Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Chương 21: Trợ lý ngoan, người hầu hư!




- Thiên? Là anh thật ạ?

- Tại sao không thể là anh? Em nghĩ anh không đủ trình độ để ngồi đây?

Trời ơi, anh đa nghi như vậy từ bao giờ?

- Không, là do em quá bất ngờ...

- Tức là em đang thể hiện rõ thái độ không tin tưởng trình độ của anh đấy!

Nam nhân ngồi vắt chân trên sofa, đôi mắt hẹp dài nheo lại:

- Em cũng quen anh từ trước rồi đấy, biết rõ tính anh không thích nói nhiều. Anh chỉ có hai quy tắc.

- Mời Phó tổng?

- Đừng bao giờ nhắc đến Minh Tổng trước mặt anh.

- Tại sao ạ?

Khuôn mặt cô hơi nghiêng nghiêng. Nhưng điều đó không làm cấp trên bực mình mà từ tốn giải thích.

- Chỉ là anh không thích.

- Vâng.

- Thứ hai, đừng bao giờ mặc đồ như vậy. Em có thấy nóng không?

Từ một câu luật lệ ra một câu thăm hỏi, cô nhất thời phản xạ mà nhìn xuống bộ vest dày cộp của mình.

- Nóng.

- Ừ. Từ lần sau cứ mặc bình thường đi, dễ nhìn hơn với cả...

Anh đang nói dở, bỗng dưng nhìn thẳng vào cô, rồi đỏ mặt.

Cô nhìn xuống một lần nữa.

Cả người cô cũng chỉ nổi bật mỗi cái vòng một lồi lõm áo ngực độn thôi...

Ế? Anh biến thái thế từ bao giờ?

Anh không nhìn nữa, nhưng cô vẫn mang chút cảnh giác, dùng hai tay che ngực lại.

- Anh không được nghĩ gì bậy bạ nha!

- Anh thì nghĩ em đang mồi chài anh đấy.

- Gì cơ?

- Làm ơn cài lại cúc áo đi.

Cô nhìn xuống lần thứ ba, thấy rằng...

Chiếc khuy áo thứ hai, không mở mà bung, toang hoang...

Lộ hết rồi sao?

Khuôn mặt cô trắng bệch trông khó coi vô cùng, cô đứng bật dậy, quay lưng lại với anh rồi cẩn thận sửa trang phục.

- Cẩn thận lộn.

- Đừng có nhìn!

Xomg xuôi đâu đó, phó tổng ra lệnh làm việc, mặt đỏ như cà chua cuối vụ. Ngài còn không ngừng tự hứa với mình sẽ giao đầy đủ việc cho con bé kia để cho nó công tư phân minh, nhưng rốt cuộc ngài không làm được. Tại con bé quá vụng về, thuê nó về cũng giống như không thuê vậy, ngài vẫn mệt mà sướng nhất là nó. Nhưng nó cũng ngoan hiền, chăm chỉ, phục vụ anh thâu đêm suốt sáng.

Thế là tốt!

Công việc chính của Mộc Du, đầu tiên là lo cà phê sáng, xong photo tài liệu, ghi chép chi tiết trình tự những công việc trong ngày của anh, lo áo ấm cho anh những lúc rét, lo nước uống những lúc khát và đương nhiên lo ba bữa cho anh. Công việc không khó, nhưng bắt cô ở bên anh suốt ngày đêm, tại anh quá bận mà, nhiều lúc cô còn phải ngủ lại công ty để chờ sáng sớm anh ra sân bay đi công tác.

Thế là một tháng làm việc, chỉ có khoảng ba bốn buổi về nhà. Cô mệt mỏi, đâm ra stress nặng, thành thử đa nghi, cái gì cũng nghi ngờ.

Cô gần như không còn là người hầu, mà là trợ lý ngoan, là cu li ngoan hiền của phó tổng Trần.

