nữa, Vân Tấn Ngôn quả nhiên bởi vì mấy chữ này mới chú ý đến Thẩm Ngân Ngân, nếu hôm nay bọn họ chưa từng tới đây, hắn muốn đối với Thẩm Ngân Ngân như thế nào?

“Sư huynh!” Thẩm Ngân Ngân thấy Lê Tử Hà đứng đờ người ra, bất mãn mà lắc lắc hắn, “Huynh có nghe muội nói không?”

“Ừ.” Lê Tử Hà thuận miệng trả lời.

“Sư huynh, thực ra Hoàng thượng cũng rất tốt đấy, không có hung ác giống trong tưởng tượng, còn rất dịu dàng, hắn vẫn luôn hỏi muội chữ kia có phải do muội viết hay không? Muội không dám lừa hắn, bởi vì thất lễ sẽ phạm tội khi quân gì đó nha, nhưng mà nói ra lại sợ hắn sẽ tìm huynh gây phiền toái, liền ngậm chặt miệng cái gì cũng không nói. Kết quả hắn để cho muội ở trong căn phòng đó có một mình, còn bản thân hắn thì ra ngoài đọc sách hoặc là xem sổ sách, trong lúc muội đang nhàm chán thì lão gia gia kia đã tới rồi.”

“Dịu dàng sao?” Lê Tử Hà khẽ bật cười.

Thẩm Ngân Ngân thấy sư huynh đã chịu để ý tới mình, gật đầu liên tục, nói. “Đúng vậy đó, vẫn luôn cười nói với muội, muội không trả lời hắn cũng không tức giận, hơn nữa…”

“Ngân nhi, tới rồi.” Lê Tử Hà cắt đứt lời nói của Thẩm Ngân Ngân, “Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội đến thăm muội, nhớ kỹ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!”

Thẩm Ngân Ngân gật đầu thật mạnh, hai tay xoắn vào nhau, có chút ngượng nhưng vẫn mở miệng nói, “Sư huynh, hôm nay là Ngân nhi sơ suất, mang đến nhiều phiền phức cho sư huynh…”

“Không cần để ý, sau này cẩn thận hơn là được rồi.” Lê Tử Hà lắc đầu, vốn còn muốn hỏi nàng vào cung như thế nào, nhưng giờ đã muộn nên dừng lại ở đây, ngày mai hỏi cũng không muộn.

Sáng sớm hôm sau, Lê Tử Hà thu thập xong mọi thứ, dự định đi Phúc Tú cung tìm Thẩm Ngân Ngân, mới ra cửa đã nhìn thấy Lý ngự đi băng qua hành lang dài đi về hướng bên nàng, vội bước ra nghênh đón nói, “Lý ngự y muốn tìm Tử Hà?”

“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Thật may, mau mau đi theo ta.” Lý ngự y xoay người đi trở về phương hướng lúc đầu đến.

Lê Tử Hà vội vã đuổi theo hỏi, “Nhưng có chuyện gì sao?”

“Đi chẩn bệnh. Sáng hôm nay, Ân ngự y nói với ta về sau mạch của Nghiên phi nương nương đều do ta phụ trách.” Lý ngự y bước đi hơi nhanh, cùng với tốc độ lời nói cũng nhanh hơn thường ngày mấy phần.

Lê Tử Hà gật đầu, mấy ngày trước đã có nghe nói Nghiên phi cũng chẩn ra hỉ mạch, trùng hợp như vậy thật đúng là thú vị. Hai vị sủng phi đồng thời có long chủng, lại nhân dịp tuyển tú, mọi người đối với hậu vị bỏ trống đã 6 năm cũng có rất nhiều tranh cãi, tình thế bây giờ, chỉ là trùng hợp đơn giản vậy sao?

Nghiên Vụ điện ở phía tây Tây Uyển, phương hướng đó cũng từng là Hồng Loan điện, nằm đối lập với Đào Yểu điện hiện tại, trái với Đào Yểu điện trước có canh giữ sau có bảo hộ, Nghiên Vụ điện có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều, vào cửa mới nhìn thấy mấy tên thái giám cung nữ theo quy củ đứng ở một bên, Nghiên phi ngồi ở trên giường nệm cầm một quyển sách, đang xem đến mê mẩn.

"Nghiên phi nương nương vạn an!"

Lê Tử Hà theo Lý ngự y hành lễ, trái với lần trước đến chỗ Diêu phi ở bên kia, Lý ngự y rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, nghe được tiếng cho phép của Nghiên phi liền đứng dậy, đưa cái hòm thuốc giao cho Lê Tử Hà.

"Nương nương phượng thể khỏe mạnh, để thần kê mấy vị thuốc bổ định khí an thai cho nương nương." Lý ngự y khom người cung kính nói.

Nghiên phi kéo ra màn che, dịu dàng nói: "Đa tạ Lý ngự y."

"Đó là chức trách của thần!" Vẻ mặt Lý ngự y vui mừng lại hành lễ thêm lần nữa, xoay người ngồi xuống bàn cầm bút kê đơn thuốc.

Nghiên phi ngồi thẳng người, vén nhẹ mái tóc bên tai, nhìn sang Lê Tử Hà cười nhẹ: "Về sau cứ để cho y đồng này tới đây được rồi, Lý ngự y chức cao nhiều việc, nếu lúc nào bổn cung thấy có chỗ không được khỏe, tới chừng đó sẽ truyền Lý ngự y đến."

Lý ngự y nhíu lông mày khó hiểu, Diêu phi kia có long chủng, lập tức yêu cầu Ân ngự y đang chẩn mạch cho Hoàng thượng tới. Nghiên phi tính tình lương thiện, thái độ ôn hòa không thích cùng người tranh đấu, nhưng Long tử trong bụng rất quan trọng, sao có thể xem thường như thế? Chắp tay nói: "Nương nương, không thể xem nhẹ Long mạch, thần lại càng không dám lỗ mãng, tuyệt không thể tùy tiện giao cho y đồng vừa mới vào viện được, xin nương nương suy nghĩ lại!"

"Ừ." Nghiên phi thở nhẹ ra một hơi, khi ngẩng đầu lên lại vẫn là nụ cười tươi dịu dàng, nhìn Lê Tử Hà nói: "Sau này, ngươi hãy tới đưa thuốc cho bổn cung, thế nào?"