Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 54: Tro tàn lại cháy




Nhưng phản ứng thân thể Ái Vy càng lúc càng kì quái, từng đợt khó chịu truyền đến khiến Ái Vy hơi hé miệng thở, cả người bắt đầu mềm nhũn, cô hoang mang nghĩ, rốt cuộc bản thân mình bị làm sao vậy?

Ý thức Ái Vy dần trở nên mơ hồ, cô nhắm chặt mắt, bờ mi khẽ run rẩy.

Hình ảnh của Ái Vy đều thu lại hết trong mắt Dương Thế Vũ, anh hơi nghiêng đầu liếc nhìn một cái, thấy Ái Vy đang cau mày, dường như cực kì không thoải mái, anh bất ngờ đánh tay lái, đổi làn đường.

Sau khi đỗ xe, Dương Thế Vũ nhìn người đã sớm mê man, đáy mắt chợt trở nên âm trầm, lập tức ôm cô ra khỏi xe bước vào thang máy, cô gái trong lòng bây giờ đã hơi tỉnh mở đôi mắt to ngập sương mù nhìn anh, gương mặt hồng rực, cô cọ cọ gò má vào lồng ngực Dương Thế Vũ giống như làm nũng.

Động tác như mèo con của Ái Vy khiến Dương Thế Vũ hơi nhếch môi cười, anh bấm mật mã mở cửa phòng, ôm Ái Vy một đường thẳng vào phòng ngủ.

Đêm rất dài.

Ái Vy bị ánh sáng chói mắt làm cho tỉnh lại, cô cảm thấy cả người mỏi mệt không có sức lực, cô hơi ngơ ngác một chút, cố nhớ lại hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau đó sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.

Bởi vì Ái Vy phát hiện bên cạnh cô có người, hơn nữa cả người cô đang chui trong lồng ngực người này.

Cô lập tức bật dậy sau đó nhìn thấy gương mặt tuyệt mĩ của Dương Thế Vũ đập vào mắt, cả người Ái Vy chợt trở nên run rẩy, trong lòng đã sớm hỗn loạn.

Đầu óc cô trống rỗng vẫn chưa thể tin được, không hiểu sao đi một vòng, cô và người đàn ông này lại ở trên cùng một giường.

Động tác ngồi dậy của Ái Vy hơi mạnh có lẽ đã làm người đàn ông trên giường thức giấc, anh mở mắt, thấy cô đang dùng ánh mắt mịt mờ khổ sở nhìn anh.

Trong lòng Dương Thế Vũ cũng không loạn, anh ngồi dậy ôm Ái Vy vào lòng, khẽ vuốt tóc cô:

” Ái Vy!”

Dương Thế Vũ chỉ đơn giản gọi tên cô cũng không nói gì, anh vốn là một người ít nói chuyện này do anh làm anh cần gì phải giải thích.

Cô gái trong lòng hơi run lên, sau đó giơ tay đẩy anh ra, phẫn nộ nói:

” Dương Thế Vũ, anh hèn hạ, anh bỏ thuốc tôi” Vừa nói cô vừa vung tay đấm thùm thụp vào người anh, người đàn ông cũng không có ý né tránh thản nhiên bất động cho cô mặc sức đánh.

Cô đã ngờ ngợ nhớ ra cô trở nên bất thường chính là từ lúc uống chai nước khoáng mà Dương Thế Vũ đưa cho cô, chỉ là cô ngàn lần không nghĩ đến anh lại dùng cách này làm tổn thương cô.

Dần dần sức lực đánh của cô càng yếu đi, Dương Thế Vũ thừa lúc cầm lấy hai tay cô, nghiêm túc nói:

” Ái Vy em hận anh cũng được nhưng anh có thể chấp nhận yêu cầu của anh không?”

Anh nhìn sâu vào mắt cô nói:

” Ái Vy chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Ái Vy đột nhiên bật cười, nói:

” Dương thiếu, giá một đêm của tôi không rẻ đâu, anh xác định vẫn muốn giao dịch?”