Nhiều lúc rảnh rỗi nghĩ ngợi, cô thấy thật sự Thiên là phó tổng mà bận rộn như vậy, thế thì rốt cuộc, Minh tổng còn bận đến mức nào nữa?

Cô không về nhà, ai lo cơm cho cậu chủ?

Cậu chủ có khỏe không?

Có sút cân nào không?

Có đang nhớ về cô mỗi lúc rảnh khi cô nghĩ về cậu không?

Nhưng mà thể nào cậu cũng tăng cân ý mà, không có cô tranh ăn lại chả quá vui sướng mà khỏe mạnh lên...

Ừ, cô đang bối rối đây, hơn một tháng làm việc mà cô đã thuộc hết sở thích sở ghét của Thiên, còn chủ nhân gắn bó lâu dài...

Rốt cuộc, hơn năm năm nay, đến mẫu bạn gái của cậu, cậu thích người con gái thế nào cũng chẳng biết...

...

- Thế là bé Du nhà mình cũng vào làm hơn một tháng rồi nhỉ? Quen việc chưa em?

- Dạ rồi! Khụ, nóng quá!

- Bẩn hết áo rồi kìa... để anh lau cho, áo dính cà phê khó giặt lắm đấy.

- Gian thần! Cậu đừng lợi dụng cơ hội sàm sỡ em nó!

Mọi người cười ồ lên, tên nhóc dại dột vừa nãy không một chút xấu hổ mà chỉ lè lưỡi.

- Mà bé ở với phó tổng là quá sướng rồi, ôn nhu hoàn hảo...

- Nghe bảo sắp tới công ty mình phối hợp với tập đoàn A!

-Ừ phải... Thái tử đảm nhiệm đấy!

- Nói đến Thái tử mới nhớ, dạo này Minh tổng khỏe khoắn hơn hẳn...

- Ừ, nhiều khi còn xuống căn tin ăn uống với tụi mình nữa! Anh ấy đẹp trai kinh khủng khiếp ấy...

- Ờ, tưởng ngày trước chảnh mà, không chịu xuống mà...

- Ngày trước anh ấy còn một nhỏ người hầu chăm sóc nữa, giờ không có nên mới hòa đồng anh em.

- Chắc nhỏ ta vô dụng lắm!

Cô nghe mọi người xì xào thì thụp, tai như ù đi.

Cô không về mà cậu khỏe đến vậy sao?

Là cô ngu, suốt ngày nghĩ về cậu...

Những tưởng cậu gầy gò xanh xao ốm yếu chứ...

Chiều ấy, cô về nhà. Ngôi nhà to đùng giữa khu phố của người giàu.

Vào trong, quả thật cậu không hề sứt mẻ, đã thế còn khỏe mạnh hồng hào nữa chứ.

Cậu thấy cô về nhà thì cũng hơi cợt nhả, giận mà, trêu đùa rằng không có cô tôi khỏe hẳn lên, tiến độ công việc ổn định, khí chất cũng tốt lên vài phần.

Ai ngờ cậu càng nói, sắc mặt cô càng tối. Mệt mỏi hết cả người, không được một câu hỏi thăm thì thôi, ngồi đấy mà xỉa xói rồi trách móc.

Con người ta khi xì trét, nhiều lúc khùng lắm!

Đến khi cái miệng của cậu dứt hẳn, cậu hỏi về công việc của cô, thì lại nhận được một câu trả lời, nhẹ nhàng tình cảm:

- Cậu cũng thấy đấy, em đi mà cậu không ốm thêm tí nào, quả thật người hầu này vô dụng. Đuổi việc em, được không?

- Ừ, thích thì đi, ta không có quyền níu.

Phẫn uất bặm môi, cô hùng hổ bước ra khỏi phòng.

Cô thật vô dụng.

Đáng lẽ năm năm trước không nên bước chân vào đây...

Nhưng thời gian, nó có quay lại được đâu...

20/10. Chúc các nàng nhận được nhiều quà nhé!