Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 71: Sinh nhật vui vẻ, Chi Lý đại nhân (1)




Mùa này thời tiết thường thay đổi thất thường, sau khi từng cơn sóng nhiệt quét qua, bắt đầu đổ mưa to tầm tã, cọ rửa không trung, mặt cỏ, phòng học, ô che đủ mọi màu sắc. Bọt nước bị giày hất tung tóe, làm ướt một phần gấu quần, Kha Bố khẽ nâng ô lên, trận mưa này tới thật đúng lúc, ẩm thấp mà mát mẻ.

Cho dù biết Chi Lý chắc chắn không thích người khác tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn; cho dù biết hắn chắc chắn sẽ nói lời cay đắng; cho dù biết hắn chắc chắn sẽ không cảm động, nhưng trong cuộc sống đặc biệt tại đây, muốn cho hắn; không ngừng mang đến cho hắn; chiều chuộng hắn, không ngừng chiều theo tâm tình của hắn, không thể khắc chế, va chạm mãnh liệt trong cơ thể.

Cậu thu ô lại vẩy vẩy bọt nước bên trên, xắn ống quần, giày vải vừa mua đã ướt đẫm, chân ở trong rất không thoải mái, Kha Bố trực tiếp cởi giày ra vắt trên vai đi về phía phòng học, vừa đến cửa, đã thấy không khí náo nhiệt tràn ra. Chi Lý mặt không chút thay đổi ngồi nguyên tại chỗ, mấy con ruồi vây xung quanh hắn, Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ còn mặc tây trang khiến người ta nhìn thấy cực kỳ mất tự nhiên, Chu Hân Hợp cầm một cái túi to: “Chi Lý đại nhân, chưa ăn sáng phải không? Đây là sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh chẻo, bánh bao nhỏ, sữa, cháo, mỳ, bún trộn tớ tự tay làm…” Cô không ngừng lôi đồ ăn từ trong túi ra đặt lên bàn, rốt cuộc đã làm bao nhiêu thứ vậy, đây chắc chắn không phải khẩu phần của nhân loại, cho đến khi mặt bàn Chi Lý đã gần như kín hết chỗ, Ứng Tu Kiệt liền gạt đống sách trên bàn người ngồi bên cạnh Chi Lý xuống: “Nhóc, trưng dụng cái bàn của cậu hẳn là không sao chứ.”

“Cứ, cứ việc dùng.” Người nọ nói xong, ôm sách lẩn ra xa. Sở Hạo Vũ đứng sau lưng Chi Lý: “Bạn tốt, có cảm thấy xương sống thắt lưng nhức mỏi gì không, để tớ giúp cậu xoa bóp.”

Công Chu cẩn thận giúp Chi Lý sửa sang lại bài vở, thuận tiện thật cẩn thận đem những chỗ sách bị uốn quăn ép phẳng. Ứng Tu Kiệt ở một bên không ngừng hỏi: “Có khát không? Có nóng không? Có lạnh không? Tớ rót cho cậu chén nước.” Cả đám trở nên ân cần, tất cả đều muốn mang đến cho Chi Lý sự đãi ngộ tốt nhất vào hôm nay.

“Đợi đã.” Kha Bố không hài lòng mở miệng: “Tớ không phải không biết tâm trạng của các cậu, nhưng làm vậy ngược lại sẽ quấy nhiễu tới Chi Lý có hiểu không hả? Sao các cậu lại ấu trĩ thế?” Kha Bố đi tới, đoạt lấy cái chén trong tay Ứng Tu Kiệt, thay vào một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười: “Chi Lý đại nhân, vẫn là để tớ giúp cậu rót nước đi, nước bọn họ rót uống không tốt đâu.”

Ứng Tu Kiệt khoanh tay, liếc mắt đánh giá Kha Bố, chân trần, giày vắt trên vai, ống quần xắn cao:”Úi chà, Kha Bố, vừa mới cày ruộng về đấy à.” Dứt lời, một thân ảnh đỏ rực bên ngoài cửa sổ đập vào mi mắt, làn da trắng như tuyết kết hợp với bộ váy màu đỏ tươi, xinh đẹp diêm dúa, Tô Ấu Ngôn mặc váy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người bước đến, tóc kẹp một đóa hoa hồng, trên váy còn thêu phượng hoàng.