Dương Thế Vũ khoé môi giật giật, hơi nổi giận:

” Triệu Ái Vy, anh đang nghiêm túc!”

Ái Vy cũng không hoảng sợ nói:

” Tôi cũng rất nghiêm túc, Dương thiếu, tôi không còn là cô gái can đảm ngốc nghếch bám theo anh nữa, tôi chỉ muốn tự yêu lấy bản thân mình”

Dương Thế Vũ nghe cô nói tuyệt tình như vậy, trái tim bỗng hoảng hốt nhưng anh cũng hiểu rất rõ đây không phải là anh chuyện có thể cưỡng cầu

Anh thở dài mở miệng nói ra một câu nói khiến Ái Vy tức tới há miệng trợn mắt:

” Đề nghị của em rất hay, Ái Vy, thực ra chúng ta không phải người xa lạ, anh tin em sẽ không nhẫn tâm dốc sạch túi của anh”

Ái Vy ngây ngẩn phút chốc không hiểu Dương Thế Vũ nói đến chuyện gì, cô ngẫm nghĩ sau đó trừng mắt lườm anh:

” Dương Thế Vũ, anh cút đi cho tôi ”

Mấy năm không gặp sao anh ta lại có thể vô sỉ tới như vậy.

” Rốt cuộc tôi là người phụ nữ thứ mấy của anh hả? Anh đã giao dịch với bao nhiêu phụ nữ?” Cô tức giận tới mặt mũi đỏ bừng, nói lớn tiếng.

Dáng vẻ như cô vợ truy hỏi chồng của cô khiến Dương Thế Vũ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, anh không để ý cô đang bừng bừng lửa giận, ôm chặt lấy cô khẽ nói:

” Năm năm trước em cưỡng bức anh, đoạt đi lần đầu của anh, giờ vẫn còn dám hỏi anh câu này?”

Ái Vy mở to mắt, nói đến vấn đề này cô lập tức phản bác:

” Gì chứ, lần đó là tôi say rượu, không tính…anh… tôi không cưỡng bức anh!”

Ái Vy xấu hổ, mặt đỏ tai hồng, khí thế ngút trời vừa nãy đã biến đi đâu mất.

Dương Thế Vũ thấy Ái Vy bây giờ quả nhiên da mặt bị mài mòn đi nhiều, nhưng cô ngượng ngùng lại càng đáng yêu, anh trầm giọng nói:

” Em gây ra chuyện, còn không chịu thừa nhận, giá một đêm của anh lại càng không rẻ em nói xem anh nên làm thế nào đây?”

Ái Vy muốn cắn đứt lưỡi, đang yên đang lành cô lại nhàn rỗi cùng tên Dương Thế Vũ xảo quyệt này thảo luận chuyện đêm khuya lần đầu lần cuối nhảm nhí làm gì, thực dại dột, Ái Vy nghĩ vậy liền tránh ra khỏi vòng ôm của Dương Thế Vũ, xoay người xuống giường, định bỏ chạy:

” Chuyện này dừng ở đây, coi như chúng ta không ai nợ ai, tôi đi đây”

Cô mừng rỡ, bởi vì Dương Thế Vũ cũng không có phản ứng gì đặc biệt, tuỳ ý để cô đi, Ái Vy cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của nam trên người thì khẽ chau mày, bộ dạng như này cô ra ngoài thế nào, cô hơi đắn đo một chút cuối cùng nhất quyết chạy một mạch ra khỏi phòng ngủ, Ái Vy chạy ra phòng khách thấy có cảm giác lạ lạ, đây không giống khách sạn mà giống một căn hộ hơn.

Ái Vy mặc kệ, cô cũng không quan tâm nhiều thế, nhanh chóng tìm cửa ra vào, cô vội giơ tay mở nhưng lập tức phát hiện ra cửa không mở được.

Đúng vậy thời đại này cửa đều dùng mã khoá cơ mà.

Ái Vy tức tốc quay trở lại phòng ngủ, cô xông thẳng vào liền nhìn thấy Dương Thế Vũ ung dung ngồi ở bên giường giống như dự đoán được tất cả, cô nổi giận:

” Dương Thế Vũ, tôi muốn về nhà, anh mau mở cửa để tôi về”

Dương Thế Vũ im lặng.

