Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 92: Phá hủy




Biên tập : Minh Thư Trần

Kha Bố quả thật không ngờ, Chi Lý cứ như vậy biến mất. Không chút lưu tình trừng phạt cậu bằng cách mang đi thế giới của chính mình. Kha Bố hiểu, Chi Lý sẽ không tùy ý căng thẳng đến mức này, ngày nào Kha Bố còn chưa chọn, hắn sẽ không xuất hiện.

Cậu ngồi trên sô pha ở phòng khách, ti vi phát ra âm thanh ầm ĩ, Kha Bố vẫn nắm chặt di động, tựa hồ cảm thấy rằng giây tiếp theo màn hình sẽ xuất hiện tên đối phương. Cậu nôn nóng bất an, chân phải không ngừng run run, mẹ cậu đang phơi quần áo ngoài ban công, Kha Bố quan sát dáng vẻ của Ngũ Thiến, năm tháng đã lấy đi tuổi xuân của bà, tuổi tác cũng đè nặng lên những năm tháng của bà. Đây chính là cuộc sống của cậu trước khi gặp Chi Lý.

Kha Bố đã hỏi tất cả mọi người, nhưng không ai biết Chi Lý ở đâu, cũng không cách nào liên lạc được với Lam Ngân và Chi Tả Ti. Muốn gặp Chi Lý, cậu chưa bao giờ biết khát vọng trong lòng có thể mãnh liệt như thế, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn. Ban đêm cậu mở to mắt trong bóng tối, ký ức như quất vào từng tấc trên da thịt, muốn ngủ, thân thể rất buồn ngủ, nhưng cặp mắt vẫn cố chấp không chịu nhắm lại, muốn ngủ, có điều không có Chi Lý ở bên, phải đi vào giấc ngủ như thế nào đây, muốn khóc, nhưng mà không có Chi Lý thì khóc với ai được đây.

Cậu phát hiện bản thân thật yếu ớt, bởi vì không thể kiên cường chống đỡ, bảy năm qua, Chi Lý khởi động trái tim của cậu, mà hiện tại, chỉ để lại cho cậu thể xác. Kha Bố cuộn tròn người lại. Vì sao tất cả mọi người phải ép mình đưa ra quyết định, muốn ở cùng ba mẹ là sai sao? Muốn ở bên Chi Lý là sai sao? Vì sao, không hiểu vì sao, hai chuyện không hề sai đặt cạnh nhau lại có vẻ sai.

Ngày thứ ba, Kha Bố đến nhà họ hàng của Tô Ấu Ngôn trước đây từng tổ chức sinh nhật cho Chi Lý, khoảnh khắc đứng trước cửa, cậu có một cảm giác khó mà hiểu được, Chi Lý ở bên trong, hắn nhất định ở bên trong. Cậu nóng vội lại đau đớn, gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại.

“Chi Lý, tớ biết cậu ở bên trong.” Lát sau, Kha Bố không lên tiếng, Chi Lý không lên tiếng, Kha Bố cúi đầu đứng ngoài cửa, tay cậu đặt lên cửa: “Chi Lý, để tớ nhìn thấy cậu đi. Cậu nói tớ tàn nhẫn, còn cậu thì sao?”

Cửa mở ra, Chi Lý tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lùng: “Chọn được chưa?”

“Cậu muốn tớ làm thế nào?”

“Nếu cậu đến là để cãi nhau, thì về đi.” Chi Lý đang định đóng cửa lại, Kha Bố lấy tay ngăn cản: “Cậu có biết tớ tìm cậu khắp nơi không, rõ ràng cậu không muốn gặp tớ, tớ ngay cả tự tôn cũng vứt bỏ chạy tới đây, cậu thì sao, chẳng phải cậu yêu tớ sao, tớ không phải Kha Bố của cậu sao, tớ có thể không cần gia đình, tớ thật sự chẳng cần gì cả.”

Chi Lý cười lạnh, kéo Kha Bố vào vực sâu tăm tối, lời nói của mình chỉ đổi lại được một tiếng cười lạnh thôi sao? “Đừng nói vì tớ, cậu nhìn rõ cho tớ rốt cuộc cậu cứ khăng khăng như vậy là vì cái gì, nếu là vì cậu không thể rời khỏi tớ, cho nên mới thống khổ từ bỏ nguyện vọng, vậy hết thảy hãy trở lại như lúc ban đầu, mang theo đau khổ đứng bên cạnh tớ, với tớ mà nói, đây là một loại tra tấn.”

Kha Bố lùi từng bước ra sau, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Chi Lý, thì thào hỏi: “Ở bên cạnh tớ là tra tấn?”

Khuôn mặt dễ nhìn của Chi Lý vương nét mệt mỏi, tựa hồ cả đêm không được ngủ ngon: “Còn muốn tớ nói đến mức nào cậu mới hiểu?”

