Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 52




Ôn Vãn mở điện thoại ra, nội dung rất đơn giản: cô đã nói là chịu trách nhiệm về việc đụng xe, hãy gọi cho tôi.

Rất nhanh trong đầu hiện lên người đàn ông mới vừa gặp hồi chiều, thì ra anh ta tên là Chu Hiển thanh. Phía dưới là mười một số điện thoại, Ôn Vãn suy nghĩ một chút, ngón tay gõ nhẹ bàn phím: có thể đưa tôi số tài khoản của anh.

Cô duỗi lưng một cái, chuẩn bị đứng dậy vận động lên xuống, không ngờ bên kia trả lời rất nhanh: Chẳng lẽ cô không nhìn ra được là tôi đang hẹn cô?

Lại thêm một người đàn ông kiêu ngạo, Ôn Vãn bị anh ta chọc cười, Thật giống như Tiêu Tiêu nói cô có số đào hoa rồi sao ? Nhưng bây giờ cô không có tâm tư suy nghĩ chuyện này, huống chi đây là người đàn ông cợt nhã, vì vậy đánh trống lảng: số tài khoản.

Lần này không đợi hồi âm, Ôn Vãn trực tiếp đứng dậy đi tắm, lúc đi tùy ý liếc nhìn màn hình máy tính, ai biết lại có một email chưa đọc.

Lần này mở ra, cô sững sỡ một hồi.

Cho dù đã qua 22 năm, nhưng hình dáng mẹ của cô thì cô không bao giờ quên, huống chi tấm hình này còn chụp với mẹ lúc 5 tuổi.

Cô gõ chữ mà ngón tay hơi run, chỉ có 3 chữ mà tim cô đập thình thịch: ngươi là ai?

Người bên kia giống như đang chờ hồi âm, trả lời thật nhanh, nhưng mỗi lần đều là đáp án rất ngắn gọn: Hãy giữ liên lạc, an tâm đợi tôi tới rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt.

Hiển nhiên đối phương hiểu biết rất rỗ về cô, cô xem những tấm hình này, hốc mắt đã bắt đầu ươn ướt.

Không biết vì sao , cô có thể xác định đối phương cùng với mẹ có liên quan , cô cũng từng ảo tưởng qua vô số lần mẹ sẽ trở lại tìm cô, thế nhưng cô đợi rất lâu, một ngày lại một ngày, năm qua năm, cô từ một cô gái nhỏ sáu tuổi, đã trải qua một cuộc hôn nhân, rồi cuối cùng lại hủy hôn, vậy mà người cho cô một gia đình hạnh phúc vẫn chưa xuất hiện.

Cô muốn hỏi mẹ một chút, tại sao không cần cô? Bà sống không có cô rất hạnh phúc sao?

Quá nhiều cảm xúc trộn lẫn, bi phẫn, uất ức, thậm chí là tức giận, cơ hồ cô muốn nổ tung. Hít sâu một cái, cô khắc chế nhịp tim rối loạn cùng hô hấp không đều, bình tĩnh trở lại.

Liên tiếp mấy đêm Hạ Trầm cũng phát hiện Ôn Vãn không ngủ tốt, thường xuyên giật mình, trên trán ướt nhẹp mồ hôi, giống như thấy ác mộng. Anh ôm cô vòng ở trước ngực, lau mồ hôi trên trán cô, lại nhẹ nhàng vuốt mi tâm cô, dịu dàng ở bên tai cô dụ dỗ: "Chỉ là nằm mơ, đừng sợ."

Trong miệng Ôn Vãn nhỏ giọng lầm bầm, Hạ Trầm cố gắng lắm mới nghe rõ, cô một mực gọi"Bố."

Không phải lần đầu tiên Hạ Trầm thấy Ôn Vãn yếu ớt, nhưng lại là lần đầu tiên cô phản ứng mạnh như vậy, một tiếng gọi"Bố" làm cho anh cảm thấy mình giống như là một tên tội đồ. Nhìn cô ẩn nhẫn bên cạnh mình, anh ý thức được có phải là anh đã dồn cô vào bước đường cùng hay không?

Biết rõ cô không chỗ nương tựa, vẫn như cũ ép buộc cô thỏa hiệp, biết rõ cô muốn trả thù cho bố, nhưng vẫn ích kỷ ngăn trở cô. . . . . . Nhưng anh nguyện giam cầm cô, dù cô hận anh đến mức nào cũng được, miễn là cô vẫn ở bên cạnh anh.

Lúc này Hạ Trầm mới hiểu được, có những thứ anh không làm được, ánh mắt cô nhìn anh đã không còn như trước, không còn đơn giản như ban đầu nữa mà là hận thù, cho dù về sau có được cô tha thứ, nhưng cũng không thể giống như ban đầu.

Hạ Trầm khó chịu ôm cô càng chặt hơn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, trong cơn ngủ mơ giống như cô cảm giác được cái gì, mồ hôi chảy ròng ròng lòng bàn tay đặt lên , không chút do dự đẩy anh ra, nói một câu: "Đừng đụng tôi."