Cái người này lúc nãy còn nói nhiều như vậy giờ nhất quyết không hé răng, rõ ràng là cố ý khiêu khích giới hạn của cô.

” Tôi còn phải đi làm, anh mau ra mở cửa đi”

“….”

Ái Vy không bỏ cuộc, tiến lại gần lay lay người anh:

” Dương thiếu, Dương đại ca, người ta thực sự có việc gấp, anh mở cửa giúp người ta đi mà”

“….”

Dùng đủ mọi cách vẫn không thể đổi lấy một lời cô buồn bực, cái tay bất mãn nhéo người Dương Thế Vũ một cái, đang định thu tay về thì cổ tay bị bàn tay to của anh nắm chặt, kéo vào lồng ngực rộng lớn, Ái Vy nghe anh nói:

” Em đáp ứng anh, anh liền mở cửa”

Ái Vy không ngờ Dương Thế Vũ vẫn còn nhớ đến yêu cầu kia, cô rũ mi mắt mệt mỏi cứ vậy dựa vào người anh, nhẹ nhàng nói:

” Vì sao anh khăng khăng muốn như vậy”

Dương Thế Vũ ôm chặt cô hơn cho Ái Vy một câu trả lời mà năm năm trước cô cũng chưa từng được nghe: ” Bởi vì anh yêu em”

Đầu Ái Vy ong ong, cô nhất thời không thể tin được, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Dương Thế Vũ chằm chằm, đôi mắt hoang mang tới tột cùng, miệng há rồi lại ngậm không thốt lên lời.

Thực lòng mà nói, Dương Thế Vũ chưa từng nói với cô câu nói này, năm năm trước trong lòng Ái Vy cũng rất mong đợi nhưng kể cả lúc bọn họ chia tay, Dương Thế Vũ cứ thế mà đi, đừng nói là lời yêu thương, ngay cả một cái quay đầu cũng không có.

Dường như thấy cô nhìn chằm chằm như vậy sợ cô nghe không rõ, Dương Thế Vũ lại nói tiếp:

” Mặc kệ em có đồng ý hay không, trong lòng anh chỉ có Ái Vy mà thôi”

Ái Vy, chữ ” Ái ” còn là ” Yêu ”

Tâm của cô đã sớm hoá tro tàn

Mà bây giờ tro tàn lại cháy.

Nhưng cô rất sợ hãi, bởi vì yêu người đàn ông này đã là sai lầm, cô sợ mình lún sâu vào sai lầm, hết thuốc chữa.

Đôi mắt ngập tràn do dự cùng hoang mang của Ái Vy Dương Thế Vũ đều nhìn thấy hết, người anh hơi run rẩy, đôi môi mỏng khẽ nói:

” Nếu em muốn lời cam kết, hay là chúng ta kết hôn đi”

Chúng ta kết hôn đi!

Mấy chữ này có lực sát thương lớn đến cỡ nào, con người ít nói thần thần bí bí trước kia đâu mất rồi, Dương Thế Vũ ở trước cô bây giờ rất có khả năng là giả mạo.

Ái Vy ngây dại, cô nói theo bản năng:

” Kết hôn thì sao, vẫn có thể ly hôn”

Cô cũng không biết mình đang nói gì.

” Anh sẽ không ly hôn ” Dương Thế Vũ khẳng định chắc nịch.

Ái Vy không còn gì để nói đơn giản vì cô đang sốc!

Một phút sau, Ái Vy hơi hoàn hồn, trừng mắt nhìn Dương Thế Vũ:

” Rốt cuộc anh là ai, vì sao anh đóng giả Dương Thế Vũ, còn tiếp cận tôi?”

Dương Thế Vũ: “….”

