Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 91: Chúng ta cũng không lương thiện




Biên tập : Nhiên An

Ngũ Thiến và Kha Trần không tiến thêm bước nữa bức bách Kha Bố, bọn họ đang để cậu lựa chọn. Kha Bố gối hai tay sau đầu, nhìn lên trần nhà, so với trong tưởng tượng cậu bình tĩnh hơn nhiều, không biết phải phát tiết kiểu gì, trái tim như bị bắn thủng một lỗ, dây thần kinh cảm xúc tựa hồ đã hỏng, cậu không thấy buồn rầu, không thấy đau đớn, chẳng có cảm giác gì cả.

Hôm nay cậu dậy sớm hơn so vơi bình thường, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ từ từ quên mất nội dung giấc mơ đêm qua. Phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn như vậy, người trong phong cảnh cũng không thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là người đang ngắm nó. Cậu ngồi đó một lát rồi để chân trần đi sang phòng khách. Kha Tần ngồi trên sô pha xem ti vi, phòng bếp truyền đến tiếng động khe khẽ, Ngũ Thiến ngâm nga một ca khúc, ló đầu ra nhìn: “Mau đi đánh răng rửa mặt, rồi ra ăn cơm, đều là những món con thích đó.”

Kha Bố nghiêng đầu chầm chậm nhìn sang, giống như trở về trước đây, ông trời đột nhiên đem người đã khắc sâu và trí nhớ đặt trước mặt cậu, quen thuộc đến mức không chân thật. Cậu nói không nên lời tâm trạng của mình, cũng không thể khống chế bản thân chìm đắm trong đó, tựa như nghiện thuốc phiện.

Ngày hôm ấy, cậu ăn rất nhiều, ăn đến mức bụng no căng. Tuy Kha Tần cực lực muốn từ vẻ mặt cậu nhìn ra gì đó, nhưng cậu vẫn bình thường như hàng ngày không có gì khác biệt. Chẳng hân hoan nhảy nhót khi có thứ gì đó, cũng chẳng đau buồn khi mất đi thứ gì đó. Điều này khiến hai người hoang mang.

Hoàng hôn dần buông, từ từ ép xuống, ép thành phố tới mức khó thở, chỉ còn lại một tia ánh sáng mỏng manh từ vầng trăng kéo dài hơi tàn, Kha Bố nằm trên giường một tay vuốt ve cái bụng no căng, một tay cầm di động, nhẹ nhàng ấn nút.

“Chi Lý, tớ đói.” Tin tức còn chưa kịp chuyển, cậu đã gửi liên tiếp.

“Chi Lý, tớ đói.”

“Chi Lý, tớ đói.”

Không hiểu tại sao, chẳng thèm đợi trả lời cứ cách năm phút cậu lại máy móc gửi một lần, gửi đi không biết đã bao lâu, gửi đi không biết bao nhiêu tin nhắn, cho đến lúc màn hình trong bóng đêm chợt lập lòe, lòng bàn tay chấn động, Kha Bố nhận điện thoại đặt bên tai.

“Đừng ép tớ lập tường lửa cho điện thoại.”

“Tớ đâu phải virus.”

“Cậu cũng chả kém gì nó.”

“…” Hứng thú tiếp tục tranh luận giữa hai người cũng không nhiều, Kha Bố trở mình trên giường: “Tớ đói, Chi Lý, tớ thực đói, không lừa cậu.”

Đầu bên kia yên lặng trong chốc lát, cuối cùng âm thanh thản nhiên truyền ra từ loa điện thoại: “Vậy xuống dưới đi.” Di động ở bên má Kha Bố rớt xuống, cậu lăn từ trên giường xuống đất, bất chấp đau đớn đứng dậy mở cửa sổ lầu hai ra. Thân ảnh của hắn hòa vào trong bóng tối, ngay cả ngọn đèn đường cũng không cách nào chiếu ra dáng vẻ của hắn. Hắn tựa vào đền đường, một tay xách túi thức ăn nhanh, tay kia thì đút điện thoại vào túi quần. Hắn hơi hơi nghiêng mặt đi, nhìn về phía bên này.

Nội tâm Kha Bố như bị bắn phá, mặt nóng lên, cậu mở cửa phòng bỏ chạy ra ngoài, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Ngũ Thiến, Kha Bố chạy một mạch đến trước mặt của Chi Lý, Kha Bố thở phì phò, hai tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu, muốn nhìn rõ khuôn mặt mơ hồ của Chi Lý, nhưng chỉ có thể trông thấy màu sắc ấm áp của đèn đường phía sau hắn.

Cậu đoạt lấy gói to trong tay Chi Lý: “Cậu chậm quá đó.”

“Đốt cho cậu quả thật nhanh hơn.”

“Phủi phủi cái mồn cậu đi.”

Chi Lý dùng ngón trỏ nâng cằm Kha Bố lên, để mặt cậu bại lộ dưới ánh sáng, trong nụ cười có cất giấu giả dối, Chi Lý buông ra, đi về phía trước: “Có chuyện gì muốn nói với tớ không?”

Kha Bố xé mở gói bánh sandwich, cắn một miếng, đi theo sau Chi Lý: “Có, có rất nhiều.”

Bọn họ đi trên vỉa hè, xe cộ ở bên cạnh vùn vụt lao qua, thành phố còn chưa yên giấc, bóng tối bắt đầu cắn xé văn minh và điệu bộ, tựa như người mắc chứng tâm thần phân liệt, những lần cụng chén sa đọa, tiếng cười ninh nọt hấp dẫn của phụ nữ, đám thanh niên thần trí tan rã… thay phiên nhau trình diễn, ban đêm không ngừng phá vỡ và cười nhạo ban ngày.