Cô lật người tiếp tục đưa lưng về phía anh, sống lưng gầy khẽ run rẩy, Hạ Trầm xác định cô đã tỉnh rồi. Trong khoảng thời gian này mối quan hệ của hai người rất tệ, ai cũng không ngủ ngon giấc, nhưng lại không người nào chịu hạ mình.

Hạ Trầm đứng dậy cầm lấy bao thuốc lá ở đầu giường, đi vài bước nghe được âm thanh yêu đuối truyền từ sau lưng,: "Làm như vậy có ý nghĩa sau?"

Hạ Trầm cũng biết không có ý nghĩa, nhưng anh không thể buông tay, anh mở miệng, nhưng vẫn là không thể nói ra cái gì . Thì ra hai người đã đến mức không biết nói gì với nhau——

-

Buổi tối A tước không về nhà, Hạ Trầm đi ra ngoài đúng lúc thấy anh đang nằm trên so pha nghe điện thoại , thấy Hạ Trầm ra ngoài, liền vội vã nói nhanh"Ngủ ngon" .

Bộ dạng kia chính là một vẻ ngọt ngào, thật là chói mắt.

Hạ Trầm híp híp mắt, phiền não mà đi tới đá anh một cước: "Muốn ân ái thì cút trở về ngay."

A Tước liếc mắt liền nhìn ngọn lửa bừng bừng trước mắt, cười cười cũng không còn tức giận, lười biếng đứng dậy tựa vào trên sô pha. Hạ Trầm ném hộp thuốc vào trong ngực A Tước một cái, A Tước rút từ trong bao một điếu rồi đốt lên, Hạ Trầm giống như là nghĩ đến cái gì, lại rất mau giật lấy điếu thuốc từ trong miệng ra vê vào tàn thuốc.

A tước sửng sốt một chút, rồi lại lên tiếng thở dài: "Khi nào thì cậu nói cho cô ấy biết đây, chuyện mang thai không thể cứ giấu giếm mãi được."

Hạ Trầm đè ép trán, mở miệng nói nhưng lại là chuyện khác: "Gần đây cô ấy tiếp xúc với những ai?"

A Tước không rõ chân tướng mà nhìn anh, Hạ Trầm cúi thấp đầu, vẻ mặt hơi không được tự nhiên: "Gần đây cô ấy có quá nhiều email, luôn nhìn máy vi tính cười khúc khích, tìm người tra một chút."

A Tước cũng bị anh chọc cười: "Cô ấy trừ cậu ra thì còn có thể ở bên giống sinh vật đực nào nữa chứ, cậu cho là cô ấy yêu qua mạng à?”

Hạ Trầm có chút phiền não, lại không tiện thể hiện cho người ta thấy anh là người nông nổi hay ghen: "Cho người điều tra, nói lời vô dụng làm gì."

A Tước sáng suốt không hề trêu chọc Hạ Trầm nữa, giơ tay lên “ok” được chưa.

Thật ra Hạ Trầm cũng không tin Ôn Vãn lại làm ra chuyện ngoại tình, nhưng anh biết tính cô sẽ không ngoan ngoãn ở nhà như vậy, mỗi một giây một phút cô ấy đều muốn báo thù cho bố. Bọn họ đều ở đya đánh cuộc, cô đánh cược một lần cơ hội tốt, còn anh là vận số của mình.

Hôm sau, Hạ Trầm đẩy cửa đi vào lại thấy trên mặt cô có chút gì đó lạ lạ, ngược lại anh không có biểu hiện cái gì khác thường, chỉ nói: "Nhàm chán sao? Dẫn em ra ngoài đi dạo."

Ôn Vãn nghi ngờ nhìn anh, đây là lần đầu tiên Hạ Trầm chủ động nói muốn dẫn cô đi ra ngoài.

Hạ Trầm nhìn vẻ mặt có điều suy nghĩ của cô, làm sao không đoán được cô ấy đang nghĩ anh có tâm cơ , anh đứng bên cửa chỉ cười thấp một tiếng: "Chỉ đi dạo, đừng lo lắng."

Đừng lo lắng gì không cần nói cũng biết, Ôn Vãn nhìn bộ dạng tự đắc của anh thì lại càng không muốn đi, nhưng nghĩ lại, thân thể cô bây giờ không thích hợp đợi, vì vậy thay đồ ra ngoài cùng anh.

-

Hạ Trầm nói là dẫn cô đi một chút, thật ra thì chỉ thay đổi hoàn cảnh thôi, trực tiếp dẫn cô đi Hạ thị. Đây là lần đầu tiên Ôn Vãn tới đây, nơi mà anh em Hạ gia đấu đá lẫn nhau để tranh giành.

Hạ thị huy hoàng dĩ nhiên là không cần phải nói , cao nhất phồn hoa nhất Thanh Châu, ngạo nghễ đứng sững dưới bầu trời xanh. Cô theo bản năng liếc nhìn ánh mắt Hạ Trầm, trong mắt người đàn ông này chẳng che giấu dục vọng chinh phục chút nào, đúng là bản tính bẩm sinh khát khao quyền lợi của giống đực.