Anh nghe Ái Vy tiếp tục lẩm bẩm: ” Không đúng, gương mặt cùng giọng nói đều giống hệt chắc người là thật, vậy đây có thể là giấc mơ của mình, đã là giấc mơ thì sao phải cho là thật, là mơ, chắc chắn là mơ”

Cô nhìn Dương Thế Vũ hùng hồn nói:

” Được, tôi muốn kết hôn!”

…..

Căn phòng nhìn ra cửa sổ là vườn cây xanh non đẹp mắt, rèm cửa sổ hơi hơi lay động, tia nắng nhẹ nhàng của buổi sáng chiếu vào phòng.

Màn nóng bỏng trên giường vẫn chưa kết thúc, hai thân thể quấn chặt lấy nhau, quyến luyến không muốn tách rời, hơi thở mông lung quẩn quanh khắp căn phòng.

Chuyện đều có lý do của nó, Tuệ Đường u mê dại dột thiếu hiểu biết của chúng ta mới sáng sớm đã khiêu khích tính nhẫn nãi của đàn ông.

Cô khẽ rên rỉ cắn cắn môi, cả người bị ôm lấy, hai chân bám vào thắt lưng người đàn ông lắc lư không ngừng, đôi mắt long lanh rưng rưng, vô cùng sầu não.

Tuệ Đường chẳng qua mở mắt ra, thấy Tiêu Đình ở bên cạnh vẫn đang ngủ, tính tò mò liền nổi lên, thực ra không thể trách Tuệ Đường, nghiêm túc mà nói thì đây mới là lần thứ hai cô cùng với Tiêu Đình, bắt đầu kết thúc cô đều tỉnh tỉnh mê mê chẳng nắm bắt được mấy, quá trình ra sao Tuệ Đường vẫn cực kỳ mờ mịt, bởi vậy cô muốn tìm hiểu!

Nói là tìm hiểu thực ra Tuệ Đường cũng không biết bắt đầu từ đâu, cô giơ tay bàn tay mềm mại khẽ chạm lên lồng ngực để trần của người đàn ông, dần di chuyển ra sau lưng, khẽ vuốt ve, thầm cảm thán.

Thực ra Tuệ Đường từ hồi rất lâu trước đây đã biết cậu chủ nhà mình có một thân hình đẹp, nhưng cơ thể người đàn ông trưởng thàng còn đẹp hơn trong trí nhớ của cô nhiều, vòm ngực rắn chắc rộng lớn, cơ bụng vừa phải, đôi chân bền chắc thon dài tổng thể cực kỳ giống người mẫu, Tuệ Đường chỉ thiết kế đồ nữ, chứ nếu cô thiết kế đồ nam để Tiêu Đình làm model cực kỳ phù hợp.

Cô mải mê nghịch ngợm một hồi, ngón tay vẽ vòng tròn loạn xạ, cô ngẩng đầu thấy Tiêu Đình chưa tỉnh liền ngốc nghếch tiến sát vào, hôn chụt một cái lên hõm vai Tiêu Đình, người Tiêu Đình rất ấm áp cô nhớ đến đêm qua Tiêu Đình hôn cô, để lại dấu vết khắp người cô, lần trước nữa cô còn phải dùng phấn che lại, cô nghĩ nghĩ cảm thấy mình chịu thiệt lại tiếp tục dán đôi môi lên cổ Tiêu Đình, còn cắn nhẹ một cái, hàm răng nhỏ xinh liền in lên cổ người đàn ông, Tuệ Đường thấy vui vẻ, không chịu dừng lại, bắt đầu nghịch ngợm chơi trò để lại dấu vết,hôn hôn cắn cắn lung tung, bàn tay trắng nõn còn thích thú xoa xoa lên vết răng hơi hồng hồng chỗ lồng ngực người đàn ông, vô tình còn miết đến nơi nhạy cảm trên đó, thân thể Tiêu Đình chợt run lên, một giây sau giơ tay tóm lấy bàn tay Tuệ Đường.

Sự thật chứng minh, bé ngoan không thể làm chuyện xấu, thực ra là không thể lén lút làm chuyện xấu, bởi vì bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.

