Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 54




Cuối hành lang chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, Hạ Trầm quay đầu lại, thấy được dẫn đầu là người phụ nữ hơn năm mươi tuổi. Cho dù trên khuôn mặt bà để lại dấu vết năm tháng, nhưng anh vẫn có thể nhận ra loáng thoáng —— Chính là mẹ của Ôn Vãn-Lâm Hữu Trân.

Sau lưng Lâm Hữu Trân còn có một người đàn ông cao đi theo sau, vẻ mặt trầm ngưng mà nghiêm túc.

Bọn họ bước nhanh tới, ánh mắt của hai người đều không hẹn mà cùng rơi vào Hạ Trầm đứng đó. Đối với sự xuất hiện bất ngờ của bọn họ, Hạ Trầm không có bất kỳ kinh ngạc, mấy người nhìn nhau, không khí khác thường cổ quái.

Ai cũng không có tự giới thiệu mình, tuy nhiên bọn họ rất biết lòng dạ lẫn nhau.

Lâm Hữu Trân mở miệng trước , cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Nếu đứa bé có chuyện, tôi sẽ không tha cho hai người đâu."

Hạ Trầm nhìn bộ dạng tức giân của bà, sắc mặt trắng bệch, không hề nói gì, hiện tại anh không hứng đối phó với bất kỳ ai, cũng không muốn nói chuyện bất kỳ ai.

Ánh mắt Lâm Hữu Trân tối tăm liếc mắt người ngồi ở trên ghế dài là Tưởng Thắng, hai mắt liền đỏ lên, ánh mắt như vậy giống như là mang theo kim, hận không thể hung hăng ghim vào trong cơ thể cô.

Chu Hiển Thanh thấy được toàn thân bà đều tức giận run rẩy, ở bên tai bà nhỏ giọng nói: "Xem tình hình Ôn Vãn trước, đừng náo loạn."

Lâm Hữu Trân giận đến nổ đom đóm , khó chịu đập ngực: "Tiểu Vãn quá đáng thương, đều là ta có lỗi với nó, từ nhỏ không có mẹ, hiện tại đứa bé cũng sắp bị mất rồi."

Tưởng Thắng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt trắng bạch dọa người: "Tôi không có, không phải tôi làm."

Chu Hiển Thanh cười như không cười nhìn cô một cái: "Có nói là cô sao?"

Tưởng Thắng cắn môi, trên môi cũng đã rách, khó chịu liếc nhìn Hạ Trầm, phát hiện đối phương hoàn toàn không để ý động tĩnh sau lưng, lại không tiếng động cúi đầu xuống.

Giống như trải qua thời gian khá dài, cửa phòng giải phẩu rốt cuộc mở ra, hai cánh cửa gỗ chậm rãi kéo ra, đi ra là Lưu Chủ Nhiệm. Bà mệt mỏi tháo khẩu trang ra, ánh mắt hướng về phía Hạ Trầm, tầm mắt khẽ ảm đạm, dừng một chút: "Đứa bé không giữ được, vô cùng xin lỗi."

Tưởng Thắng từ sau lưng truyền ra tiếng động nghẹn ngào vụn vặt, còn có Lâm Hữu Trân đè nén tự trách. Hạ Trầm dùng sức nắm chặt quả đấm, gân xanh trên trán cũng dữ tợn giần giật. Sau đó Ôn Vãn được đưa ra ngoài, hai chân của anh nhưng thật giống như đổ chì, không có dũng khí đi lên.

Đối mặt ra sao? Phải đối mặt làm sao đây?

Lâm Hữu Trân với Chu Hiển Thanh bước thật nhanh đến nghênh đón, Chu Hiển Thanh bước qua ngang anh, ghé mắt: "Không phải là anh vẫn còn giữ người phụ nữ kia bên cạnh chứ?"

Hạ Trầm không có trả lời, chỉ là ngẩn ngơ nhìn tới người nằm trên giường bệnh-sắc mặt Ôn Vãn tái nhợt.

A Tước thấy anh bất động, cuối cùng chủ động đi tới, lấy tay đặt lên bả vai anh động viên.

Hạ Trầm vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô được đưa vào phòng bệnh, giường bệnh được đẩy đi vang dội tiếng động trên hành lang, mỗi một vòng chuyển động , tim của anh liền trầm xuống một tấc, giống như rơi ở trong hầm băng.