Kha Bố nhìn từ đầu tới chân cô nàng, đặc biệt là đôi giày màu đỏ chót: “Ấu Ngôn, cậu đây là, chuẩn bị kết hôn?”

“Cậu thì hiểu cái gì, đến chúc mừng.” Ngay cả Tô Ấu Ngôn cũng đến mức độ này sao!!

Chi Lý vẻ mặt bình thản nhìn lướt qua bọn họ, ai nấy đều cố gắng nở nụ cười tươi, ngay cả Tô Ấu Ngôn hiếm khi cười cũng liều mạng muốn nhếch khóe miệng, Chi Lý thản nhiên nói: “Có phải tớ sắp chết rồi không.” Không nghĩ ra được cái lý do nào khác sao?!!

“Phủ phui cái mồm cậu đi, đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy!!”

“Dù sao hôm nay cậu đừng quan tâm gì cả, hết thảy giao cho chúng tớ, mặc kệ là đi WC hay mua đồ, chỉ cần nói một câu, chúng tớ sẽ lấy thân làm ngựa cõng cậu đi.”

“Bác sĩ nói tớ còn bao nhiêu ngày nữa?”

“Đã bảo cậu đừng nghĩ theo cái hướng ấy mà lại!!” Kha Bố ồn ào, đột nhiên ý thức được cái gì, giả vờ làm nũng mất tự nhiên dậm chân: “Cậu đừng nghĩ như vậy nữa ~~ được không ~~” Chưa kể đến người khác, chính cậu cũng buồn nôn.

Thời gian kế tiếp, Chi Lý vừa ra khỏi lớp học, Ứng Tu Kiệt đã phóng ngay ra cửa, tây trang màu đen phối với kính râm, ở đằng trước Chi Lý khoa tay múa chân: “Các cậu tránh ra, bên kia cũng tránh ra, đừng đụng vào Chi Lý.”

Kha Bố đứng chờ ngoài cửa WC, thấy Chi Lý đến gần, làm ra tư thế tiếp khách: “Mời vào.”Cậu đi theo hắn vào WC, đứng đó, Chi Lý kéo khóa quần, Kha Bố hai tay đặt ở phía trước đứng bên cạnh Chi Lý, cười nghênh nghênh nhìn động tác của hắn, Chi Lý lãnh đạm nhìn chằm chằm Kha Bố: “Cậu muốn xem?”

“Sao lại không tiếp tục? Có muốn tớ vỗ vỗ lưng giùm cậu không?” Kha Bố tốt bụng hỏi.

“Có muốn tớ cho cậu một cái tát không, đi ra ngoài.”

“Tuân lệnh, tớ lập tức đi ra ngoài, yên tâm, tớ thủ ở cửa, miễn cho biến thái theo vào.”

“Tớ thấy cậu mới giống biến thái ấy.”

Chi Lý vừa mới đi ra, Chu Hân Hợp đã chờ sẵn ở bên ngoài: “Chi Lý đại nhân, đói không?” Tần suất của câu này cơ hồ là mười phút một lần.

“Trông tớ có vẻ rất đói à?”

“Tớ lo cậu không đủ dinh dưỡng.”

“Tớ lại lo mình thừa dinh dưỡng.”

Tiết thứ hai buổi sáng đã xong, tiết bốn mới có lớp, Chi Lý liền đi về phía cứ điểm, vừa mới chuẩn bị bước chân ra khỏi giảng đường, Ứng Tu Kiệt và Công Chu đuổi theo, Ứng Tu Kiệt lôi ra một cái ô che nắng thật lớn: “Nào, tớ che giúp cậu.”

Chi Lý không lên tiếng, Công Chu đột nhiên sắc mặt tái nhợt sợ hãi kêu lên: “Cẩn thận!!” Cậu ta chỉ xuống đất: “Có vũng nước, đừng dẫm vào chỗ đó!”