Tuệ Đường giật mình nhìn chằm chằm bàn tay đang tóm tay nhìn, len lén ngẩng đầu quả nhiên thấy Tiêu Đình đã tỉnh, đang nghi hoặc nhìn cô, dường như muốn hỏi cô, rốt cuộc đang làm gì đó.

Tuệ Đường bị bắt quả tang làm chuyện xấu, há miệng không thốt lên lời.

” Em muốn sờ?” Tiêu Đình khàn khàn mở miệng, lát sau còn bổ xung:

” Lại còn cắn?”

Tuệ Đường muốn tìm chỗ nào đó trốn đi luôn cho rồi:

” Em…em không cố ý”

” À… không cố ý sao? Vậy được rồi ” Tiêu Đình thoải mái nói không có ý trách cứ gì làm Tuệ Đường khẽ thở phào.

Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng thì Tiêu Đình đem cả người cô ôm xoay để cô nằm trên người mình, da thịt thân mật dán sát vào nhau, anh hôn nhẹ lên đôi môi cô, giọng nói khàn khàn quyến rũ: ” Vậy bây giờ có thể cố ý, muốn hôn muốn sờ đều tuỳ em”

Tuệ Đường nhất thời tròn mắt, dáng vẻ kinh ngạc ngốc nghếch của cô khiến Tiêu Đình vui vẻ khẽ cười, cầm lấy tay Tuệ Đường bắt đầu hướng dẫn….

Tuệ Đường đơn thuần của chúng ta kĩ xảo gì cũng không có đương nhiên không hiểu được đàn ông vào buổi sáng sớm thể lực…hung mãnh chừng nào.

Kết cục dĩ nhiên Tuệ Đường bị dày vò thê thảm, cô mệt mỏi nằm phịch trên giường không muốn nhúc nhích, không lâu sau được người nào đó ăn no tinh thần sáng láng ôm đi tắm rửa thay quần áo.

Tiêu Đình ôm Tuệ Đường vào phòng tắm tắm qua rồi dùng khăn tắm bọc cô lại như cái bánh đặt ở trên giường, nhưng đến lúc mở tủ ra Tiêu Đình mới phát hiện nơi này không có quần áo nữ, anh suy nghĩ một lát, để Tuệ Đường mặc lại bộ quần áo ngủ tối qua, cùng cô xuống nhà ăn sáng sau đó mang cô lên xe, đơn giản ngắn gọn nói:” Bây giờ đi mua chút đồ trước đã”

Cái gọi là “đi mua chút đồ” dùng không đúng từ ngữ chút nào, Tuệ Đường cảm thấy nên đổi thành đi mua núi đồ cho xong.

Lúc tám rưỡi sáng bọn họ đi đến trung tâm thương mại, tuy vẫn còn sớm nhưng vì hôm nay là thứ bảy, người ta đi mua sắm khá đông Tiêu Đình kéo cô đi vòng quanh các gian hàng, đầu tiên là cửa hàng quần áo, Tuệ Đường cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình lại quay sang nhìn bộ âu phục giày da Tiêu Đình đang mặc, chênh lệch quả thực không nhỏ, hơi xấu hổ vậy mà sắc mặt Tiêu Đình không có vẻ gì là khó chịu ngược lại tâm trạng không tệ. Tuệ Đường khó hiểu!

Tiêu Đình dẫn cô vào Chanel, Tuệ Đường nhanh chóng chọn một bộ đồ hợp mắt đi thay đồ, Tiêu Đình chờ ở ngoài thấy cô ra thì bước đến, Tuệ Đường không nghĩ nhiều đi đến quầy thanh toán nhưng nhanh chóng bị Tiêu Đình kéo lại.

” Sao vậy?”

Tiêu Đình liếc mắt nhìn bộ đồ Tuệ Đường đang mặc ngắn gọn nói:

” Đi xem một vòng đã ”

Tuệ Đường luôn có niềm đam mê với thời trang, ngắm nhìn các mẫu thiết kế nổi tiếng cũng là một trong số đó, cô hào hứng gật đầu bắt đầu đi một vòng ” thưởng thức phong cách”.