Tưởng Thắng lo lắng đi tới, cổ họng giống như bị nước tiêu nóng ngâm qua đau rát, hồi lâu phát ra âm thanh yếu ớt: "Thật không phải là tôi...tôi không có chạm qua cô ấy ——"

Hạ Trầm không quay đầu lại, âm điệu hoàn toàn nghe không không ra cảm xúc gì, lạnh nhạt khạc ra ba chữ: "Đi về trước."

Trên mặt Tưởng Thắng lộ ra khổ sở mà dáng vẻ kinh hoảng: "Hạ Trầm, tin tôi...tôi sẽ không hại cô ấy."

Hạ Trầm lúc này mới xoay người lại liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lộ ra khí lạnh, ngũ quan lạnh lùng: "Tôi nói, trở về! Cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy cô."

"Ngươi tin cô ta đúng không ?" Tưởng Thắng bật thốt lên, vội vã muốn tìm đáp án từ Hạ Trầm. Cô vẫn là quá đánh giá thấp Ôn Vãn, cho là cô sẽ không hung ác đến mức này, không ngờ vì ngăn cản cô ra khỏi nước, vì để cho Hạ Trầm ghét cô, lại muốn bày ra chiêu này hay sao .

Tưởng Thắng giống như rối loạn một hồi, càng nói càng không mạch lạc: "Cô ấy cố ý hãm hại tôi, Hạ Trầm, cô ấy vì trả thù mà ngay cả đứa bé cũng dám. . . . . . Quá đáng sợ."

Đáy mắt Hạ trầm cuồn cuộn nổi lên một hồi lo lắng, tâm tình của anh chợt mất khống chế, hung hăng đưa tay bắt được cổ áo Tưởng Thắng dùng sức đè ép cô ta trên vách tường.

Đôi mắt đỏ ngầu, cũng không phải tức giận, mà là bi thương, rất khổ sở, Tưởng Thắng chưa từng nhìn thấy ánh mắt của người nào lại có nhiều cảm xúc trong một lần đến vậy, Hạ Trầm là người đầu tiên cô thấy.

Trên mặt anh đầy vẻ đau khổ, giọng nói khàn khàn giống như bị mất tiếng: "Vẫn không rõ? Sự tồn tại của cô đối với cô ấy mà nói chính là một loại tổn thương. Là cô với tôi, bức cô đến mức này ."

Tưởng Thắng sửng sốt nói không ra lời, Hạ Trầm như vậy có chút đáng sợ, giống như một giây kế tiếp sẽ thật sự giết cô.

Hạ Trầm không nhìn cô, chán nản buông tay ra.

Tưởng Thắng nhìn người đàn ông cao cao tại thượng, lúc này đã sớm không còn lý trí, anh hướng phòng bệnh đi tới, mỗi một bước giống như là ngàn cân treo.

-

Hạ Trầm xuyên qua phòng bệnh thủy tinh nhìn vào trong, cô tỉnh , đang nhìn nóc nhà ngẩn người. Anh cho là cô sẽ khóc, nhưng chỉ là một đôi mắt ráo hoảnh, ngây ngốc nhìn trần nhà.

Tay của anh đặt ở cửa phòng bệnh, lại từ từ rũ xuống.

Chu Hiển Thanh và Lâm Hữu Trân một mực nói chuyện với cô, nhưng một chữ cô cũng không đáp, Ôn Vãn như vậy so với bình thường đối với anh không nói không rằng còn đáng sợ hơn.

Nhớ tới lúc mới gặp gỡ bộ dạng cô hoạt bát, đối lập hiện tại, đến tột cùng anh đã làm gì với cô? Lòng tự trách và áy náy, anh càng không có mặt mũi đi vào.

Chu Hiển Thanh thấy bóng dáng Hạ Trầm biến mất ở cửa ra vào, lúc này mới cau mày cúi xuống, hai cánh tay chống bên người Ôn Vãn, nhìn cặp mắt vô hồn: "Việc này quá liều rồi, mặc dù đứa bé là thai ngoài tử cung vốn là muốn không nổi, nhưng chị có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không? Ngộ nhỡ chị xảy ra chuyện gì ——"

Lâm Hữu Trân rất nhanh tiếp lời : "Tiểu Vãn, tại sao con không thương lượng với mẹ? Chúng ta cùng lên kế hoạch? Con quá nóng lòng."