“Tớ không hiểu, tớ trước nay chưa bao giờ hiểu, nhưng cậu khi nào thì hiểu được tớ, gia đình của cậu không giống với gia đình của tớ, tớ có quyền đau khổ, cậu dựa vào đâu muốn tớ quên, cậu cho rằng tớ không muốn quên sao. Nếu ở bên cạnh tớ đối với cậu mà nói là tra tấn, chúng ta đây còn ở bên nhau làm cái gì, chi bằng tớ chọn cái gia đình kia!” Kha Bố tức giận khiến ngôn ngữ trở nên sắc nhọn, cậu đau, cậu đau quá, vì thế cậu cũng muốn Chi Lý đau đớn giống mình, cậu muốn chọc giận Chi Lý, muốn thấy sự lưu tâm từ hắn, chứ không phải dáng vẻ chả sao cả. Cậu muốn biết, bản thân đối với Chi Lý rất quan trọng.

Quả nhiên, cậu thành công chọc giận Chi Lý, Chi Lý vươn tay kéo Kha Bố vào phòng, quẳng cậu lên tường: “Tớ đây mẹ nó nói cho cậu biết, tớ là dựa vào cái gì!” Chi Lý đẩy mạnh Kha Bố về phía cái bàn bên cạnh, đùi Kha Bố va phải góc bàn, đau đớn khiến cậu nhíu mày, cậu còn chưa kịp lên tiếng, Chi Lý đã đè hai tay cậu lại, cởi quần cậu xuống, quần bị tụt đến đầu gối, Chi Lý mở khóa quần, khô khốc xâm nhập Kha Bố, Kha Bố nhíu mày: “Đau, Chi Lý…đau.”

Chi Lý cũng không ngừng động tác: “Cậu gọi thế này là đau?” Bức thư trong tay Chi Lý đập vào mắt Kha Bố, đó là thư cậu đưa cho Chi Lý lúc sinh nhật hắn:

[Chi Lý hơi ngửa ra sau dùng hai tay chống đỡ, nhìn lên bầu trời tối thẫm, tiếng côn trùng kêu vang không dứt bên tai, gió nhẹ từ từ thổi, thổi bay góc áo của hắn, làn mi của Kha Bố, Kha Bố gập chân, hai tay đặt trên đầu gối, cậu xem đồng hồ, sinh nhật Chi Lý chỉ còn vài phút nữa, vì thế lấy một bức thư từ trong góc túi ra, mộc mạc ngắn gọn, chỉ có gấu chó tiên sinh đứng bên góc, cậu đặt bức thư vào túi áo Chi Lý.

“Đây là cái gì?” Chi Lý thản nhiên hỏi, tựa hồ cũng không chờ mong đáp án.

“Thư trao quyền và thuyết minh sử dụng Kha Bố.”

“Giờ hẳn là nên đến kho bảo hành.”

“Chê dùng tớ lâu rồi chứ gì, ủng hộ hàng nội hiểu hay không hả.” Kha Bố nhíu mi cúi đầu, khẽ cắn cánh tay Chi Lý, rồi lập tức nhả ra, tiếp tục nói: “Tớ đem tất cả nguyện vọng và thế giới của mình lưu hết vào đây, cho cậu bảo quản, đừng đánh mất.”]

Nguyện vọng của Kha Bố là gia đình, thế giới của Kha Bố là Chi Lý, trong bức thư chính là ảnh chụp trước đây của Kha Bố với ba mẹ và ảnh chụp chung với Chi Lý. Chi Lý vo viên nguyện vọng và thế giới của Kha Bố, ném vào mặt cậu: “Vật của cậu tớ không bảo quản được.”

Nước mắt của Kha Bố không kiềm được chảy xuống, tí tách rớt trúng mu bàn tay của Chi Lý, Chi Lý phẫn nộ đâm vào trong cơ thể của Kha Bố, đau đớn và bi thương dần lan tràn theo miệng vết thương đang đổ máu, không khí khó chịu khiến người ta hít thở không thông, đùi Kha Bố run rẩy, ngón tay tái nhợt vô lực của cậu túm lấy bả vai của Chi Lý: “Xin lỗi, Chi Lý, tớ không nên nói như vậy, xin lỗi, tớ không thể ở bên cạnh cậu, tớ không có cách nào cả, xin lỗi. Người không thể không có cậu là tớ.”

“Cái tớ cần không phải lời xin lỗi của cậu!” Thanh âm khàn khàn của Chi Lý vang vọng khắp phòng.

“Nhưng mà Chi Lý, tớ biết làm gì bây giờ? Tớ hối hận lúc trước là hàng xóm với Đinh Lạc Viên, tớ hối hận khi giúp mẹ đưa đồ sang nhìn thấy cảnh đó, tớ hối hận lúc ấy sao mình không ngăn cản, chuyện tớ hối hận có rất nhiều.”

Chi Lý ngừng động tác, hắn cúi người nhìn Kha Bố, thanh âm như mũi tên bắn về phía Kha Bố: “Nếu vậy, Kha Bố, cậu cũng hối hận vì đã gặp tớ sao?”

Kha Bố không biết bản thân đã rời đi bằng cách nào, toàn thân cậu cứng ngắc , cắn răng, quần bị máu dây ra lốm đốm. Mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ hiện tại đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ba mẹ ly hôn, điều khiến cậu cảm thấy may mắn nhất chính là mùa hè năm ấy gặp được Chi Lý.

Cho nên, sao có thể hối hận đươc, đó là tình yêu chiếm lấy toàn bộ thân thể của Kha Bố.

Nếu có một ngày,rốt cuộc không tìm thấy Chi Lý. Đối với Kha Bố mà nói, đó là phá hủy, đủ để phá hủy bảy năm của cậu.