Nhân viên bán hàng nhìn đồng hồ cùng quần áo trên người Tiêu Đình, biết anh là kẻ có tiền vì thế đối với Tuệ Đường cũng ra sức mời chào, còn mang cho cô xem những mẫu mới ra mắt mùa thu-đông này.

Tiêu Đình ở một bên chỉ cần thấy Tuệ Đường nhìn chăm chú vào một món, sờ chất liệu của chúng liền cho là cô vừa mắt, liền ra hiệu với cô nhân viên ý là:” Gói đồ lại giúp tôi ”

Tuệ Đường đang nghiên cứu thời trang căn bản không để ý trao đổi ngầm giữa Tiêu Đình và nhân viên bán hàng, đi hết một vòng trong cửa hàng cô quay sang giật giật tay áo Tiêu Đình: ” Chúng ta đi thôi ”

” Không xem nữa sao?”

Tuệ Đường lắc lắc đầu.

Tiêu Đình lập tức đi đến quầy thanh toán, Tuệ Đường thấy ở đó la liệt túi lớn túi bé, mà bọn họ là người duy nhất đang thanh toán, cái này…

Cô quay sang nhìn Tiêu Đình, thấy anh lấy ví cầm thẻ đưa cho thu ngân, rất bình tĩnh, sau khi lấy hoá đơn, nhân viên liền mang những túi kia lên xe đẩy hàng cung kính nói:

” Cảm ơn hai vị.”

Tuệ Đường ngơ ngác, Tiêu Đình cũng không giải thích nhiều một tay đẩy xe hàng một tay nắm tay Tuệ Đường lôi cô ngốc vẫn đang ngây ngẩn ra khỏi cửa hàng.

Cô nhìn bàn tay bị Tiêu Đình nắm, nói:

” Mấy bộ đồ này là sao vậy?”

Tiêu Đình liếc mắt nhìn cô một cái, thật là, nhìn mà không biết sao, ngốc thế này sao có thể làm nhà thiết kế không biết?

Thực ra thì kẻ ngốc và nghề nghiệp của họ vốn không liên quan mấy!

Anh không nhìn cô, buông một câu: ” Thấy đẹp nên mua” Thực ra ý của Tiêu Đình là ” Em thấy đẹp vậy nên tôi mua cho em” nhưng anh nói chuyện với Tuệ Đường quen kiểu ngắn gọn, chỉ là nói theo bản năng.

Tuệ Đường nhìn bộ đồ cô đang mặc lại nhìn đống túi lớn túi nhỏ trong xe hàng, đột nhiên không nói gì.

Tiêu Đình thấy Tuệ Đường phản ứng như vậy cũng khó hiểu, hỏi:

” Sao lại im lặng?”

Tuệ Đường nhìn anh, rầu rĩ hỏi một câu:

” Em chọn bộ này có đẹp không?” Cô cúi nhìn bộ đồ đang mặc trên người.

Tiêu Đình nhìn qua, cho lời bình: ” Ừ, đẹp”

Tuệ Đường khẽ cười im lặng đi tiếp nhưng nụ cười kia không hề tự nhiên chút nào.

Phản ứng kì lạ của Tuệ Đường khiến Tiêu Đình chợt trở nên lo lắng, anh giơ tay sờ trán cô: ” Trong người không khoẻ sao?”

Thể chất của Tuệ Đường dễ nhiễm sốt, Tiêu Đình rất sợ cô sốt, mỗi lần mà sốt thì sẽ kéo dài suốt mấy ngày liền.

Động tác dịu dàng quan tâm nho nhỏ ấy càng làm Tuệ Đường buồn bã, cô chớp mắt, hỏi nhưng lại rất sợ nghe đáp án:

” Quần áo này anh tặng cho ai vậy?”

Tiêu Đình đang so sánh độ nóng trên trán hai người, nghe cô hỏi thì hơi sững sờ, cô ngốc này, giờ này vẫn còn không biết anh mua đồ cho ai?

Anh định lên tiếng nói rõ nhưng lời đến miệng đột nhiên sửa thành:

” Em nghĩ người đấy là ai?”