Bà nhìn Ôn Vãn vẫn không có phản ứng, sắc mặt tái nhợt, suy nghĩ một chút cuối cùng không có nhẫn tâm nói, giọng điệu dỗ dành: "Không nói cái này nữa, quản gia đã nấu canh, lập tức liền đưa tới. Có nơi nào khó chịu , nói cho mẹ biết?"

Trước đó họ không có cơ hội gặp mặt nhau, mỗi lần là Chu Hiển Thanh gởi hình của mẹ qua, cô tham lam nhìn, ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ hơn hai mươi năm gặp lại, mà lại ở trong tình trạng như vầy.

Cánh môi Ôn Vãn khô nhẹ nhàng động , nói: "Con muốn yên tĩnh một mình."

Thái độ Lâm Hữu Trân cứng đờ, không được tự nhiên khóe môi cười gượng: "Mẹ với con, có được hay không?"

Ôn Vãn nhắm mắt lại không nói lời nào, Chu Hiển Thanh lặng lẽ nhìn cô, cuối cùng đối với Lâm Hữu Trân nói: "Dì, để cho chị ấy yên tĩnh một mình đi ."

Lâm Hữu Trân biết lần này trở về không thể nào dễ dàng được con gái tha thứ, bà là người mẹ không tốt, bà vuốt vuốt khóe mắt, cánh môi khẽ run rẩy, không nói gì liền đi ra ngoài.

-

Không biết đã trải qua bao lâu, Ôn Vãn nghe được âm thanh cửa phòng bệnh khe khẽ đẩy mở ra, cô biết đại là ai, nhưng lại không muốn mở mắt ra.

Tiếng bước chân quen thuộc dừng ở trước giường, có lẽ anh biết cô đang giả bộ ngủ, chỉ là không mở miệng tố giác cô, ngược lại đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trong bầu không khí ngột ngạt, cô sắp không giả bộ được nữa, anh mới trầm giọng mở miệng: "Anh sẽ thả em đi."

Ôn Vãn lặng lẽ cắn chặt hàm răng, ngón tay cũng dùng sức siết chặt góc chăn, lại nghe đến âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng truyền đến: "Chuyện của Tưởng Thắng cũng sẽ dừng tại đây."

Mục đích cũng đạt được, nhưng Ôn Vãn cũng rất muốn khóc, lông mi cô kịch liệt lay động, nhưng vẫn là không dám mở mắt ra. Sợ mở ra sẽ bị nhìn thấu .

Cô không thấy được ve mặt của Hạ Trầm, không biết vẻ mặt của anh thế nào khi đưa ra quyết định này với cô, nhưng cô cũng không muốn nhìn, từ bây giờ trở đi cô với Hạ Trầm thật sự trở thành người lạ rồi.

Hơi thở Hạ Trầm dần dần sát gần chút, cô cảm thấy anh nhích lại gần cô, đột nhiên toàn thân cứng ngắc. Cho đến khi bờ môi của anh mang theo nhiệt độ lạnh như băng dán lên cô, cực kỳ cẩn thận mút - hút, mùi vị cũng không thay đổi gì, động tác thân mật như thế , nhưng đáy lòng hai người có chút đau nhói.

Anh ở bên tai cô nói nho nhỏ ba chữ.

Sau khi Hạ Trầm rời đi, trong phòng tĩnh lặng không có một chút xíu tiếng vang, Ôn Vãn mở mắt ra, từ từ xoay mặt hướng cửa sổ, nước mắt mãnh liệt trào ra.

Kết thúc, đoạn tình này đã từng thấy điểm cuối cùng của hạnh phúc, bởi vì một sinh linh bé bỏng mà chấm dứt. Tình yêu lúc kết thúc, anh như cũ là ba chữ kia: "Thật xin lỗi."

-

Hạ Trầm đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn bóng đơn bạc dùng sức co rúc ở trong chăn, toàn thân của anh đều khó mà át chế đau nhức. Nếu như đây chính là cô muốn, vậy thì anh đáp ứng cô.

Cũng không ai biết trong 10 phút này anh đã vượt qua như thế nào, anh đã trải qua cảm giác vào sinh ra tử, chảy qua vô số lần máu, nhưng cũng không có lần lại khó chịu như lần này.