Thật vất vả rời khỏi khỏi khu giảng đường, vài người còn lại đã sớm chờ ở cứ điểm, Chi Lý cầm lấy bản phác họa, ngoại trừ Tô Ấu Ngôn, bọn họ nâng cầm nhìn, bút trong tay Chi Lý dừng trên bản phác họa, không hề có ý định vẽ tranh. Kha Bố qua thăm dò: “Sao vậy? Không có linh cảm à? Hay là cảnh hôm nay không đủ đẹp.” Sở Hạo Vũ kéo theo một cái ghế, ra hiệu bằng mắt với Kha Bố, Kha Bố hiểu ra gật đầu, cởi bỏ nút áo, để lộ bờ vai ngồi trên ghế: “Nào, nghệ thuật gia, vẽ tớ đi, tớ làm người mẫu cho cậu, cứ tự nhiên mà vẽ, giống trong phim Titanic ấy, tớ cam đoan sẽ bất động, phát huy tận tình.”

Chi Lý bất động thanh sắc xoay người, đưa lưng về phía Kha Bố.

Sở Hạo Vũ trách Kha Bố: “Đều tại cậu, bộ dạng đáng khinh đến mức Chi Lý chẳng buồn xem.”

“Đó là vì có đám xấu xí các cậu đứng bên cạnh, ảnh hưởng thẩm mỹ.”

Chi Lý rốt cuộc bắt đầu vẽ tranh, cúi đầu: “Cậu đang vui sướng khi người khác gặp họa đúng không?” Tô Ấu Ngôn đẩy đẩy kính mắt lật sách: “Bọn họ cũng là có ý tốt, sao tớ có thể không biết xấu hổ tạt cho họ gáo nước lạnh ?”

Mưa dần tạnh, mặt trời lộ ra khỏi mây đen, thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái không duy trì được lâu, oi bức đánh úp lại, trong cứ điểm vài người còn đang tranh cãi ầm ĩ, giọng nói lạnh lùng của Chi Lý truyền đến: “Các cậu, khốn kiếp, xong chưa hả.” Hắn đứng dậy, ngón tay đặt trên bản phác họa nhìn bọn họ, thôi, tiêu đời! Hắn nheo mắt lại: “Tớ nói gì các cậu cũng sẽ đáp ứng?”

“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên!” Ứng Tu Kiệt giống như quân nhân trả lời.

“Vậy…” Ngữ điệu của Chi Lý ý vị thâm trường, trực giác có nguy hiểm xuất hiện trên người Ứng Tu Kiệt, Chi Lý tiếp tục nói: “Cậu và Hạo Vũ tay trong tay vui vẻ đi một vòng quanh trường.”

“Cái gì, ….” Hai người hoảng sợ đồng tử phóng đại.

Kha Bố cười đến đau bụng, vỗ bàn đôm đốp: “Mau a, không nghe thấy Chi Lý nói gì à? Ha ha ha ~~ nhanh lên, tớ chịu không nổi ~~ ha ha.”

Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ nhìn nhau như kẻ thù, cuối cùng cứng ngắc nắm tay nhau. Bọn họ đi theo Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ ra ngoài, xuống lầu, ánh mắt của các sinh viên khác đều tập trung trên người họ, Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ sắc mặt đều khó coi, Chi Lý ở trên lầu nói: “Tớ bảo là vui vẻ, có nghe không vậy?”

Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt cười gượng: “Hôm nay thời tiết thật tốt.”

“Hôm nay tâm trạng không tồi, ha ha, chúng ta thật vui vẻ.”

“Đúng vậy, cùng nhau shoping vườn trường nào.” Cho dù vẻ mặt đã dịu đi, nhưng hai tay nắm cùng một chỗ kia chặt đến nỗi như muốn bóp nát đối phương. Kha Bố cười đau cả bụng, Chi Lý quay đầu lại :”Buồn cười lắm à?” Kha Bố ngay lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc lắc đầu: “Tuyệt không buồn cười.”

“Thả ống quần xuống, đeo giày vào.”

“Nhưng mà giày ướt rồi.”

“Vậy về phòng đổi đôi khác.” Chi Lý nói với Tô Ấu Ngôn đỏ rực rỡ: “Còn cậu nữa, đi thay quần ảo đi, nhìn mà đau cả mắt.”

Tô Ấu Ngôn bĩu môi, nhưng vẫn đứng dậy.