Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 89: Đó là nỗi đau không tiện nói ra




Biên tập : Minh Phương Hoàng

Thời gian hạnh phúc và thời gian đau khổ đều giống nhau, cho dù bạn muốn giữ lại hay muốn quên đi, nó đều trôi qua dưới cùng một tốc độ. Kỳ nghỉ hè đã trải qua phân nửa tại Nhân Quả trấn, Kha Bố như trước thỏa mãn đắm mình trong tình trạng hiện tại, không muốn nghĩ tới những chuyện phải làm sau đó, không muốn nghĩ tới những chuyện phức tạp. Cậu trốn tránh trong thể xác không cần tự hỏi, vừa lo lắng thời gian và thanh xuân trôi qua, vừa sợ hãi những chuyện đang đợi cậu ở phía trước.

Cậu cầm bàn chải đánh răng nhìn bản thân mình trong gương miệng đang đầy bọt màu trắng. Chi Lý tựa như dông tố bất thình lình xuất hiện dưới ánh nắng ban mai.

"Cậu còn chưa chuẩn bị đi, muốn ở lại tới khi nào?"

Kha Bố phun bọt: "Giờ là đang đuổi tớ đi đấy phỏng?!"

"Nếu đã nghe hiểu ý trên mặt chữ, sẽ không vần lặp lại câu hỏi."

"Khốn kiếp, cậu có biết nói những lời này sẽ khiến tớ..."Kha Bố nói không nên lời, yết hầu đau đớn run rẩy, cậu siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay hắn thành vết.

"Đương nhiên, cậu cho rằng tớ không biết cậu đang nghĩ gì sao, cậu muốn cả đời này tớ không nhắc tới, cậu muốn chịu đựng thống khổ ở bên cạnh tớ, để tớ thấy cậu đau khổ nhưng lại thờ ơ, giống như cậu giả vờ như không có chuyện gì sao." Chi Lý siết cằm Kha Cố, bức cậu ngẩng lên nnhìn mình: "Cậu nghe cho rõ đây, Kha Bố, tớ không làm được."

"Nếu cho tớ thêm thời gian..."Kha Bố cong chưa nói hết, Chi Lý đã cắt ngang cậu: "Tất cả mọi người đều cho cậu thời gian, cong cậu thì sao? Phung phí nó."

Kha Bố giãy dụa, muốn đẩy Chi Lý ra: "Cong chưa tới phiên cậu giáo huấn tớ việc ấy, cậu thì biết cái gì?" Đã bao lâu rồi, hai ngươi fkhông cãi nhau như vậy, cho dù đây là lần thứ mấy khắc khẩu, vẫn không cách nào quen được với đau đớn ở dạ dày khiến người ta hít thở không thông này. Đây là thứ Kha Bố sợ hãi nhất, bởi vì một câu, một việc nào đó sẽ gây ra chiến tranh.

Chi Lý với vẻ mặt không thể nói rõ, phẫn nộ, thất vọng, hoang mang, các loại cảm xúc giao tạp trong ánh mắt trong suốt của hắn, hắn thản nhiên mở miệng: "Ngay cả tớ cũng không thể chạm vào thế giới kia của cậu sao?" Một câu hỏi như vậy, khiến Kha Bô bị xé rách thành từng mảnh, trong thời gian ngắn cậu không biết trả lời thế nào, rồi sau đó bỗng nhiên cuồng loạn: "Cứ như vậy có gì không tốt, tớ rất vừa lòng với thực tại, cậu có tư cách gì quyết định thay tớ."

Chi Lý đẩy mạnh Kha Bố vào tường, sau lưng đau đớn, cậu nhíu mày không dám nhìn thẳng vào Chi Lý, Chi Lý cắn răng: "Cậu còn dám nói một câu tớ không đủ tư cách xem, nhớ kĩ cho tớ, tớ vĩnh viễn không muốn nghe lại câu nàu một lần nào nữa từ miệng cậu."

"Tớ sẽ..."

Cánh tay đang siết chặt lấy thân thể cậu tăng thêm lực: "Không cần thí nghiệm sự nhẫn nại của tớ."

"Đau, buông ra." Kha Bố cắn môi.

Chi Lý buông tay, Kha Bố với vẻ mặt lạnh nhue băng đi về phía cửa, không muốn đứng ở nơi này, một phút đồng hồ, một giây đồng hồ cũng không nguyện ý nán lại, không khí đều biến thành a-xit, ăn mòn làn da đến mức đau đớn khó nhịn, Chi Lý lần này không ngăn cản nữa, đi đến trước bàn học, cầm lấy bản vẽ, gập chân, thanh âm như có như không?"

Kha Bố đứng lại, không trả lời đợi Chi Lý nói tiếp.

"Là không từ bỏ được gia đình của cậu."

Một câu nói ngắn gọn, chấn vỡ lí trí của Kha Bố, cậu chật vật rời đi.

Ngồi trên xe lửa trở về, ánh mắt của Kha Bố chuyên chú tập trung vào phong cảnh nhanh chóng lùi lại đằng sau bên ngoài cửa sổ, trước kia cũng từng cãi nhau với Chi Lý, qua vài ngày, đợi hai người bình tĩnh trở lại, hết thảy sẽ quay về như lúc ban đầu. Cho nên, lần này cũng sẽ như vậy đi. Dù đã tự nhủ với bản thân, tại sao vẫn khó chịu, tựa na ủi mà sao chẳng thất bớt đi phần nào, thân thẻ cũng trái tim đều khát vọng Chi Lý, nhưng mặt khác bóng tối dưới đáy lòng lại trái ngược, xé rách, lại xé rách, cho đến khi máu tuôn như suối cũng không chịu ngừng.

Đinh Lạc Viên ở bên kia mấy tháng nay đều thấp thỏm lo âu, nhìn chằm chằm Kha Tần trước mặt, không biết nên mở miệng thế nào. Mọi việc bắt đầu từ ngày cô đến tìm Kha Bố nói chuyện, sau khi cô rời đi mới nhớ ra trong túi mình có mang quà là đặc sản cho Kha Bố, lúc cô quay lại, trông thấy Chi Lý và Kha Bố trong trường. Đinh Lạc Viên không nhớ mình rời đi bằng cách nào, cô hoang mang lo sợ, cô tốn rất nhiều thời gian để bản thân tỉnh táo lại, suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Kha Tần viết hay không, nhưng lại lo lắng tình huống của Kha Bố. cô không ngờ Kha Bố lại ở bên cạnh một cậu con trai, Đinh Lạc Viên từ nhỏ đã coi cậu như em trai của mình, cuối cùng hôm đặt lễ đính hôn quyết định tìm Kha Tần cùng nhau thương lượng chuyện này.