Tuệ Đường hé răng, nói:

” Là Đinh Nhã phải không?”

Tiêu Đình vốn đã lường trước được chuyện này, trong mắt Tuệ Đường quan hệ giữa anh và Đinh Nhã cực kỳ nồng nàn, tối hôm qua anh còn dẫn cô ấy đi cùng, Tuệ Đường cũng tận mắt nhìn thấy.

Tiêu Đình không ngờ Tuệ Đường để ý mấy chuyện này tới vậy, trước đây anh giận cô, trong lúc mất khống chế liền nói lời tuyệt tình tàn nhẫn, mà lần đó anh nhốt cô trong phòng nghỉ bí mật ở công ty, cố ý nói chuyện ân cần với Đinh Nhã, diễn kịch như thật nghĩ lại chẳng qua vì anh tức giận cô biết Đinh Nhã là bạn gái anh mà không có phản ứng gì, quá mức bình thản nên mới làm vậy.

Nhìn Tuệ Đường rầu rĩ không vui như vậy, tâm tình Tiêu Đình cũng không khá lên được.

Chuyện này phức tạp như vậy một thời gian nữa mới xử lý xong, anh không định nói rõ chỉ là hình như Tuệ Đường đối với chuyện này có khúc mắc trong lòng, hiểu lầm của cô rất sâu.

Chuyện này anh vẫn cần nói rõ:

” Không liên quan cô ấy, đồ này mua cho em, để lại Hoạ Bích Hiên, miễn cho lần sau em không có đồ mặc”

Tuệ Đường tròn mắt, đồ này mua cho cô, nhưng cô còn không biết hình dáng chúng thế nào, cũng chưa thử nhỡ không hợp thì sao?

Nhưng Tuệ Đường không quá quan tâm tới vấn đề này, cô nghi hoặc:

” Này mua cho em thật sao?”

Bất cứ một cô gái nào được người đàn ông của mình dẫn đi mua đồ đều vui vẻ, Tuệ Đường cũng không ngoại lệ, hiểu lầm của cô bị niềm vui này xoá nhoà hết, nhưng cô vẫn nhớ bản thân là công việc gì.

Nói dân dã thì cô là thợ may chuyên nghiệp, cô có thể tạo ra quần áo cơ mà, mua vài bộ không nói, gần hai mươi bộ đồ Chanel thế này lãng phí bao nhiêu tiền.

Tiêu Đình không biết Tuệ Đường đang lo lắng cho ví tiền của anh, thấy cô cứ nhìn chằm chằm đống đồ trước mặt nhẹ giọng hỏi:

” Có vấn đề gì sao? Em yên tâm mấy bộ đồ này em đều đã xem rồi, tôi thấy em thích nên bảo họ gói lại. ”

” Nhiều đồ quá mặc sao hết chứ, hay đem trả bớt đi, anh còn giữ hoá đơn không?”

” Còn”

” Đưa em xem đi”

Tiêu Đình đoán được Tuệ Đường đang lo lắng cái gì, anh nhất quyết không để ý yêu cầu của cô, không vui nói: ” Trả lại mất công lắm, có từng này còn lo mặc không hết, mỗi ngày em mặc một bộ đi.”

Tiêu Đình quá quen với tình huống này, bởi vì trước kia, anh dẫn cô đi mua quần áo, cô chỉ thích nhất khoản ngăn cản anh dừng việc mua lại, sợ lãng phí, khi đó Tiêu Đình luôn nghĩ lãng phí cho Đường Đường, tiêu tiền trên người cô đều đáng giá, thực ra anh của khi đó mỗi khi làm chuyện gì đó cho cô đều rất vui vẻ, nhưng Tuệ Đường lúc nào cũng bĩu môi nói anh tiêu sài lãng phí.

Thực ra cô không biết anh không hề lãng phí, anh chỉ muốn lãng phí cho một mình cô.

Hiện tại cũng vậy, vẻ mặt và biểu cảm của Tuệ Đường khi chứng kiến anh quẹt thẻ không nhìn hoá đơn vẫn y hệt ngày trước.