Một đường đều có nhân chủ động cùng Hạ Trầm chào hỏi chào hỏi, xem ra mặc dù thất thế với hạ uyên, anh đang Hạ thị địa vị còn chưa phải cho khinh thường.

Ôn Vãn bị người ta nhìn chăm chú vào, phần lớn đều là tò mò , cho dù lúc trước Hạ Trầm có loan tin hôn ước giữa anh và cô, rất ít người biết được bộ dạng của cô gái đó.

Hạ Trầm tự nhiên quàng bả vai cô, vào thang máy chuyên dụng, sau đó mới nói khẽ với cô: "Anh có một cuộc hội nghị quan trọng cần phải tham gia, sẽ không quá lâu."

Thì ra là vậy, Ôn Vãn trầm mặc nhìn anh một cái, cũng lười phải chỉ trích anh.

Hạ Trầm cũng quen cô không để ý đến mình, sau một lát mới giống như vô ý nói: "Em cứ việc dùng máy tính, đừng sợ đối với thân thể không tốt? Em cứ việc tham quan nơi này."

Ôn Vãn lặng yên đi đến chỗ anh: "Nhìn lung tung thôi."

Đương nhiên Hạ Trầm không tin câu nói này của cô, nhưng mà anh có như không cười cười, theo thang máy"Đing" một tiếng đến lầu cuối, đưa tay nhéo ở sau gáy cô, ghé vào lỗ tai cô nửa thật nửa giả thì thầm một câu: "Sau lưng anh quyến rũ người đàn ông khác?"

Mắt Ôn Vãn hơi biến đổi một chút, bỗng chốc ngẩng đầu lên, đáy mắt anh rõ ràng là cười nhưng lại chẳng có tí xíu nhiệt độ nào. Hình như anh không cần cô trả lời, trực tiếp dẫn cô đi về phía trước: "Tới nơi rồi."

Ôn Vãn bị anh bắt buộc phải ngồi chờ trong phòng làm việc của anh, còn bắt chơi ghép hình, dù sao cũng không có ai để tán gẫu, cô cũng không kháng nghị. Hạ Trầm rất hài lòng khi cô ngoan ngoãn nghe lời mình, , thừa dịp cô cúi đầu ở trên má cô hôn một cái: "Chơi vui vẻ."

Ôn Vãn tức giận nhìn anh một cái, nhẫn nhịn không nói gì.

Tâm tình của anh giống như lại lên cao, phân phó thư ký đem cho cô thức uống nóng, sau đó mình rời đi.

Sau một lát có người gõ cửa đi vào, Ôn Vãn cho là thư ký, ngẩng đầu nhìn qua. Đưa thức uống nóng không giả, chỉ là đưa lại là mộ người khác —— Tưởng Thắng.

-

Người ta khi bị hạn chế trong một không gian chật hẹp thì dễ bị nổi nóng, cho nên khi Ôn Vãn nhìn thấy"Người khởi xướng" , cảm xúc liền có chút khó khống chế. Cô không hề có ý tốt, lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Thắng, cúi đầu tiếp tục chơi đồ của mình.

Bộ dạng lạnh lùng của Ôn Vãn khiến Tưởng Thắng vô cùng khó chịu, cô cũng không ngờ sẽ ở công ty nhìn thấy Ôn Vãn, lúng túng nói: "Tôi tiện đường bưng thức uống tới, Hạ Trầm. . . . . . Không có ở đây sao?"

Ôn Vãn cúi đầu: "Cô không có mắt?."

Tưởng Thắng biết cô không để ý đến mình, định lập tức rời đi, đi được mấy bước chợt sực nhớ: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Ôn Vãn từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong miệt thị: "Nếu chuyện đó có liên quan đến bố tôi, còn chuyện ngoài lề thì miễn bàn."

Trên mặt Tưởng Thắng nổi lên một tầng hó xử, nhắm mắt nói: "Cô mang thai?"

Trên mặt Ôn Vãn không thay đổi không nhanh không chậm nhìn cô ta.

Tưởng Thắng cắn cắn môi, lúc này mới nói: "Tôi biết rõ là cô hận tôi, tôi...tôi vẫn muốn chuộc tội. . . . . . Tiểu Vãn, nếu như bởi vì cô mang thai mà không có cách nào rời đi, tôi có thể giúp cô."

Ôn Vãn nhìn cô ta hồi lâu, đối với lời này của cô ta Ôn Vãn lười ứng phó, chỉ là nhịn không được cười ra tiếng: "Cô luống cuống? Sợ tôi mang thai, Hạ Trầm không quan tâm cô nữa?"

Nếu như cô không biết gì gả vào Hạ gia, sợ rằng Tưởng Thắng sẽ vui mừng mà lương tâm an ổn, nhưng bây giờ cô biết một chút chân tướng, trong lòng cô ta liền bắt đầu run sợ.

Ý định bị vạch trần, Tưởng Thắng nhanh chóng che giấu cảm xúc thật trong lòng, chậm rãi lắc đầu một cái: "Cô sai lầm rồi, tôi chỉ quan tâm cô thôi. Chẳng lẽ cô không muốn biết, tại sao Hạ Trầm lại cứ duy trì tôi ở lại? Thật sự là tình yêu?"