Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!

Chương 7: Trí nhớ hồi phục! nó là ai?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ cầm tay nó kéo đi đến một ngôi nhà trông có vẻ giống một ngôi nhà hoang, nó ngã xuống, đầu nó sao đau vậy? Nó mệt mỏi đứng dậy và chao đảo bước đi, Vũ khẽ nở một nụ cười nhạt rồi dìu nó bước vào. Có một thứ gì đó tuy mờ ảo nhưng rất thân quen. Nó nắm lấy bàn tay của Vũ và bước vào, đầu nó cứ càng ngày càng đau, tim nó thắt chặt lại khiến nó thấy thật nghẹt thở. Vũ khẽ dìu nó đến bên ghế và để nó ngồi xuống. Nó nhìn quanh, căn nhà mặc dù nhìn rất âm u nhưng lại vô cùng sạch sẽ, cứ như ngày nào cũng có người quét dọn toàn bộ ngôi nhà vậy. Chợt nó nhìn thấy trên tường, một bức ảnh gia đình rất quen thuộc, nó đứng dậy và đi đến bên bức ảnh đó, trong ảnh có vẻ là một gia đình, một người đàn ông đang ngồi chơi đùa với một cậu bé còn người phụ nữ thì đang nói chuyện cùng một cô bé có vẻ bằng tuổi cậu bé kia. Nó giật mình mở tròn mắt, cậu bé kia nhìn thật giống Hoàng Vũ, vẫn đôi mắt hồng tím cùng mái tóc bạch kim kia, còn cô bé kia nữa, rất giống nó hồi nhỏ, nó khẽ rút một tấm ảnh ra từ trong túi của mình, nó nhìn bức ảnh trên tay và cũng nhìn vào cô bé trong bức ảnh kia. Hai người này không khác gì nhau cả.....

-Đấy là gia đình ta đó!-Vũ bất chợt lên tiếng, nó quay lại, anh đã ở đó từ lúc nào.

-Gia đình......ta?-nó nhìn Vũ với ánh mắt khó hiểu

-Đúng, gia đình ta!-Vũ thản nhiên nói

-Kh...không phải! Bố tôi không phải là người này, cả người phụ nữ này nữa, bà ta không phải mẹ của tôi!-nó hét lên


-Hờ, ngồi xuống đây đi! Anh sẽ kể cho em nghe sự thật!-Vũ nhấp một ngụm trà bình thản nói

Nó đi đến bên chiếc ghế và ngồi đối diện Vũ, bây giờ cô chỉ biết một chuyện đó là phải tìm được bí mật này! Cầm chén trà lên, một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra khiến nó thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Vũ ngồi đó và bắt đầu kể..............................................................

~14 năm trước~

Một người phụ nữ đang ru một cô bé ngủ, đằng kia cậu bé đang vui đùa với một người đàn ông, nhìn cả bốn người ai cũng nghĩ họ là một gia đình hạnh phúc.

-Papa nè, tại sao Hoàng Linh cứ khóc hoài vậy?-cậu bé ngây thơ hỏi

-Tại vì Hoàng Linh đang buồn một chuyện gì đó, khi buồn người ta sẽ khóc!-người đàn ông nở một nụ cười hiền hậu nhìn cậu bé

-Ra là vậy!-cậu bé mỉm cười

-Vậy khi buồn Hoàng Vũ có khóc không?-người đàn ông nhìn Hoàng Vũ

-Hoàng Vũ sẽ không khóc đâu kể cả khi buồn thì Hoàng Vũ sẽ không bao giờ khóc đâu!-Vũ nói với giọng chắc nịch

Người đàn ông nhìn Hoàng Vũ với ánh mắt hiền từ ấm áp, Hoàng Linh cũng đã ngủ rồi, người đàn bà khẽ đặt cô bé xuống chiếc nôi trắng nhỏ xinh. Bà nhìn cô bé rồi nhìn sang người đàn ông, hai người buông một lời thở dài rồi nhìn vào Hoàng Vũ, cậu bé vẫn đang vui đùa với chú cún nhỏ...........................................................

~12 năm trước~

Người đàn ông cầm tay Hoàng Vũ đi ra xe, theo sau là người phụ nữ, Hoàng Linh nắm lấy tay bà. Cả hai đứa trẻ đều rất vui mừng hớn hở vì sắp được đi chơi mà không hề biết sắp có một tai nạn kinh khủng sẽ xảy ra phá tan gia đình đang hạnh phúc này. Chiếc xe chạy đi êm ru trên con đường, bỗng nhiên.............................................

RẦM...............................BÙM...................................

Một tiếng nổ vang lên, chiếc xe phát nổ sau khi đâm vào một cành cây. Mọi người lo lắng chạy đến xem, người gọi cấp cứu , người gọi cứu hỏa.......................................

Tiếng cứu hỏa, cứu thương vang lên từng hồi, sau một hồi ''đánh nhau'' với thần Chết thì cuối cùng họ cũng đưa bốn người ra xe cấp cứu, người đàn ông và người phụ nự thì đã tắt thở sau khi được đưa đến bệnh viện, còn hai đứa trẻ thì được cứu sống một cách lạ kỳ nhưng do biến chứng nên Hoàng Linh bị mất trí nhớ. Ra viện, Hoàng Linh được một người phụ nữ đứng tuổi nhận nuôi, người phụ nữ đó đã chứng kiến hết tất cả mọi thứ, bà thấy tội nghiệp cho đứa trẻ, con gái bà cũng đã mất đi vì tai nạn giao thông, bà đưa đứa bé về và chăm sóc nó chu đáo, đặt tên là Tiểu Tuyết và lấy câu chuyện của con bà để thay thế cho câu chuyện của bố mẹ nó. Còn Hoàng Vũ sau khi ra viện thì quay về nhà, Vũ sắp xếp lại mọi thứ, trả lời những cuộc phỏng vấn,..........Vũ đã thay mặt bố quản lý công ti và vực công ti dậy khi mới.......................6 tuổi!!!!!!!!!!! Và hôm nay cũng thế, Vũ quay về sau một ngày mệt mỏi, mở cánh cửa phòng Hoàng Linh rồi buồn bã bỏ về phòng mình. Vũ muốn tìm lại Hoàng Linh nhưng không biết làm cách nào. Vũ bước vào phòng bố mẹ, đã 6 tháng kể từ ngày tai nạn khinh hoàng đấy sảy ra Vũ mới bước chân vào căn phòng này, mọi thứ trong này vẫn y nguyên như lúc bố mẹ vẫn còn sống, chợt Vũ nhìn thấy một bức thư được đặt trên bàn, Vũ bước lại cầm lên đọc.............

~Trở về hiện tại~

Vũ kết thúc câu chuyện và nhìn nó, suốt cả 2 tiếng đồng hồ Vũ thấy nó đau đớn vì phải lấy lại và phải nhớ lại những kỉ niệm kinh hoàng ấy.

-Hoàng Linh, em ổn chứ?-Vũ khẽ hỏi

-Dạ...em...ổn...-nó vô hồn nói

Vũ thở dài rồi dắt nó lên phòng nó, nó lạnh nhạt nhìn căn phòng, vẫn tông màu đen trắng nhưng cách sắp xếp và bài trí thì đơn giản hơn. Nó bước vào rồi ngã xuống chiếc giường êm ấm đó, nó lim dim và chìm vào giấc ngủ.............