Tuệ Đường biết không thể thay đổi cái thói quen tiêu sài này của Tiêu Đình, chỉ khẽ lẩm bẩm: ” Thực hoang phí ”

Tuệ Đường nói câu này quá sớm, bởi vì sau đó cô mới biết cảnh giới mới của sự hoang phí đã vượt ra ngoài sức chịu đựng của mình.

Hai người họ ra khỏi Chanel, rẽ trái vào cửa hàng Tiffany &Co và Catier mua trang sức, Tuệ Đường phản đối vô hiệu, Tiêu Đình nhìn trúng món nữ trang nào đều cầm đeo thử lên người cô, thấy hợp liền mua, cũng phải nói mắt nhìn nữ trang của Tiêu Đình cũng thật tốt, chỉ để mắt đến các thiết kế phiên bản giới hạn tinh xảo.

Chuyện vẫn chưa kết thúc bởi sau đó Tiêu Đình lần lượt kéo cô vào Dior mua giày dép, túi xách, mua mĩ phẩm dưỡng da, son môi đủ cả, mỗi lần từ một cửa hàng bước ra Tuệ Đường lại nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ xen lẫn ganh tị của nữ giới xung quanh, người đàn ông đi cùng họ vào cửa hàng đó nhiều nhất cũng chỉ xách năm sáu túi đi ra, còn cô gái kia bước ra, người đàn ông bên cạnh trên tay mang đến hơn mười túi, mà biểu cảm của hai người kì cục vô cùng.

Cô gái được người đàn ông không tiếc tiền mua cho nhiều đồ như vậy hình như trông rất sầu khổ, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt như nước ai oán liếc người đàn ông, mà người ta tiêu tốn số tiền lớn như vậy lại rất bình tĩnh, tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng nhưng không có chút xíu mất kiên nhẫn nào, cùng cô gái đẩy xe hàng chất càng ngày càng cao.

” Này, cậu nhìn kìa, người đàn ông đó thực sự hào phóng mà, ra tay không tiếc tiền, lại vô cùng trẻ tuổi đẹp trai nữa ” Cô gái đứng gần đó xuýt xoa, nói với người bạn đi cùng mình ở bên cạnh.

Cô gái kia đang cúi mắt nhìn điện thoại, nghe vậy hơi nâng mắt nhìn theo hướng bạn mình chỉ, sau đó hai mắt lập tức mở lớn, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người đang đẩy xe hàng cách đó không xa.

Người đàn ông đó sao có thể là Tiêu Đình, còn người đi bên cạnh anh lại là cô gái được biết đến là người tình cũ của anh, tên là cái gì Helen.

Đinh Nhã không sao tin nổi vào mắt mình, cô chớp chớp mắt, hình ảnh hiện ra vẫn không hề thay đổi, lúc này mới tin là thật.

Người đàn ông luôn luôn bận rộn, dùng cái cớ này để từ giảm thiểu nhất có thể việc gặp cô, giờ này khắc này lại dùng cả buổi sáng cuối tuần đi tiêu phí tiền cho một người phụ nữ khác.

Câu nói dứt khoát của Tiêu Đình hôm đó Đinh Nhã không bao giờ quên. Anh nói: ” Thứ gì cũng có thể cho, chỉ riêng thời gian là không thể”

Đinh Nhã vốn đã không hy vọng xa vời Tueeu Đình có tỉnh cảm với cô nữa rồi nhưng trước giờ cô luôn chắc chắn cô là người phụ nữ duy nhất có một chút mối liên hệ với Tiêu Đình.

Đinh Nhã không nhìn nổi, thật muốn chạy đến chất vấn anh, đáng tiếc không có quyền đó, Tiêu Đình không phải người bình thường, lấy địa vị của anh đừng nói bên ngoài có thêm một người phụ nữ, cho dù là mười người cũng không phải chuyện của cô, cô thứ nhất không phải vợ, thứ hai không chiếm được tình cảm của anh, nói trắng ra không thể hỏi điều gì hết.