Kha Bố ăn hết đống đồ, vứt những thứ còn sót lại vào trong sọt rác, dùng ngữ khí thoải mái bắt dầu kể: “Ba mẹ tớ biết chuyện của hai đứa mình rồi.” Kha Bố mang theo ý cười: “Cậu thấy có buồn cười không, bọn họ thế nhưng lại nói nếu tớ rời khỏi cậu, bọn họ sẽ phục hôn, những gì trước kia đều chưa từng xảy ra.”

“Sau đó ?” Thanh âm của Chi Lý khác với lúc bình thường.

Kha Bố thờ ơ nhún vai: “Sau đó cái gì? Bọn họ đúng là chẳng biết gì cả, mặc kệ ra sao, tớ từ trước tới nay đều nghe lời cậu. Cho nên a, tớ biết cậu khẳng định sẽ không đồng ý, bọn họ chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi.”

Chi Lý đứng lại, Kha Bố tiếp tục đi về phía trước, lướt qua Chi Lý. Ven đường một chiếc xe đỗ giữa đường, xe đằng sau không ngừng ấn còi, tài xế vươn đầu ra ngoài lớn tiếng mắng chửi, tiếng ồn ào cắt ngang sự im lặng giữa hai người, thậm chí gần như bao phủ thanh âm của Chi Lý, nhưng Kha Bố vẫn nghe được rõ ràng.

“Nếu tớ đồng ý thì sao ?”

Câu hỏi này khiến Kha Bố hốt hoảng quay đầu lại, không thể tin được những gì mình vừa nghe.

“Cậu nói cái gì? Cậu mẹ nó vì chút chuyện ấy mà muốn từ bỏ tớ sao? Cậu mẹ nó có tiền đồ hay không? Đừng nói cái gì mà muốn tốt cho tớ, cậu mẹ nó chính là …” Kha Bố phẫn nộ tựa như sư tử muốn cắn người. Chi Lý từ từ tới gần, rốt cuộc khuôn mặt của hắn cũng hiện ra dưới ánh sáng, đó là khuôn mặt khiến người ta không rét mà run, không có lấy một chút tình cảm, sự đen tối trong đôi mắt tùy thời có thể cắn nuốt cả thế giới, Kha Bố theo bản năng lui ra sau.

“Sao vậy? Không chửi nữa à. Yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không nói vì muốn tốt cho cậu.” Khóe miệng Chi Lý khẽ nhếch, mang theo sự chua sót tự giễu: “Kha Bố, tớ đúng là đã dạy dỗ cậu rất tốt.”

“Tớ không hiểu ý cậu ?”

“Cậu không hiểu ? Thật giỏi, muốn tớ khích lệ cậu à? Cậu nghe theo lời tớ ? Cậu mẹ nó đối với việc này khi nào thì nghe lời tớ ? Hiện giờ cậu không thể quyết định, nên muốn để tớ quyết định thay à, muốn đùn đẩy cho tớ sao ? Mỗi lần cậu nhớ lại chuyện này toàn bộ tiếc nuối và tiếc hận cũng đẩy sang cho tớ sao ? Đến lúc đó cậu có thể trách cứ tớ, có thể oán hận tớ đã giúp cậu quyết định như vậy, chính cậu lại không đếm xỉa đến. Cậu đúng là tàn nhẫn, muốn tớ phải vác trên lưng cái trọng trách nặng nề này.”

“Không phải, không phải như vậy.” Kha Bố liều mạng lắc đầu phủ nhận, nhưng ở nơi sâu nhất trong nội tâm tựa như đã bị xuyên thấy, chuyện cậu sợ hãi nhất, sở dĩ cậu không cảm thấy áp lực, đó là bởi cậu quyết định đem chuyện này giao cho Chi Lý.

Chi Lý túm lấy cổ tay cậu, siết chặt, không cho giãy giụa: “Quyết định này phải từ cậu mà làm, muốn chọn bên nào là chuyện của cậu, chọn xong mới đến chuyện của tớ, hiểu chưa!”

Kha Bố cau mày không nói được lời nào, Chi Lý càng thêm mạnh tay, thanh âm gần như phẫn nộ gầm nhẹ: “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy!” Lát sau, Kha Bố cắn môi dưới gật đầu. Chi Lý lạnh lùng liếc mắt nhìn Kha Bố một cái, buông tay cậu ra biến mất trong bóng đêm, để mặc Kha Bố một mình đứng ở đó, Kha Bố dõi theo phương hướng hắn bỏ đi, tất cả dây thần kinh trong cơ thể dần dần khôi phục, cậu hiểu hành vi của mình đã làm tổn thương Chi Lý, cậu hiểu mình tự làm tự chịu. Dạ dày cực kỳ đau đớn, thân thể và máu tựa như bị đốt cháy rất thống khổ, cậu ôm bụng lảo đảo đi vài bước, rồi ngồi xổm xuống, che mặt, chất lỏng từ kẽ tay rơi xuống đất, đọng lại trên giày vải, đau đớn, nỗi đau không thể ngăn cản này khiến yết hầu Kha Bố phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

Không muốn lựa chọn, là vì không muốn đánh mất cả hai.

Chúng ta chẳng hề lương thiện, từng là ưu điểm vì nó mà kiêu ngạo giờ lại trở thành khuyết điểm tra tấn lẫn nhau.