Đúng, anh cái gì cũng biết, biết cô diễn kịch dưới mắt anh. Từ ban đầu suy đoán cô mang thai, anh liền đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, anh sắp làm bố, người phụ nữ của anh mang thai con của anh và cô, điều đó làm cho anh vui sướng.

Đứa bé kia chinh là quà tặng đẹp nhất, vì vậy anh thậm chí mừng thầm khi có đứa bé, cuối cùng Ôn Vãn sẽ không bao giờ rời đi nữa. Đời này anh cũng sẽ không buông tay.

Nhưng hạnh phúc quá ngắn, ngắn ngủi đến mức anh còn không kịp nghe từ trong miệng cô nói cô có con của anh, tin dữ liền truyền đến. A Tước tìm đến người liên lạc với Ôn Vãn qua máy vi tính, chặn lại được vài email, anh tận mắt thấy những bức thư có nội dung muốn tính toán Hạ gia, đau lòng, cũng không có nơi phát tác. Hơn nữa thấy được tin cô có thai ngoài tử cung, cả người anh đều giống như trời sụp.

Cái gì Ôn Vãn cũng không nói, đau không nói, trong lòng đè nén cũng không nói.

Mỗi ngày anh nhìn cô bộ dạng u sầu, thử dò xét, dụ dỗ, nhưng luôn luôn không có kết quả.

Cô hoàn toàn đã không tin tưởng anh nữa.

Anh đứng ở bờ sông nhìn ngọn đèn thành thị lúc sáng lúc tối , trong lòng vô cùng hâm mộ những người bình thường kia, không có tính toán, không có lợi dụng, chỉ là đơn giản Thiên Luân Chi Nhạc (hình như là quan hệ bình thường), thế nhưng hạnh phúc đơn thuần, anh đã vuột mất cơ hộ rồi. Nếu như Tưởng Thắng chưa có trở về, anh đã cùng Ôn Vãn kết hôn, hiện tại chính là một nhà ba người.

Lần đầu tiên Hạ Trầm ý thức được, mình sai lầm rồi, sai thật rồi.

Khi nghe bác sĩ nói câu kia"Áp lực trong lòng quá lớn" , cô bắt đầu cơn ác mộng triền miên, mỗi ngày không ngủ ngon, anh căn rứt lương tâm, nhưng vẫn là không buông tay được. Thậm chí may mắn nghĩ, nếu đứa bé này không muốn được, thì cô cũng sẽ thương tình, tâm Ôn Vãn quá thiện, lại khao khát thân tình, đây là bản tính không sửa được của cô.

Nhưng Ôn Vãn thật hận chết anh, tình trạng cơn ác mộng bắt đầu nghiêm trọng, nói mớ cũng sẽ khóc kêu đứa bé. Đó là cô đang giãy dụa đến tột cùng có muốn hay không lợi dụng một sinh linh không ra đời được? Cho dù là một tiểu sinh mệnh bất hạnh, cô cũng giống như không bỏ được.

Nếu như không phải là Tưởng Thắng đột nhiên quyết định ra khỏi nước, cô chỉ sợ sẽ bỏ qua cơ hội mà đi bước này.

Hạ Trầm đứng đó vẫn không nhúc nhích, cho đến khi A Tước đi tới, thậm chí cố gắng kêu anh: "Tam ca."

Hạ Trầm khoát tay áo: " Không sao."

A Tước là chính mắt thấy anh đi thẳng tới được, trừ bất đắc dĩ ở ngoài thật sự không biết nên nói gì, liếc nhìn bên trong phòng bệnh tình huống, nhỏ giọng nói: "Thật mặc kệ? Tưởng Thắng bên kia gặp chuyện không may, chúng ta cũng sẽ có đại phiền toái."

Hạ Trầm xoay người lại, đen nhánh đáy mắt kéo căng tia máu, giống như một đêm ở giữa tiều tụy không ít. A Tước quả thật không thể tin được đây là cái đó dẫn anh đánh rớt xuống Bán Bích Giang Sơn Tam ca.

"Đây là chúng ta nợ cô ấy." Hạ Trầm chỉ nói câu này liền chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

A Tước nhìn bóng dáng anh tiêu điều, trong lòng chỉ một ý niệm: tình yêu thật đúng là muốn mạng người.